Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 562: Hội Đấu Giá (4)
Tiêu Thất Gia
05/10/2018
Edit: Sahara
"Ha ha, ngươi có nghe được tên Đường Lâm kia vừa nói cái gì hay không? Hắn ta rõ ràng là sợ những lại cứng miệng không chịu nhận! Nếu là ta, ta sẽ đồng ý trận đánh cược này ngay lập tức, dù sao thì ta cũng không thể nào thua được!"
Nghe tiếng dị nghị của đám người bàng quan xung quanh e sợ thiên hạ không loạn kia mà khuôn mặt của Đường Lâm càng lúc lại càng đen.
Hiện giờ hắn đã như cưỡi trên lưng cọp, muốn xuống cũng không thể xuống được. Trong thành Hoàng Tuyền này, kết quả của kẻ vì sợ sệt mà không dám đáng cược là gì thì không có ai biết rõ ràng hơn hắn ta.
Chuyện này có nghĩa là, từ nay trở về sau, Thiên Võ Các sẽ phải đối mặt với sự chế nhạo không ngừng của tất cả mọi người trong thành Hoàng Tuyền.
Cho nên, vì giữ thể diện cho Thiên Võ Các, Đường Lâm chỉ có thể cắn chặt răng, kiên quyết nói: "chẳng phải cũng chỉ là một trận đánh cược thôi sao, Đường Lâm ta khi nào lại biết viết chữ sợ này kia chứ? Được, ta đồng ý cược một trận này cùng với ngươi! Nhưng mà, nếu như ngươi không lấy ra được sáu ngàn vạn lượng thì phải tự chặt đi một chân của mình, từ nay về sau không được bước chân vào thành Hoàng Tuyền nửa bước!"
Vân Lạc Phong thu tầm mắt lại, cười nhạt một cái, cô đưa tay vào trong ống tay áo còn lại, móc ra một xấp ngân phiếu, đưa cho Lâm Nhược Bạch đang đứng bên cạnh.
"Đây là sáu tờ ngân phiếu, mỗi tờ là một ngàn lượng, con cầm lấy, lập tức đi tìm người của Hội Đấu Giá để xác minh!"
Gương mặt Đường Lâm tức thì cứng đờ lại, hai mắt trợn to hiện lên vẻ kinh sợ.
Không có khả năng có chuyện này được!
Mộ Dung Bắc thật sự đem toàn bộ tài sản mà Bắc Đẩu Bang sở hữu đều đưa hết cho nữ tử này sao? Chẳng lẽ hắn ta thật sự ngu xuẩn đến t mức độ như vậy? Sớm biết như vậy, mình nên kêu giá thêm một lần nữa! Chỉ cần vượt qua con số bảy ngàn vạn lượng, thì Mộ Dung Bắc có muốn cũng không có đủ tiền mà đưa cho Vân Lạc Phong!
Trong lòng Đường Lâm ảo nảo không thôi, hắn ta không ngờ người luôn khôn ngoan như Mộ Dung Bắc sao đột nhiên lần này lại ngu xuẩn như vậy?
Nam tử đấu giá sư nhận lấy số ngân phiếu mà Lâm Nhược Bạch đưa tới, sau khi kiểm tra kỹ càng một lượt thì đưa trả lại cho cô bé, tiếp theo, giọng nói vừa trong vừa vang của hắn lại lần nữa cất lên, vang vọng khắp sảnh đường Hội Đấu Giá.
"Không sai, đây đúng là sáu ngàn vạn lượng ngân phiếu, Đường Lâm, ngươi cũng nên tuân thủ giao ước, thay vị cô nương này thanh toán số tiền của món vật phẩm lần này."
Phịch!
Theo lời của nam tử đấu giá sư nói ra, hai chân của Đường Lâm cũng theo đó mà lảo đảo rồi ngã ngồi thật mạnh xuống ghế.
Trên mặt hắn đầy vẻ tuyệt vọng.
Tiêu rồi! Lẩn này hắn khẳng định là tiêu đời rồi! Chẳng những khi không lãng phí hết sáu ngàn vạn lượng bạc, mà còn để cho kẻ thù của Thiên Võ Các chiếm được lợi từ Thiên Võ Các. Nếu như để cho gia chủ biết chuyện này thì ngài ấy nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
Đường Lâm nghĩ đến kết cục của mình khi trở về Thiên Võ Các, gương mặt bỗng trở nên tái nhợt đầy khổ sở.
