Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1080: Khiếp sợ! chấn động! (4)
Tiêu Thất Gia
06/12/2018
Edit: Sahara
Trong phòng.
Vân Lạc Phong bước vào, đi đến bên ghế ngồi xuống, nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Ông phái người theo dõi Lâm U, lúc này, lão ta hẳn là còn chưa rời khỏi Tây thành."
Thanh Mộc hơi hơi sửng sốt: "Tháp chủ, người hoài nghi tên Lâm U kia sẽ gây bất lợi cho Y Tháp chúng ta sao?"
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Ông cho rằng Y Tháp chúng ta gây ra động tĩnh lớn đến như vậy, mà chỉ có mỗi một mình Ngô gia phái người tiến vào làm nội giàn thôi hay sao? Vì vậy ta mới kết luận, Lâm U này sợ là không thoát khỏi quan hệ với Âu gia."
Âu gia?
Thanh Mộc híp híp hai mắt: "Tháp chủ, tại sao người lại kết luận Lâm U là người Âu gia phái đến mà không phải là Nam Cung gia?"
Vân Lạc Phong mỉm cười: "Bởi vì ta có quen biết với đại thiếu gia của Nam Cung gia, tên Nam Cung kia lại là một người lanh mồm lanh miệng điển hình, nếu như Nam Cung gia của hắn mà phái người đến, ta chắc chắn sẽ nghe được tin tức từ trong miệng của hắn."
"Vậy được!" Thanh Mộc gật đầu mạnh một cái: "Lão phu lập tức phái người đi theo dõi tên Lâm U kia!"
Một Ngô gia vừa đi, một Âu gia lại đến.... Xem ra động tĩnh của Y Tháp thật sự đã kéo tới không ít người!
_______
Ngoài Tây thành, bên trong một ngọn núi hoang vu.
Lâm U khẩn trương ngó quanh quất khắp nơi, tựa như là đang tìm kiếm cái gì đó.
Bỗng nhiên, một thân ảnh màu xanh biếc từ trên trời đáp xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.
Ngay khi nhìn thấy thân ảnh từ trên trời đáp xuống kia, nét mặt Lâm U liền biểu lộ ra sự vui mừng: "Vô Ảnh cô nương, rốt cuộc cô cũng tới rồi!"
Vô Ảnh lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm U: "Chuyện mà chủ tử nhà ta sai ngươi làm, ngươi làm đến đâu rồi?"
Lâm U cúi đầu, thần sắc có chút áy náy: "Xin lỗi Vô Ảnh cô nương, ta không thể tiến vào Y Tháp được."
"Tại sao?" ánh mắt của Vô Ảnh càng thêm rét lạnh: "Ta nghe nói, chỉ cần là người muốn gia nhập Y Tháp thì sẽ được phép gia nhập, tại sao ngươi lại không thể tiến vào Y Tháp được hả?"
"Chuyện này...." Lâm U lau đi một tầng mồ hôi trên trán: "Nguyên nhân trong đó là do, trước đó tháp chủ của Y Tháp và ta từng có tranh cãi về y thuật với nhau. Lúc ấy, ta thấy ả ta đối với y thuật không hề có một chút hiểu biết nào cả, cho nên mới tốt bụng chỉ điểm cho ả một ít, ai ngờ, ả chẳng những không biết cảm kích, mà còn mắng ta một trận. Ai có ngờ được, nha đầu kia lại là tháp chủ của Y Tháp? Loại người này hoàn toàn không biết một chút y thuật nào cả, hoàn toàn không thể so sánh được với đại nhân. Ả chẳng qua là may mắn có được một vài quyển y thư, dùng để giả danh lừa bịp mà thôi!"
Lâm U nào dám nói ra nguyên nhân thật sự trong chuyện này, cho nên đành phải thêm mắm thêm muối, đem hết tất cả mọi trách nhiệm đổ lên đầu Vân Lạc Phong.
Chứ nếu để những người này biết được chỉ vì ông ta quá cuồng vọng, tự cao tự đại mà hại bản thân không thể tiến vào Y Tháp, thì chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông ta.
"Ngươi đi theo ta một chuyến! Chủ tử nhà ta còn đang đợi ngươi!" Vô Ảnh đảo mắt lạnh qua người Lâm U, rồi xoay người đi về hướng chỗ sâu nhất trong núi.
Lâm U rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải vì muốn gia nhập thế lực của bọn họ, ông ta cũng không mạo hiểm tiến vào Y Tháp, ai biết còn chưa kịp vào Y Tháp thì đã trêu chọc phải Vân Lạc Phong rồi...
"Hừ!" Lâm U hừ lạnh một tiếng: "Một cái Y Tháp nho nhỏ, cũng dám càn rỡ như thế! Mất đi ta, chính là tổn thất của các ngươi! Còn về phần ta..... Không có Y Tháp, thì vẫn còn có thế lực mạnh hơn chờ ta!"
Nói xong lời này, Lâm U liền vội vàng đi theo hướng của Vô Ảnh.
Lúc này, Lâm U lại không hề hay biết, có một đạo thân ảnh đang ẩn mình trong rừng cây, âm thầm thu hết một màn vừa rồi vào mắt.
Sau khi hai người Lâm U đi khỏi, thân ảnh kia cũng lách mình biến mất khỏi rừng cây.
Sau khi Vân Lạc Phong nghe được thị vệ trở về bẩm báo, cô liền rơi vào trầm mặc.
"Xem ra ngoại trừ Nam Cung gia và Âu gia, còn có thế lực khác cũng đang nhìn chằm chằm vào Y Tháp. Chỉ là không biết, thế lực kia rốt cuộc là đến từ nơi nào?"
