Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 125: Giúp nàng hả giận (1)
Tiêu Thất Gia
11/08/2018
Tới thời điểm này Cao Đồ không dám lại cho rằng Ninh Hân chỉ là một tiểu nha hoàn, chỉ bằng lão giả này có thể không hề tiếng động xuất hiện ở
trong nội điện cung đình, loại thực lực này không phải người bình thường có thể làm được.
Ninh lão cũng không có để ý tới Cao Đồ, con ngươi đạm nhiên chuyển hướng về phía Vân Lạc Phong, nhàn nhạt cười nói: “Nha đầu, ân oán ban đầu giữa cháu và những người khác lão hủ cũng không muốn nhúng tay, nhưng hôm nay bọn họ thật sự rất quá đáng, lão hủ để Hân nhi ở lại chỗ này chính là vì bảo hộ an toàn của cháu, nhưng mà bọn họ lại nhục nhã cháu và Hân nhi, như thế lão hủ liền không thể mặc kệ ngồi xem!”
Con ngươi Ninh lão nhàn nhạt đảo qua mọi người trong đại điện, khóe môi khơi mào độ cung: “Ai là Mộ Vô Song lăn ra đây cho ta!”
Trong đại điện, mọi người hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc nhìn về phía Ninh lão.
Bọn họ không nghĩ tới người đầu tiên Ninh lão muốn tìm chính là Mộ Vô Song của Mộ gia!
Phải biết rằng, Mộ Vô Song này không giống những người khác! Nàng chẳng những thiên phú trác tuyệt, còn y thuật siêu quần, phương diện y học có ngộ tính còn siêu việt hơn sư phụ Cảnh Lâm của nàng! Lão giả này liền tính thân phận không đơn giản, cũng không thể tùy tiện đắc tội một người y sư tiền đồ vô hạn.
Rốt cuộc, ai cũng có lúc sinh bệnh không phải sao? Về điểm này, chỗ đáng quý khi kết giao một người y sư rất rõ ràng.
“Hiện tại Mộ Vô Song phỏng chừng ở phủ Thừa tướng." Vân Lạc ha hả cười nói, nhướng mày nhìn về phía Cao Đồ, “Bệ hạ, Ninh lão muốn tìm Mộ Vô Song, không biết người có triệu Mộ Vô Song đến không?”
Sắc mặt Cao Đồ biến đổi, quăng ánh mắt cảnh cáo cho Vân Lạc, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén.
Nhưng mà, hắn thực mau liền thu ánh mắt về, hướng về phía Ninh lão nói: “Vị lão tiền bối này, nếu người biết Vô Song tồn tại, cũng nên hiểu rõ nàng là người như thế nào. Vô Song nàng ưu nhã đoan trang, không có khả năng đắc tội Vân Lạc Phong, hết thảy đều là Vân Lạc Phong giở trò quỷ, còn thỉnh lão tiền bối đừng dễ tin người khác, hiểu lầm một cô nương tốt.”
Lời này của Cao Đồ rõ ràng thiên vị Mộ Vô Song, còn đẩy tất cả sai lầm cho Vân Lạc Phong. Trong mắt hắn, Vô Song là nữ tử tuyệt thế xuất sắc như vậy, không có khả năng sẽ trêu chọc Vân Lạc Phong, chỉ là Vân Lạc Phong ái mộ Cao Lăng con hắn, vì vậy mới hận Mộ Vô Song.
Nghe được lời nói của Cao Đồ, Vân Lạc càng thêm thất vọng buồn lòng, một tia cảm tình cuối cùng đối với Long Nguyên Quốc này cũng theo đó biến mất.
Cả đời này, ông chinh chiến sa trường, cũng không thể sánh bằng nữ nhi Mộ gia thổi gió bên tai! Dù công lao có lớn ở trong mắt Cao Đồ đều không tính là gì! Hoàng đế như vậy làm sao đáng giá để ông nguyện trung thành?
Ninh lão nhàn nhạt nhìn Cao Đồ, lạnh giọng nói: “Ta tin tưởng phán đoán của mình, bảo Mộ Vô Song lập tức lăn tới gặp ta! Bằng không hôm nay lão hủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
“Lão tiền bối!” Cao Đồ hít một hơi thật sâu, ngăn chặn tức giận sắp phun trào, trong ánh mắt xẹt qua một tia cười lạnh, “Thực lực của ngươi xác thật rất cường đại, nhưng y thuật của Vô Song rất cao minh, có thể nói trong toàn bộ Long Nguyên Quốc, thậm chí ở các quốc gia khác cũng không có người nào có thiên phú y học cao hơn nàng! Cảnh Lâm còn từng nói, thành tựu của nàng sau này nhất định không dưới bất luận kẻ nào, đắc tội một y sư thiên tài như vậy đối với ngươi mà nói có chỗ gì tốt?”
Ninh lão ngây ngẩn cả người, kinh ngạc, phảng phất lời Cao Đồ nói làm ông cực kì chấn động.
