Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 720: dối trá (3)
Tiêu Thất Gia
18/10/2018
"Không sai, ta cũng không hy vọng gì bọn chúng có thể cao thượng được như thành chủ đại nhân, nhưng ít ra thành chủ đại nhân hy sinh cho chúng ta nhiều như vậy, thì bọn họ cũng phải rõ ra cảm kích một chút chứ! Nhưng thái độ của bọn họ như vậy là sao? Đã không cảm kích thì thôi, bây giờ thành chủ đại nhân nói chuyện với bọn họ mà bọn họ lại còn không để ý tới?"
Đám đông cứ ngươi một lời ta một câu, nhưng đều có thái độ chung là khinh thường đối với đám người Vân Lạc Phong.
Long Phi tức đến mức tim gan phèo phổi đều run rẩy không thôi.
Long Phi lạnh lùng quét mắt qua đám người đang kêu gào, lẳng lặng mà đem hình dáng của bọn chúng khắc sâu vào đầu mình.
Chờ đến Vô Hồi Chi Sâm rồi, ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt!
"Xác thật...." dưới sự chỉ trích không ngừng của đám đông, Vân Lạc Phong cuối cùng cũng chịu mở miệng: "chúng ta không có cao thượng giống như thành chủ đây, bởi vì, ta cũng sẽ không cầm bức họa của một nữ nhân mà tự mình dâm ô!"
Lâm Nguyên sửng sốt, đáy mắt bất giác để lộ ra một tia hoảng sợ.
Nha đầu này biết!
Tại sao nha đầu này lại biết?
Chuyện này ngay cả nữ nhi nhà mình cũng chưa từng phát hiện ra, tại sao con tiểu nha đầu này lại biết chứ? Nó rốt cuộc là ai?
Long Phi cũng cảm thấy mờ mịt mà quay sang nhìn Vân Lạc Phong, trong mắt tràn ngập sự khó hiểu.
"Vị cô nương này!" sắc mặt Lâm Nguyên đen xuống: "ta không biết ta cùng với cô nương có thù hận gì, mà khiến cô nương vu khống cho ta như thế! Người đời đều biết Lâm Nguyên ta chỉ một lòng một dạ đối với phu nhân của mình, ngay cả một người thiếp ta cũng không có, bây giờ cô nương lại nói là ta dâm ô cùng với một bức họa?"
"Không có thiếp thị trong phủ, không có nghĩa là cũng không có ngoại thất bên ngoài!"
Khuôn mặt Lâm Nguyên một lần nữa biến sắc: "cô nương, lời nói ra cần phải chịu trách nhiệm! Ta nể tình cô nương đây còn trẻ người non dạ, không muốn tính toán so đo với cô. Lần sau, khi nói ra chuyện gì, mong rằng cô hãy đưa ra chứng cứ!"
Đám đông vừa mới im lặng được một chút, lại vì cuộc trang luận này của Vân Lạc Phong và Lâm Nguyên mà lần nữa nổi lên chỉ trích.
Thái độ của bọn họ lộ rõ sự căm phẫn tột cùng.
Trong cảm nhận của bọn họ, Lâm Nguyên là một người vô cùng cao thượng, vậy mà nữ nhân này lại dám ăn nói quàng xuyên vu khống cho Lâm Nguyên, chuyện này kêu bọn họ làm sao mà nhịn được?
(*ăn nói quàng xuyên= ăn nói xằng bậy, nói chuyện vô căn cứ,....)
"Cô nương, thành chủ đại nhân tính tình tốt cho nên mới không so đo với cô, nếu đổi lại thành chúng ta, thì đã sớm cho cô mấy cái tát rồi!"
"Nếu như ngươi không học được tính cách cao thượng của thành chủ đại nhân, vậy thì cứ noi theo vẻ điềm đạm nhân hậu của Lâm Nhược Hân tiểu thư mà học! Đừng có khi khổng khi không mà nói ra những lời nói vô đạo đức vu oan người khác như thế!"
"Nếu nữ tử trong thiên hạ đều giống với Lâm Nhược Hân tiểu thự, vậy thật sự là phúc của nam nhân chúng ta, đáng tiếc, có vài người ngay cả một sợi tóc của Lâm Nhược Hân tiểu thư cũng không bằng....."