"Các vị, màn khôi hài vừa rồi đến đây là kết thúc, bây giờ chúng ta tiếp tục tiến hành đấu giá vật phẩm tiếp theo, vật phẩm đấu giá tiếp theo sau đây mà một con linh thú, tên là Thương Sơn Tuyết Lang, giá khởi điểm cũng đồng dạng là một ngàn vạn lượng bạc, người trả giá cao thì thắng!"
Bang!
Nam tử đấu giá sư vừa hạ búa bắt đầu, cả hội trường đều bắt đầu sôi nổi ra giá...
Lúc này, trong một gian phòng phía trên lầu hai của Hội Đấu Giá, một nam nhân đang ngồi trên ghế thái sư, trong tay cầm chén trà, tư thái vô cùng ưu nhã thưởng trà.
Thần sắc trên mặt hắn ta rất ôn hòa, như một dòng suối thanh mát, lại giống như là được bao phủ bởi những ánh sáng ấm áp mà tạo thành.
Một mái tóc bạc óng ánh như tuyết, đẹp đến mức làm người ta quên cả hô hấp của mình.
Dường như dưới gầm trời này, chỉ cần là nơi mà hắn xuất hiện thì không ai có thể đoạt đi ánh sáng của hắn ta. Dù hắn chỉ ngồi yên bất động, thì cũng đủ dệt nên một bức tranh huyền ảo không chân thật.
"Nha đầu này.... Thật sự khiến ta cảm thấy rất thưởng thức!"
Khóe môi nam nhân kia kéo ra một độ cong tuyệt mỹ làm động lòng người: "thật không hổ là người mà Thiên Nhai đề cử!"
Nghiêm lão đứng một bên hầu hạ, vừa nghe vậy thì cung kính đáp: "Trầm gia chủ, nếu ngài thưởng thức cô nương ấy như vậy, thì chi bằng để ta mời vị cô nương ấy đến đây một chuyến!"
"Tạm thời không cần!"
Nam nhân nhẹ nhàng cười mỉm, ngón tay thon dài miết qua miết lại trên thân chén trà, sau đó, hắn thấy trong chén trà của mình không biết từ lúc nào mà lại rơi vào một con côn trùng nhỏ, không khỏi nhíu mày lại.
"Ha ha, ngươi có nghe được tên Đường Lâm kia vừa nói cái gì hay không? Hắn ta rõ ràng là sợ những lại cứng miệng không chịu nhận! Nếu là ta, ta sẽ đồng ý trận đánh cược này ngay lập tức, dù sao thì ta cũng không thể nào thua được!"
Nghe tiếng dị nghị của đám người bàng quan xung quanh e sợ thiên hạ không loạn kia mà khuôn mặt của Đường Lâm càng lúc lại càng đen.
Hiện giờ hắn đã như cưỡi trên lưng cọp, muốn xuống cũng không thể xuống được. Trong thành Hoàng Tuyền này, kết quả của kẻ vì sợ sệt mà không dám đáng cược là gì thì không có ai biết rõ ràng hơn hắn ta.
Chuyện này có nghĩa là, từ nay trở về sau, Thiên Võ Các sẽ phải đối mặt với sự chế nhạo không ngừng của tất cả mọi người trong thành Hoàng Tuyền.
Cho nên, vì giữ thể diện cho Thiên Võ Các, Đường Lâm chỉ có thể cắn chặt răng, kiên quyết nói: "chẳng phải cũng chỉ là một trận đánh cược thôi sao, Đường Lâm ta khi nào lại biết viết chữ sợ này kia chứ? Được, ta đồng ý cược một trận này cùng với ngươi! Nhưng mà, nếu như ngươi không lấy ra được sáu ngàn vạn lượng thì phải tự chặt đi một chân của mình, từ nay về sau không được bước chân vào thành Hoàng Tuyền nửa bước!"
Vân Lạc Phong thu tầm mắt lại, cười nhạt một cái, cô đưa tay vào trong ống tay áo còn lại, móc ra một xấp ngân phiếu, đưa cho Lâm Nhược Bạch đang đứng bên cạnh.
"Đây là sáu tờ ngân phiếu, mỗi tờ là một ngàn lượng, con cầm lấy, lập tức đi tìm người của Hội Đấu Giá để xác minh!"
Gương mặt Đường Lâm tức thì cứng đờ lại, hai mắt trợn to hiện lên vẻ kinh sợ.
