Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 559: Hội đấu giá (1)
Tiêu Thất Gia
05/10/2018
Edit: Sahara
"Ha ha ha!"Đường Nhiên cười lớn đầy sảng khoái: "không sai, con nói không sai. Một nữ nhân dơ bẩn như vậy sao có thể so sánh với Duyệt nhi trong sáng, thuần khiết của chúng ta? Duyệt nhi, gia gia đặt tin tưởng lớn ở con, tuyệt đối đừng khiến cho gia gia phải thất vọng!"
Đường Nhiên vỗ vỗ bả vai Đường Duyệt, ý tứ trong lời nói lại vô cùng sâu xa.
Đường Duyệt cười mỉm, rũ hai hàng mi xuống, che đi sự tàn nhẫn trong đáy mắt.
Trầm Ngọc Khanh, nam nhân mà tất cả nữ tử trong thành Hoàng Tuyền này đều mong muốn có được, nhất định phải là của cô ta!
______
Hội Đấu Giá.
Những vật phẩm đấu giá đầu tiên từng món từng món được đưa lên, tuy nhiên chỉ là những vật phẩm bình thường, trên cơ bản thì chẳng có gì hiếm lạ. Nhưng càng về sau, thì mức độ trân quý cũng càng được tăng lên dần.
Lúc này, Hội Đấu Giá vừa bán ra được thêm một vật phẩm, đang tiến hành giao dịch, sau đó một vật phẩm mới lại được mang lên đấu giá tiếp tục.
"Các vị, tiếp theo đây, chúng ta sẽ tiền hành đấu giá một hạt giống!"
Nam tử đấu giá sư khẽ mỉm cười, sau đó thì mở miếng vải đỏ ra, rồi lại cất tiếng nói vang vọng khắp sảnh đường đấu giá.
"Không giấu các vị, Hội Đấu Giá Thịnh Thiên của chúng ta cũng không biết đây là hạt giống của loại cây gì? Tuy nhiên, nó được tìm thấy tại Bỉ Ngạn Sơn, cho nên chúng ta cho rằng, nếu trồng nó, đợi đến khi nó trưởng thành rồi biết đâu được sẽ xảy ra kì tích gì đó thì sao?"
Lời nói của đấu giá sư dường như là có mê lực hấp dẫn người nghe, làm tất cả mọi người đều bị cuống hút mà chăm chú lắng nghe từng lời hắn nói.
Thế nhưng, khi mọi người nhìn thấy hạt giống được đặt trong khây đựng vật phẩm đấu giá thì ngọn lửa nhiệt huyết đang cháy hừng hực trong lòng liền bị một thau nước lạnh tạt cho tắt ngúm.
Cho dù không biết đây là hạt giống của cây gì thì cũng không sao, bọn họ có thể mạo hiểm một lần. Thế nhưng cái hạt giống kia rõ ràng là đã khô héo, nhìn qua giống như là từng bị lửa đốt, dù có là thần linh giáng thế thì chỉ sợ cũng không thể làm cho nó nẩy mầm được.
Thiết nghĩ, cho dù có là loại người xem tiền như rác thì cũng sẽ không phun phí mà bỏ tiền ra mua một cái hạt giống đã khô héo như thế này về.
Đấu giá sư lại như không có nhìn thấy ánh mắt và thái độ của những người khác, vẫn cứ mỉm cười tiếp tục nói: "giá khởi điểm là một ngàn vạn lượng bạc, bắt đầu kêu giá!"
Tức khắc, mọi người đều sôi nổi ghé tai nhau bàn luận, nhưng không có một người nào mở miệng kêu giá cả.
Ngay thời điểm tất cả mọi người cho rằng sẽ không có ai kêu giá thì bỗng một giọng nói trong trẻo từ giữa đám người ngồi dưới bỗng vang lên.
"Một ngàn vạn lượng!"
Lâm Nhược Bạch yếu ớt giơ tay lên, ra một giá bằng giá khởi điểm.
Tuy nhiên, sau khi kêu giá xong thì Lâm Nhược Bạch liền bỏ tay xuống ngay tức khắc, xoay qua nhìn Vân Lạc Phong, bĩu cái môi dưới dài ra cả thước.
