Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 838: Khinh nhục, xem thường (1)
Tiêu Thất Gia
21/11/2018
Thiên Vân Quốc.
Ở ngoài cửa thành, hai gã thị vệ bất động như núi đứng ở chỗ tường thành, có một người khác lục soát ấn giám của người lui tới.
Ấn giám này đại diện cho thân phận thế lực của người trong Thiên Vân Quốc, để tránh người địch quốc chen vào.
Diệp Cảnh Thần kéo cương ngựa, ngừng lại ở cửa thành, rõ ràng những thị vệ kia biết Diệp Cảnh Thần, lúc nhìn thấy hắn xuất hiện thì ngẩn ra một chút.
“Cái này…… Diệp đại thiếu, thiếu chủ Diệp gia đã từng phân phó, không có người cho phép, không cho phép Diệp đại thiếu vào thành.”
Diệp gia thân là đệ nhất thế gia ở Thiên Vân Quốc, lời nói của Diệp Cảnh Huyền cũng có tác dụng với các tướng sĩ, cho nên không có Diệp Cảnh Huyền phân phó, đúng là bọn họ không dám để Diệp Cảnh Thần vào thành.
Mặt Diệp Cảnh Thần dần dần trầm xuống, lạnh giọng nói: “Ta tốt xấu gì cũng là người Diệp gia, các ngươi để ta ngoài cửa, có hỏi qua ý kiến của gia chủ Diệp gia?”
Thị vệ nhạo báng một tiếng: “Diệp đại thiếu, toàn bộ người trên Thiên Vân Quốc ai không biết người đã bị trục xuất khỏi Diệp gia? Bởi vậy, người đã không còn là người ở Diệp gia, đương nhiên chúng ta có quyền từ chối để người đi vào.”
Diệp Cảnh Thần hơi nheo mắt lại, cười lạnh nói: “Đó chỉ là trưởng lão của Diệp gia quyết định, cũng không phải mệnh lệnh của phụ thân ta! Ông ấy cũng không có mở miệng trục xuất ta ra khỏi Diệp gia, ta vẫn là người Diệp gia như cũ!”
Rõ ràng sắc mặt thị vệ không tốt lắm, lúc hắn muốn mở miệng trào phúng thì một tiếng tiếng vó ngựa chạy từ xa đến gần, truyền đến từ trên đường lớn không xa.
Tức khắc, ánh mắt mọi người đều nhìn theo phương hướng âm thanh truyền đến.
Vó ngựa tung bay, tro bụi đầy trời.
Ở phía trên ngựa, một nữ tử tướng mạo tuyệt mỹ tiến đến, vẻ đẹp của nàng ta không phải là loại nhu hòa, ngược lại có một loại phong thái của võ tướng.
Một thân áo tím váy lụa nhanh nhẹn đi tới, cho đến cửa thành, nàng mới vội vàng kéo dây cương, ngừng lại.
Cùng lúc đó, những thị vệ theo sát phía sau nữ tử cũng sôi nổi dừng lại, giống như từng tòa núi lớn, bảo hộ ở phía sau nữ tử.
Sau khi trông thấy nữ tử mặc áo tím váy lụa, đột nhiên hô hấp của Diệp Cảnh Thần căng thẳng, gắt gao nắm dây cương trong tay.
Đệ nhất mỹ nữ Thiên Vân Quốc, Giang Mộng Dao! Cũng là đệ nhất thiên tài trong toàn bộ hoàng thành, là mục tiêu tranh đoạt của tất cả thanh niên tài tuấn.
Nhưng hôm nay, đệ nhất mỹ nữ này lại lựa chọn Diệp Thiên Vấn của Diệp gia, cũng trở thành điều khiến Diệp Cảnh Huyền tự hào.
“Diệp Cảnh Thần, không nghĩ tới các ngươi còn dám trở về hoàng thành!” Khóe môi Giang Mộng Dao cong lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn vợ chồng Diệp Cảnh Thần, “Năm đó, ngươi từ bỏ hoàng cô ta, lựa chọn cùng nữ nhân này ở bên nhau, có từng hối hận không?”
Đối mặt với chất vấn của Giang Mộng Dao, Diệp Cảnh Thần chỉ cười lạnh một tiếng, giọng nói kiên định.
“Với ta mà nói, Quân nhi mới là thê tử bên nhau trọng đời! Những người khác đều không xứng so sánh với nàng?”
Phò mã Thiên Vân Quốc Phò thì như thế nào?
Hắn không lạ gì vị trí này!
Cả đời này, có thể làm hắn động tâm, chỉ có một mình Quân nhi, không hơn.
“Được, hy vọng sau này ngươi còn có dũng khí nói ra lời như vậy!” Giang Mộng Dao lạnh lùng cười, chuyển hướng thị vệ, “Nếu bọn họ trở về hoàng thành, vậy để bọn họ đi vào! Ta muốn xem, bọn họ có thể tại gây nên sóng gió gì ở hoàng thành!”
Giá!
Sau khi ném xuống lời này, giang Mộng Dao phất roi ngựa, trước khi đi lại trào phúng ném xuống một câu.
“Diệp Cảnh Thần, Quân Phượng Linh, hẳn là các ngươi nên cảm tạ ta, không có ta, các ngươi cũng không có tư cách tiến vào hoàng thành!”