Không có khả năng có chuyện này được!
Mộ Dung Bắc thật sự đem toàn bộ tài sản mà Bắc Đẩu Bang sở hữu đều đưa hết cho nữ tử này sao? Chẳng lẽ hắn ta thật sự ngu xuẩn đến t mức độ như vậy? Sớm biết như vậy, mình nên kêu giá thêm một lần nữa! Chỉ cần vượt qua con số bảy ngàn vạn lượng, thì Mộ Dung Bắc có muốn cũng không có đủ tiền mà đưa cho Vân Lạc Phong!
Trong lòng Đường Lâm ảo nảo không thôi, hắn ta không ngờ người luôn khôn ngoan như Mộ Dung Bắc sao đột nhiên lần này lại ngu xuẩn như vậy?
Nam tử đấu giá sư nhận lấy số ngân phiếu mà Lâm Nhược Bạch đưa tới, sau khi kiểm tra kỹ càng một lượt thì đưa trả lại cho cô bé, tiếp theo, giọng nói vừa trong vừa vang của hắn lại lần nữa cất lên, vang vọng khắp sảnh đường Hội Đấu Giá.
"Không sai, đây đúng là sáu ngàn vạn lượng ngân phiếu, Đường Lâm, ngươi cũng nên tuân thủ giao ước, thay vị cô nương này thanh toán số tiền của món vật phẩm lần này."
Phịch!
Theo lời của nam tử đấu giá sư nói ra, hai chân của Đường Lâm cũng theo đó mà lảo đảo rồi ngã ngồi thật mạnh xuống ghế.
Trên mặt hắn đầy vẻ tuyệt vọng.
Tiêu rồi! Lẩn này hắn khẳng định là tiêu đời rồi! Chẳng những khi không lãng phí hết sáu ngàn vạn lượng bạc, mà còn để cho kẻ thù của Thiên Võ Các chiếm được lợi từ Thiên Võ Các. Nếu như để cho gia chủ biết chuyện này thì ngài ấy nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
Đường Lâm nghĩ đến kết cục của mình khi trở về Thiên Võ Các, gương mặt bỗng trở nên tái nhợt đầy khổ sở.
"Các vị, màn khôi hài vừa rồi đến đây là kết thúc, bây giờ chúng ta tiếp tục tiến hành đấu giá vật phẩm tiếp theo, vật phẩm đấu giá tiếp theo sau đây mà một con linh thú, tên là Thương Sơn Tuyết Lang, giá khởi điểm cũng đồng dạng là một ngàn vạn lượng bạc, người trả giá cao thì thắng!"
Bang!
Nam tử đấu giá sư vừa hạ búa bắt đầu, cả hội trường đều bắt đầu sôi nổi ra giá...
Lúc này, trong một gian phòng phía trên lầu hai của Hội Đấu Giá, một nam nhân đang ngồi trên ghế thái sư, trong tay cầm chén trà, tư thái vô cùng ưu nhã thưởng trà.
Thần sắc trên mặt hắn ta rất ôn hòa, như một dòng suối thanh mát, lại giống như là được bao phủ bởi những ánh sáng ấm áp mà tạo thành.
Một mái tóc bạc óng ánh như tuyết, đẹp đến mức làm người ta quên cả hô hấp của mình.
Dường như dưới gầm trời này, chỉ cần là nơi mà hắn xuất hiện thì không ai có thể đoạt đi ánh sáng của hắn ta. Dù hắn chỉ ngồi yên bất động, thì cũng đủ dệt nên một bức tranh huyền ảo không chân thật.
"Nha đầu này.... Thật sự khiến ta cảm thấy rất thưởng thức!"
Khóe môi nam nhân kia kéo ra một độ cong tuyệt mỹ làm động lòng người: "thật không hổ là người mà Thiên Nhai đề cử!"
Nghiêm lão đứng một bên hầu hạ, vừa nghe vậy thì cung kính đáp: "Trầm gia chủ, nếu ngài thưởng thức cô nương ấy như vậy, thì chi bằng để ta mời vị cô nương ấy đến đây một chuyến!"
"Tạm thời không cần!"
Nam nhân nhẹ nhàng cười mỉm, ngón tay thon dài miết qua miết lại trên thân chén trà, sau đó, hắn thấy trong chén trà của mình không biết từ lúc nào mà lại rơi vào một con côn trùng nhỏ, không khỏi nhíu mày lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.