"Sư phụ~, con thấy cái hạt giống khô queo kia có tác dụng gì đâu, sao người lại muốn mua nó?"
Vân Lạc Phong bắt chéo hai chân, hai tay gác lên lưng dựa của ghế ngồi, khóe môi nở một nụ cười tươi đầy tà khí khó hiểu.
"Hình dáng của cái hạt giống kia nhìn cũng không tệ, có thể khoét một cái lỗ nhỏ trên đó rồi xuyên một sợi dây qua để làm vòng đeo cổ cho Trà Sữa nhà ta."
Khóe miệng Lâm Nhược Bạch co rút vài cái, hóa ra sư phụ của cô bé bỏ nhiều tiền như vậy mua một cái hạt giống vô dụng về là để làm vòng đeo cổ cho Trà Sữa.
Chỉ vì chuyện này mà tiêu hết một ngàn vạn lượng bạc?
Lúc này, trong đầu Lâm Nhược Bạch chỉ còn lại duy nhất một câu nói, có tiền là có thể tùy hứng!
Những người khác nghe thấy câu trả lời của Vân Lạc Phong thì cũng đều lắc lắc đầu, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.
Bắc Đẩu Bang giao cho một người như vậy làm bang chủ, sớm muộn gì cũng diệt vong.
Ngay cả bang chúng của Bắc Đẩu Bang đang có mặt ở đây cũng cảm thấy xấu hổ, trong lòng thầm oán trách Vân Lạc Phong. Nữ tử này không làm đương gia thì không biết củi gạo đắc thế nào mà! Lại phung phí ngân lượng nhiều như vậy. Nếu như là tiền của cô ta thì cũng không nói làm gì, nhưng toàn bộ ngân lượng trong Bắc Đẩu Bang đều là do bang chủ tiền nhiệm lao tâm lao lực dốc sức làm ra.
Trong cảm nhận của bọn họ, Vân Lạc Phong cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, hằng ngày chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, trưng diện chao chuốt lấy lòng nam nhân, làm sao có được một ngàn vạn lượng? Nhất định là do cô ta lừa gạt bang chủ tiền nhiệm mà có được!
"Ha ha ha!"Đường Nhiên cười lớn đầy sảng khoái: "không sai, con nói không sai. Một nữ nhân dơ bẩn như vậy sao có thể so sánh với Duyệt nhi trong sáng, thuần khiết của chúng ta? Duyệt nhi, gia gia đặt tin tưởng lớn ở con, tuyệt đối đừng khiến cho gia gia phải thất vọng!"
Đường Nhiên vỗ vỗ bả vai Đường Duyệt, ý tứ trong lời nói lại vô cùng sâu xa.
Đường Duyệt cười mỉm, rũ hai hàng mi xuống, che đi sự tàn nhẫn trong đáy mắt.
Trầm Ngọc Khanh, nam nhân mà tất cả nữ tử trong thành Hoàng Tuyền này đều mong muốn có được, nhất định phải là của cô ta!
______
Hội Đấu Giá.
Những vật phẩm đấu giá đầu tiên từng món từng món được đưa lên, tuy nhiên chỉ là những vật phẩm bình thường, trên cơ bản thì chẳng có gì hiếm lạ. Nhưng càng về sau, thì mức độ trân quý cũng càng được tăng lên dần.
Lúc này, Hội Đấu Giá vừa bán ra được thêm một vật phẩm, đang tiến hành giao dịch, sau đó một vật phẩm mới lại được mang lên đấu giá tiếp tục.
"Các vị, tiếp theo đây, chúng ta sẽ tiền hành đấu giá một hạt giống!"
Nam tử đấu giá sư khẽ mỉm cười, sau đó thì mở miếng vải đỏ ra, rồi lại cất tiếng nói vang vọng khắp sảnh đường đấu giá.
"Không giấu các vị, Hội Đấu Giá Thịnh Thiên của chúng ta cũng không biết đây là hạt giống của loại cây gì? Tuy nhiên, nó được tìm thấy tại Bỉ Ngạn Sơn, cho nên chúng ta cho rằng, nếu trồng nó, đợi đến khi nó trưởng thành rồi biết đâu được sẽ xảy ra kì tích gì đó thì sao?"