Ở ngoài cửa thành, hai gã thị vệ bất động như núi đứng ở chỗ tường thành, có một người khác lục soát ấn giám của người lui tới.
Ấn giám này đại diện cho thân phận thế lực của người trong Thiên Vân Quốc, để tránh người địch quốc chen vào.
Diệp Cảnh Thần kéo cương ngựa, ngừng lại ở cửa thành, rõ ràng những thị vệ kia biết Diệp Cảnh Thần, lúc nhìn thấy hắn xuất hiện thì ngẩn ra một chút.
“Cái này…… Diệp đại thiếu, thiếu chủ Diệp gia đã từng phân phó, không có người cho phép, không cho phép Diệp đại thiếu vào thành.”
Diệp gia thân là đệ nhất thế gia ở Thiên Vân Quốc, lời nói của Diệp Cảnh Huyền cũng có tác dụng với các tướng sĩ, cho nên không có Diệp Cảnh Huyền phân phó, đúng là bọn họ không dám để Diệp Cảnh Thần vào thành.
Mặt Diệp Cảnh Thần dần dần trầm xuống, lạnh giọng nói: “Ta tốt xấu gì cũng là người Diệp gia, các ngươi để ta ngoài cửa, có hỏi qua ý kiến của gia chủ Diệp gia?”
Thị vệ nhạo báng một tiếng: “Diệp đại thiếu, toàn bộ người trên Thiên Vân Quốc ai không biết người đã bị trục xuất khỏi Diệp gia? Bởi vậy, người đã không còn là người ở Diệp gia, đương nhiên chúng ta có quyền từ chối để người đi vào.”
Diệp Cảnh Thần hơi nheo mắt lại, cười lạnh nói: “Đó chỉ là trưởng lão của Diệp gia quyết định, cũng không phải mệnh lệnh của phụ thân ta! Ông ấy cũng không có mở miệng trục xuất ta ra khỏi Diệp gia, ta vẫn là người Diệp gia như cũ!”
Rõ ràng sắc mặt thị vệ không tốt lắm, lúc hắn muốn mở miệng trào phúng thì một tiếng tiếng vó ngựa chạy từ xa đến gần, truyền đến từ trên đường lớn không xa.
Tức khắc, ánh mắt mọi người đều nhìn theo phương hướng âm thanh truyền đến.
Vó ngựa tung bay, tro bụi đầy trời.
Ở phía trên ngựa, một nữ tử tướng mạo tuyệt mỹ tiến đến, vẻ đẹp của nàng ta không phải là loại nhu hòa, ngược lại có một loại phong thái của võ tướng.
Một thân áo tím váy lụa nhanh nhẹn đi tới, cho đến cửa thành, nàng mới vội vàng kéo dây cương, ngừng lại.
Cùng lúc đó, những thị vệ theo sát phía sau nữ tử cũng sôi nổi dừng lại, giống như từng tòa núi lớn, bảo hộ ở phía sau nữ tử.
Sau khi trông thấy nữ tử mặc áo tím váy lụa, đột nhiên hô hấp của Diệp Cảnh Thần căng thẳng, gắt gao nắm dây cương trong tay.
Đệ nhất mỹ nữ Thiên Vân Quốc, Giang Mộng Dao! Cũng là đệ nhất thiên tài trong toàn bộ hoàng thành, là mục tiêu tranh đoạt của tất cả thanh niên tài tuấn.
Nhưng hôm nay, đệ nhất mỹ nữ này lại lựa chọn Diệp Thiên Vấn của Diệp gia, cũng trở thành điều khiến Diệp Cảnh Huyền tự hào.
“Diệp Cảnh Thần, không nghĩ tới các ngươi còn dám trở về hoàng thành!” Khóe môi Giang Mộng Dao cong lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn vợ chồng Diệp Cảnh Thần, “Năm đó, ngươi từ bỏ hoàng cô ta, lựa chọn cùng nữ nhân này ở bên nhau, có từng hối hận không?”
Đối mặt với chất vấn của Giang Mộng Dao, Diệp Cảnh Thần chỉ cười lạnh một tiếng, giọng nói kiên định.
“Với ta mà nói, Quân nhi mới là thê tử bên nhau trọng đời! Những người khác đều không xứng so sánh với nàng?”
Phò mã Thiên Vân Quốc Phò thì như thế nào?
Hắn không lạ gì vị trí này!
Cả đời này, có thể làm hắn động tâm, chỉ có một mình Quân nhi, không hơn.
“Được, hy vọng sau này ngươi còn có dũng khí nói ra lời như vậy!” Giang Mộng Dao lạnh lùng cười, chuyển hướng thị vệ, “Nếu bọn họ trở về hoàng thành, vậy để bọn họ đi vào! Ta muốn xem, bọn họ có thể tại gây nên sóng gió gì ở hoàng thành!”
Giá!
Sau khi ném xuống lời này, giang Mộng Dao phất roi ngựa, trước khi đi lại trào phúng ném xuống một câu.
“Diệp Cảnh Thần, Quân Phượng Linh, hẳn là các ngươi nên cảm tạ ta, không có ta, các ngươi cũng không có tư cách tiến vào hoàng thành!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.