Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1969: Kim Dương nhắc nhở (5)
Tiêu Thất Gia
01/01/2020
Edit: Sahara
Lúc này, trong Thiên Phạt Sâm hết sức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân từng người.
Dọc đường đi, bọn họ gặp rất nhiều linh thú. Có điều, Vân Lạc Phong còn chưa kịp nhúc nhích thì tất cả linh thú đều bị đám người Tề Linh giải quyết gọn gàng sạch sẽ.
"Đi từ nãy đến giờ mà không phát hiện một cái ngọc tỷ nào. Nếu cứ đi tiếp như vậy, nói không chừng sẽ vào sâu hút trong rừng Thiên Phạt này mất."
Kỳ Tô nhìn Vân Lạc Phong, cất tiếng dò hỏi.
"Vân cô nương, chúng ta có đi tiếp không?"
Vân Lạc Phong đưa mắt nhìn lên bầu trời phía sau, ở đó có một hơi thở quen thuộc đang ẩn nấp, nàng khẽ mỉm cười, nói: "Đi tiếp!"
Dường như, có Vân Tiêu đi theo phía sau, nên đến đâu nàng cũng không sợ.
"Dạ!"
Mấy người Kỳ Tô không hề do dự, lập tức gật đầu.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Càng vào sâu, linh thú mà họ gặp phải càng mạnh hơn. Tinh thần Vân Lạc Phong luôn dâng cao, không có một khắc nào là lơ là cảnh giác.
"Vân cô nương, người xem!"
Đột nhiên, Kỳ Tô chỉ vào một con chim khổng lồ đang bay trên trời. Ánh mắt Kỳ Tô mang theo hưng phấn: "Người xem trong miệng con chim kia có phải là ngọc tỷ không?"
Nghe lời này, Vân Lạc Phong lập tức ngẩng đầu lên.
Tức khắc, một con chim khổng lồ toàn thân rực lửa đập vào mắt nàng.
Quan trọng nhất là trong miệng con hỏa điểu kia đúng là ngọc tỷ.
Có lẽ, trong lúc vô tình, con hỏa điểu này đã tha ngọc tỷ đi. Chắc nó không biết ngọc tỷ có ăn được hay không nên mới ngậm trong miệng, rồi tình cờ bay ngang qua trước mặt họ.
"Kỳ Tô, bắt con hỏa điểu kia lại!"
"Dạ!"
Kỳ Tô nâng tay lên, một đạo linh khí hội tụ trong lòng bàn tay hắn, rồi hóa thành một thanh kiếm, vút một tiếng, thanh kiếm linh khí bị bắn về phía con hỏa điểu kia.
Tiếp đến, hỏa điểu ré lên, rồi rớt từ trên không xuống đất.
Công bằng mà nói, suốt đường đi này đám người Kỳ Tô đã hết sức nương tay. Trừ phi có linh thú muốn giết bọn họ, bọn họ mới hạ độc thủ. Còn đối với những linh thú không chủ động trêu chọc đến họ, bọn họ cùng lắm chỉ làm chúng bị thương để đuổi chúng đi mà thôi.
"Đúng là ngọc tỷ! Đây là ngọc tỷ của Lưu Phong Quốc chúng ta!"
Mộc Tuyết Hinh vui mừng, bước nhanh tới trước mặt Kỳ Tô, khóe môi cong lên thành một nụ cười duyên.
"Vân cô nương!" Mộc Tuyết Hinh suy nghĩ rồi cầm ngọc tỷ đưa cho Vân Lạc Phong: "Ngọc tỷ này giao cho người. Thay vì để người khác thống lĩnh tứ quốc, Tuyết Hinh càng hy vọng người đó là Vân cô nương _ người!"
Vân Lạc Phong cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy ngọc tỷ: "Chúng ta tiếp tục xuất phát đi!"
Không biết có phải vận khí của bọn họ quá tốt hay không? Mới đi không được bao lâu liền nhìn thấy một sơn động, mà sau khi vào sơn động kia, bọn họ lại tìm được ngọc tỷ Kim Dương Quốc. Chẳng tốn chút sức đã lấy được ngọc tỷ thứ hai.
Tổng cộng có bốn ngọc tỷ, Vân Lạc Phong đã lấy được hai cái, tương đương với việc nàng đã nắm trong tay một nửa chiến thắng.
"Hửm?"
Ngay lúc bọn họ định đi tiếp, thì lại nhìn thấy người Kim Dương Quốc và người Tử Nguyệt Quốc đang đánh nhau.
"Kiều Tử Huyền, ngươi mau giao ngọc tỷ ra đây!"
Vẻ mặt hoàng tử Kim Dương Quốc lãnh lệ, lạnh giọng quát.
"Muốn lấy ngọc tỷ thì cứ việc dựa vào bản lĩnh của ngươi mà tới đây lấy! Không có bản lĩnh thì ở đó kêu gào cái gì?" Kiều Tử Huyền lại chẳng chút sợ hãi.