Lời nói của đấu giá sư dường như là có mê lực hấp dẫn người nghe, làm tất cả mọi người đều bị cuống hút mà chăm chú lắng nghe từng lời hắn nói.
Thế nhưng, khi mọi người nhìn thấy hạt giống được đặt trong khây đựng vật phẩm đấu giá thì ngọn lửa nhiệt huyết đang cháy hừng hực trong lòng liền bị một thau nước lạnh tạt cho tắt ngúm.
Cho dù không biết đây là hạt giống của cây gì thì cũng không sao, bọn họ có thể mạo hiểm một lần. Thế nhưng cái hạt giống kia rõ ràng là đã khô héo, nhìn qua giống như là từng bị lửa đốt, dù có là thần linh giáng thế thì chỉ sợ cũng không thể làm cho nó nẩy mầm được.
Thiết nghĩ, cho dù có là loại người xem tiền như rác thì cũng sẽ không phun phí mà bỏ tiền ra mua một cái hạt giống đã khô héo như thế này về.
Đấu giá sư lại như không có nhìn thấy ánh mắt và thái độ của những người khác, vẫn cứ mỉm cười tiếp tục nói: "giá khởi điểm là một ngàn vạn lượng bạc, bắt đầu kêu giá!"
Tức khắc, mọi người đều sôi nổi ghé tai nhau bàn luận, nhưng không có một người nào mở miệng kêu giá cả.
Ngay thời điểm tất cả mọi người cho rằng sẽ không có ai kêu giá thì bỗng một giọng nói trong trẻo từ giữa đám người ngồi dưới bỗng vang lên.
"Một ngàn vạn lượng!"
Lâm Nhược Bạch yếu ớt giơ tay lên, ra một giá bằng giá khởi điểm.
Tuy nhiên, sau khi kêu giá xong thì Lâm Nhược Bạch liền bỏ tay xuống ngay tức khắc, xoay qua nhìn Vân Lạc Phong, bĩu cái môi dưới dài ra cả thước.
"Sư phụ~, con thấy cái hạt giống khô queo kia có tác dụng gì đâu, sao người lại muốn mua nó?"
Vân Lạc Phong bắt chéo hai chân, hai tay gác lên lưng dựa của ghế ngồi, khóe môi nở một nụ cười tươi đầy tà khí khó hiểu.
"Hình dáng của cái hạt giống kia nhìn cũng không tệ, có thể khoét một cái lỗ nhỏ trên đó rồi xuyên một sợi dây qua để làm vòng đeo cổ cho Trà Sữa nhà ta."
Khóe miệng Lâm Nhược Bạch co rút vài cái, hóa ra sư phụ của cô bé bỏ nhiều tiền như vậy mua một cái hạt giống vô dụng về là để làm vòng đeo cổ cho Trà Sữa.
Chỉ vì chuyện này mà tiêu hết một ngàn vạn lượng bạc?
Lúc này, trong đầu Lâm Nhược Bạch chỉ còn lại duy nhất một câu nói, có tiền là có thể tùy hứng!
Những người khác nghe thấy câu trả lời của Vân Lạc Phong thì cũng đều lắc lắc đầu, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.
Bắc Đẩu Bang giao cho một người như vậy làm bang chủ, sớm muộn gì cũng diệt vong.
Ngay cả bang chúng của Bắc Đẩu Bang đang có mặt ở đây cũng cảm thấy xấu hổ, trong lòng thầm oán trách Vân Lạc Phong. Nữ tử này không làm đương gia thì không biết củi gạo đắc thế nào mà! Lại phung phí ngân lượng nhiều như vậy. Nếu như là tiền của cô ta thì cũng không nói làm gì, nhưng toàn bộ ngân lượng trong Bắc Đẩu Bang đều là do bang chủ tiền nhiệm lao tâm lao lực dốc sức làm ra.
Trong cảm nhận của bọn họ, Vân Lạc Phong cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, hằng ngày chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, trưng diện chao chuốt lấy lòng nam nhân, làm sao có được một ngàn vạn lượng? Nhất định là do cô ta lừa gạt bang chủ tiền nhiệm mà có được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.