Chát!
Nam nhân kia còn chưa nói hết câu, thì bỗng cảm giác được có một bàn tay hung hăng tát lên mặt mình, đánh đến mức hắn ta chóng mặt hoa mắt, tức thì, hắn liền quát lên đầy căm phẫn: "ai? Vừa rồi là ai đánh ta?"
Tĩnh lặng....
Toàn bộ cửa thành đột nhiên tĩnh lặng đến mức quỷ dị.....
Nam nhân vừa bị đánh kia túm lấy cổ áo người bên cạnh, tức giận hét lên: "nói, có phải vừa rồi là ngươi đánh ta hay không?"
"Ngươi nổi điên cái gì thế?" người bị túm cổ áo một chưởng đẩy nam nhân vừa bị đánh ra, sửa sang lại y phục của mình, rồi phun ra mấy chữ: "đồ thần kinh!"
Chát!
Lại một cái tát nữa hung hăng ném tới, trực tiếp đánh cho tên nam nhân kia bay ra xa.
Nhìn thấy một màn này, tất cả những người xung quanh đều hít sâu một ngụm khí lạnh.
Mẹ kiếp! Đúng là gặp quỷ mà!
Tên nam nhân bị đánh kia từ mặt đất lồm cồm bò dậy. Hắn rốt cuộc cũng không dám tức giận quát mắng nữa, sắc mặt hết chuyển từ xanh sang trắng, rồi lại từ trắng sang xanh, trong mắt lóe lên một tia hoảng sợ, thân mình không nhịn được mà run rẩy.
Không có việc gì đáng sợ hơn việc kẻ địch là ai mà cũng không biết!
"Được rồi!" Lâm Nguyên hơi nhíu mày, nhìn về phía nam nhân kia mà nói: "thân thể của vị huynh đệ này có phải là có bệnh gì hay không? Ta đoán là vừa rồi ngươi bị rút gân, đúng lúc trong phủ thành chủ của ta có y sư, chuyến đi này hay là ngươi đừng đi nữa, cứ đến phủ thành chủ của ta dưỡng bệnh cho tốt đi!"
Tên nam nhân kia có chút ngây ngốc.
Rút gân?
Hắn rõ ràng là cảm giác được bản thân mình bị người ta tát cho hai cái mà!
Đám đông cứ ngươi một lời ta một câu, nhưng đều có thái độ chung là khinh thường đối với đám người Vân Lạc Phong.
Long Phi tức đến mức tim gan phèo phổi đều run rẩy không thôi.
Long Phi lạnh lùng quét mắt qua đám người đang kêu gào, lẳng lặng mà đem hình dáng của bọn chúng khắc sâu vào đầu mình.
Chờ đến Vô Hồi Chi Sâm rồi, ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt!
"Xác thật...." dưới sự chỉ trích không ngừng của đám đông, Vân Lạc Phong cuối cùng cũng chịu mở miệng: "chúng ta không có cao thượng giống như thành chủ đây, bởi vì, ta cũng sẽ không cầm bức họa của một nữ nhân mà tự mình dâm ô!"
Lâm Nguyên sửng sốt, đáy mắt bất giác để lộ ra một tia hoảng sợ.
Nha đầu này biết!
Tại sao nha đầu này lại biết?
Chuyện này ngay cả nữ nhi nhà mình cũng chưa từng phát hiện ra, tại sao con tiểu nha đầu này lại biết chứ? Nó rốt cuộc là ai?
Long Phi cũng cảm thấy mờ mịt mà quay sang nhìn Vân Lạc Phong, trong mắt tràn ngập sự khó hiểu.
"Vị cô nương này!" sắc mặt Lâm Nguyên đen xuống: "ta không biết ta cùng với cô nương có thù hận gì, mà khiến cô nương vu khống cho ta như thế! Người đời đều biết Lâm Nguyên ta chỉ một lòng một dạ đối với phu nhân của mình, ngay cả một người thiếp ta cũng không có, bây giờ cô nương lại nói là ta dâm ô cùng với một bức họa?"