Lúc này, trong Thiên Phạt Sâm hết sức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân từng người.
Dọc đường đi, bọn họ gặp rất nhiều linh thú. Có điều, Vân Lạc Phong còn chưa kịp nhúc nhích thì tất cả linh thú đều bị đám người Tề Linh giải quyết gọn gàng sạch sẽ.
"Đi từ nãy đến giờ mà không phát hiện một cái ngọc tỷ nào. Nếu cứ đi tiếp như vậy, nói không chừng sẽ vào sâu hút trong rừng Thiên Phạt này mất."
Kỳ Tô nhìn Vân Lạc Phong, cất tiếng dò hỏi.
"Vân cô nương, chúng ta có đi tiếp không?"
Vân Lạc Phong đưa mắt nhìn lên bầu trời phía sau, ở đó có một hơi thở quen thuộc đang ẩn nấp, nàng khẽ mỉm cười, nói: "Đi tiếp!"
Dường như, có Vân Tiêu đi theo phía sau, nên đến đâu nàng cũng không sợ.
"Dạ!"
Mấy người Kỳ Tô không hề do dự, lập tức gật đầu.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Càng vào sâu, linh thú mà họ gặp phải càng mạnh hơn. Tinh thần Vân Lạc Phong luôn dâng cao, không có một khắc nào là lơ là cảnh giác.
"Vân cô nương, người xem!"
Đột nhiên, Kỳ Tô chỉ vào một con chim khổng lồ đang bay trên trời. Ánh mắt Kỳ Tô mang theo hưng phấn: "Người xem trong miệng con chim kia có phải là ngọc tỷ không?"
Nghe lời này, Vân Lạc Phong lập tức ngẩng đầu lên.
Tức khắc, một con chim khổng lồ toàn thân rực lửa đập vào mắt nàng.
Quan trọng nhất là trong miệng con hỏa điểu kia đúng là ngọc tỷ.
Có lẽ, trong lúc vô tình, con hỏa điểu này đã tha ngọc tỷ đi. Chắc nó không biết ngọc tỷ có ăn được hay không nên mới ngậm trong miệng, rồi tình cờ bay ngang qua trước mặt họ.
"Kỳ Tô, bắt con hỏa điểu kia lại!"
"Dạ!"
Kỳ Tô nâng tay lên, một đạo linh khí hội tụ trong lòng bàn tay hắn, rồi hóa thành một thanh kiếm, vút một tiếng, thanh kiếm linh khí bị bắn về phía con hỏa điểu kia.
Tiếp đến, hỏa điểu ré lên, rồi rớt từ trên không xuống đất.
Công bằng mà nói, suốt đường đi này đám người Kỳ Tô đã hết sức nương tay. Trừ phi có linh thú muốn giết bọn họ, bọn họ mới hạ độc thủ. Còn đối với những linh thú không chủ động trêu chọc đến họ, bọn họ cùng lắm chỉ làm chúng bị thương để đuổi chúng đi mà thôi.
"Đúng là ngọc tỷ! Đây là ngọc tỷ của Lưu Phong Quốc chúng ta!"
Mộc Tuyết Hinh vui mừng, bước nhanh tới trước mặt Kỳ Tô, khóe môi cong lên thành một nụ cười duyên.
"Vân cô nương!" Mộc Tuyết Hinh suy nghĩ rồi cầm ngọc tỷ đưa cho Vân Lạc Phong: "Ngọc tỷ này giao cho người. Thay vì để người khác thống lĩnh tứ quốc, Tuyết Hinh càng hy vọng người đó là Vân cô nương _ người!"
Vân Lạc Phong cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy ngọc tỷ: "Chúng ta tiếp tục xuất phát đi!"
Không biết có phải vận khí của bọn họ quá tốt hay không? Mới đi không được bao lâu liền nhìn thấy một sơn động, mà sau khi vào sơn động kia, bọn họ lại tìm được ngọc tỷ Kim Dương Quốc. Chẳng tốn chút sức đã lấy được ngọc tỷ thứ hai.
Tổng cộng có bốn ngọc tỷ, Vân Lạc Phong đã lấy được hai cái, tương đương với việc nàng đã nắm trong tay một nửa chiến thắng.
"Hửm?"
Ngay lúc bọn họ định đi tiếp, thì lại nhìn thấy người Kim Dương Quốc và người Tử Nguyệt Quốc đang đánh nhau.
"Kiều Tử Huyền, ngươi mau giao ngọc tỷ ra đây!"
Vẻ mặt hoàng tử Kim Dương Quốc lãnh lệ, lạnh giọng quát.
"Muốn lấy ngọc tỷ thì cứ việc dựa vào bản lĩnh của ngươi mà tới đây lấy! Không có bản lĩnh thì ở đó kêu gào cái gì?" Kiều Tử Huyền lại chẳng chút sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.