Trong phòng.
Vân Lạc Phong bước vào, đi đến bên ghế ngồi xuống, nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Ông phái người theo dõi Lâm U, lúc này, lão ta hẳn là còn chưa rời khỏi Tây thành."
Thanh Mộc hơi hơi sửng sốt: "Tháp chủ, người hoài nghi tên Lâm U kia sẽ gây bất lợi cho Y Tháp chúng ta sao?"
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Ông cho rằng Y Tháp chúng ta gây ra động tĩnh lớn đến như vậy, mà chỉ có mỗi một mình Ngô gia phái người tiến vào làm nội giàn thôi hay sao? Vì vậy ta mới kết luận, Lâm U này sợ là không thoát khỏi quan hệ với Âu gia."
Âu gia?
Thanh Mộc híp híp hai mắt: "Tháp chủ, tại sao người lại kết luận Lâm U là người Âu gia phái đến mà không phải là Nam Cung gia?"
Vân Lạc Phong mỉm cười: "Bởi vì ta có quen biết với đại thiếu gia của Nam Cung gia, tên Nam Cung kia lại là một người lanh mồm lanh miệng điển hình, nếu như Nam Cung gia của hắn mà phái người đến, ta chắc chắn sẽ nghe được tin tức từ trong miệng của hắn."
"Vậy được!" Thanh Mộc gật đầu mạnh một cái: "Lão phu lập tức phái người đi theo dõi tên Lâm U kia!"
Một Ngô gia vừa đi, một Âu gia lại đến.... Xem ra động tĩnh của Y Tháp thật sự đã kéo tới không ít người!
_______
Ngoài Tây thành, bên trong một ngọn núi hoang vu.
Lâm U khẩn trương ngó quanh quất khắp nơi, tựa như là đang tìm kiếm cái gì đó.
Bỗng nhiên, một thân ảnh màu xanh biếc từ trên trời đáp xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.
Ngay khi nhìn thấy thân ảnh từ trên trời đáp xuống kia, nét mặt Lâm U liền biểu lộ ra sự vui mừng: "Vô Ảnh cô nương, rốt cuộc cô cũng tới rồi!"
Vô Ảnh lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm U: "Chuyện mà chủ tử nhà ta sai ngươi làm, ngươi làm đến đâu rồi?"
Lâm U cúi đầu, thần sắc có chút áy náy: "Xin lỗi Vô Ảnh cô nương, ta không thể tiến vào Y Tháp được."
"Tại sao?" ánh mắt của Vô Ảnh càng thêm rét lạnh: "Ta nghe nói, chỉ cần là người muốn gia nhập Y Tháp thì sẽ được phép gia nhập, tại sao ngươi lại không thể tiến vào Y Tháp được hả?"
"Chuyện này...." Lâm U lau đi một tầng mồ hôi trên trán: "Nguyên nhân trong đó là do, trước đó tháp chủ của Y Tháp và ta từng có tranh cãi về y thuật với nhau. Lúc ấy, ta thấy ả ta đối với y thuật không hề có một chút hiểu biết nào cả, cho nên mới tốt bụng chỉ điểm cho ả một ít, ai ngờ, ả chẳng những không biết cảm kích, mà còn mắng ta một trận. Ai có ngờ được, nha đầu kia lại là tháp chủ của Y Tháp? Loại người này hoàn toàn không biết một chút y thuật nào cả, hoàn toàn không thể so sánh được với đại nhân. Ả chẳng qua là may mắn có được một vài quyển y thư, dùng để giả danh lừa bịp mà thôi!"
Lâm U nào dám nói ra nguyên nhân thật sự trong chuyện này, cho nên đành phải thêm mắm thêm muối, đem hết tất cả mọi trách nhiệm đổ lên đầu Vân Lạc Phong.
Chứ nếu để những người này biết được chỉ vì ông ta quá cuồng vọng, tự cao tự đại mà hại bản thân không thể tiến vào Y Tháp, thì chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông ta.
"Ngươi đi theo ta một chuyến! Chủ tử nhà ta còn đang đợi ngươi!" Vô Ảnh đảo mắt lạnh qua người Lâm U, rồi xoay người đi về hướng chỗ sâu nhất trong núi.
Lâm U rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải vì muốn gia nhập thế lực của bọn họ, ông ta cũng không mạo hiểm tiến vào Y Tháp, ai biết còn chưa kịp vào Y Tháp thì đã trêu chọc phải Vân Lạc Phong rồi...
"Hừ!" Lâm U hừ lạnh một tiếng: "Một cái Y Tháp nho nhỏ, cũng dám càn rỡ như thế! Mất đi ta, chính là tổn thất của các ngươi! Còn về phần ta..... Không có Y Tháp, thì vẫn còn có thế lực mạnh hơn chờ ta!"
Nói xong lời này, Lâm U liền vội vàng đi theo hướng của Vô Ảnh.
Lúc này, Lâm U lại không hề hay biết, có một đạo thân ảnh đang ẩn mình trong rừng cây, âm thầm thu hết một màn vừa rồi vào mắt.
Sau khi hai người Lâm U đi khỏi, thân ảnh kia cũng lách mình biến mất khỏi rừng cây.
Sau khi Vân Lạc Phong nghe được thị vệ trở về bẩm báo, cô liền rơi vào trầm mặc.
"Xem ra ngoại trừ Nam Cung gia và Âu gia, còn có thế lực khác cũng đang nhìn chằm chằm vào Y Tháp. Chỉ là không biết, thế lực kia rốt cuộc là đến từ nơi nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.