Ông chấn động chính là lấy thiên phú y học của Mộ Vô Song kia mà lại nói không người nào có thể sánh bằng sao? Còn tuyên bố thành tựu sau này của nàng không dưới bất luận kẻ nào? Ông phải nói những người này là tự mình cảm thấy quá mức tốt đẹp, hay là mắng bọn họ là ếch ngồi đáy giếng đây?
Ninh lão cũng không có để ý tới Cao Đồ, con ngươi đạm nhiên chuyển hướng về phía Vân Lạc Phong, nhàn nhạt cười nói: “Nha đầu, ân oán ban đầu giữa cháu và những người khác lão hủ cũng không muốn nhúng tay, nhưng hôm nay bọn họ thật sự rất quá đáng, lão hủ để Hân nhi ở lại chỗ này chính là vì bảo hộ an toàn của cháu, nhưng mà bọn họ lại nhục nhã cháu và Hân nhi, như thế lão hủ liền không thể mặc kệ ngồi xem!”
Con ngươi Ninh lão nhàn nhạt đảo qua mọi người trong đại điện, khóe môi khơi mào độ cung: “Ai là Mộ Vô Song lăn ra đây cho ta!”
Trong đại điện, mọi người hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc nhìn về phía Ninh lão.
Bọn họ không nghĩ tới người đầu tiên Ninh lão muốn tìm chính là Mộ Vô Song của Mộ gia!
Phải biết rằng, Mộ Vô Song này không giống những người khác! Nàng chẳng những thiên phú trác tuyệt, còn y thuật siêu quần, phương diện y học có ngộ tính còn siêu việt hơn sư phụ Cảnh Lâm của nàng! Lão giả này liền tính thân phận không đơn giản, cũng không thể tùy tiện đắc tội một người y sư tiền đồ vô hạn.
Rốt cuộc, ai cũng có lúc sinh bệnh không phải sao? Về điểm này, chỗ đáng quý khi kết giao một người y sư rất rõ ràng.
“Hiện tại Mộ Vô Song phỏng chừng ở phủ Thừa tướng." Vân Lạc ha hả cười nói, nhướng mày nhìn về phía Cao Đồ, “Bệ hạ, Ninh lão muốn tìm Mộ Vô Song, không biết người có triệu Mộ Vô Song đến không?”
Sắc mặt Cao Đồ biến đổi, quăng ánh mắt cảnh cáo cho Vân Lạc, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén.
Nhưng mà, hắn thực mau liền thu ánh mắt về, hướng về phía Ninh lão nói: “Vị lão tiền bối này, nếu người biết Vô Song tồn tại, cũng nên hiểu rõ nàng là người như thế nào. Vô Song nàng ưu nhã đoan trang, không có khả năng đắc tội Vân Lạc Phong, hết thảy đều là Vân Lạc Phong giở trò quỷ, còn thỉnh lão tiền bối đừng dễ tin người khác, hiểu lầm một cô nương tốt.”
Lời này của Cao Đồ rõ ràng thiên vị Mộ Vô Song, còn đẩy tất cả sai lầm cho Vân Lạc Phong. Trong mắt hắn, Vô Song là nữ tử tuyệt thế xuất sắc như vậy, không có khả năng sẽ trêu chọc Vân Lạc Phong, chỉ là Vân Lạc Phong ái mộ Cao Lăng con hắn, vì vậy mới hận Mộ Vô Song.
Nghe được lời nói của Cao Đồ, Vân Lạc càng thêm thất vọng buồn lòng, một tia cảm tình cuối cùng đối với Long Nguyên Quốc này cũng theo đó biến mất.
Cả đời này, ông chinh chiến sa trường, cũng không thể sánh bằng nữ nhi Mộ gia thổi gió bên tai! Dù công lao có lớn ở trong mắt Cao Đồ đều không tính là gì! Hoàng đế như vậy làm sao đáng giá để ông nguyện trung thành?
Ninh lão nhàn nhạt nhìn Cao Đồ, lạnh giọng nói: “Ta tin tưởng phán đoán của mình, bảo Mộ Vô Song lập tức lăn tới gặp ta! Bằng không hôm nay lão hủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
“Lão tiền bối!” Cao Đồ hít một hơi thật sâu, ngăn chặn tức giận sắp phun trào, trong ánh mắt xẹt qua một tia cười lạnh, “Thực lực của ngươi xác thật rất cường đại, nhưng y thuật của Vô Song rất cao minh, có thể nói trong toàn bộ Long Nguyên Quốc, thậm chí ở các quốc gia khác cũng không có người nào có thiên phú y học cao hơn nàng! Cảnh Lâm còn từng nói, thành tựu của nàng sau này nhất định không dưới bất luận kẻ nào, đắc tội một y sư thiên tài như vậy đối với ngươi mà nói có chỗ gì tốt?”
Ninh lão ngây ngẩn cả người, kinh ngạc, phảng phất lời Cao Đồ nói làm ông cực kì chấn động.
Ông chấn động chính là lấy thiên phú y học của Mộ Vô Song kia mà lại nói không người nào có thể sánh bằng sao? Còn tuyên bố thành tựu sau này của nàng không dưới bất luận kẻ nào? Ông phải nói những người này là tự mình cảm thấy quá mức tốt đẹp, hay là mắng bọn họ là ếch ngồi đáy giếng đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.