"Không có thiếp thị trong phủ, không có nghĩa là cũng không có ngoại thất bên ngoài!"
Khuôn mặt Lâm Nguyên một lần nữa biến sắc: "cô nương, lời nói ra cần phải chịu trách nhiệm! Ta nể tình cô nương đây còn trẻ người non dạ, không muốn tính toán so đo với cô. Lần sau, khi nói ra chuyện gì, mong rằng cô hãy đưa ra chứng cứ!"
Đám đông vừa mới im lặng được một chút, lại vì cuộc trang luận này của Vân Lạc Phong và Lâm Nguyên mà lần nữa nổi lên chỉ trích.
Thái độ của bọn họ lộ rõ sự căm phẫn tột cùng.
Trong cảm nhận của bọn họ, Lâm Nguyên là một người vô cùng cao thượng, vậy mà nữ nhân này lại dám ăn nói quàng xuyên vu khống cho Lâm Nguyên, chuyện này kêu bọn họ làm sao mà nhịn được?
(*ăn nói quàng xuyên= ăn nói xằng bậy, nói chuyện vô căn cứ,....)
"Cô nương, thành chủ đại nhân tính tình tốt cho nên mới không so đo với cô, nếu đổi lại thành chúng ta, thì đã sớm cho cô mấy cái tát rồi!"
"Nếu như ngươi không học được tính cách cao thượng của thành chủ đại nhân, vậy thì cứ noi theo vẻ điềm đạm nhân hậu của Lâm Nhược Hân tiểu thư mà học! Đừng có khi khổng khi không mà nói ra những lời nói vô đạo đức vu oan người khác như thế!"
"Nếu nữ tử trong thiên hạ đều giống với Lâm Nhược Hân tiểu thự, vậy thật sự là phúc của nam nhân chúng ta, đáng tiếc, có vài người ngay cả một sợi tóc của Lâm Nhược Hân tiểu thư cũng không bằng....."
Chát!
Nam nhân kia còn chưa nói hết câu, thì bỗng cảm giác được có một bàn tay hung hăng tát lên mặt mình, đánh đến mức hắn ta chóng mặt hoa mắt, tức thì, hắn liền quát lên đầy căm phẫn: "ai? Vừa rồi là ai đánh ta?"
Tĩnh lặng....
Toàn bộ cửa thành đột nhiên tĩnh lặng đến mức quỷ dị.....
Nam nhân vừa bị đánh kia túm lấy cổ áo người bên cạnh, tức giận hét lên: "nói, có phải vừa rồi là ngươi đánh ta hay không?"
"Ngươi nổi điên cái gì thế?" người bị túm cổ áo một chưởng đẩy nam nhân vừa bị đánh ra, sửa sang lại y phục của mình, rồi phun ra mấy chữ: "đồ thần kinh!"
Chát!
Lại một cái tát nữa hung hăng ném tới, trực tiếp đánh cho tên nam nhân kia bay ra xa.
Nhìn thấy một màn này, tất cả những người xung quanh đều hít sâu một ngụm khí lạnh.
Mẹ kiếp! Đúng là gặp quỷ mà!
Tên nam nhân bị đánh kia từ mặt đất lồm cồm bò dậy. Hắn rốt cuộc cũng không dám tức giận quát mắng nữa, sắc mặt hết chuyển từ xanh sang trắng, rồi lại từ trắng sang xanh, trong mắt lóe lên một tia hoảng sợ, thân mình không nhịn được mà run rẩy.
Không có việc gì đáng sợ hơn việc kẻ địch là ai mà cũng không biết!
"Được rồi!" Lâm Nguyên hơi nhíu mày, nhìn về phía nam nhân kia mà nói: "thân thể của vị huynh đệ này có phải là có bệnh gì hay không? Ta đoán là vừa rồi ngươi bị rút gân, đúng lúc trong phủ thành chủ của ta có y sư, chuyến đi này hay là ngươi đừng đi nữa, cứ đến phủ thành chủ của ta dưỡng bệnh cho tốt đi!"
Tên nam nhân kia có chút ngây ngốc.
Rút gân?
Hắn rõ ràng là cảm giác được bản thân mình bị người ta tát cho hai cái mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.