Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1006: Lại là đệ nhất
Tiêu Thất Gia
30/11/2018
Edit: Sahara
Lý tướng quân tựa hồ không có nghe thấy những âm thanh kêu gào kia, tiếp tục nói: "Hạng thứ hai, Vô Song Đế Quốc!"
Hạng hai là Vô Song Đế Quốc?
An Lan hơi hơi híp lại đôi mắt, chuyển hướng về phía những thí sinh của Thiên Hồi Đế Quốc, chắp nắm tay, nói: "Chúc mừng chư vị, lần này hạng nhất bị các người đoạt lấy, chờ năm sau ta nhất định sẽ giành lại!"
"Ha ha.. Đa tạ!"
Những thí sinh của Thiên Hồi Đế Quốc không hề nhìn thấy vẻ âm trầm trên khuôn mặt của Long Nguyên, cứ tươi cười mà nhận lấy lời chúc tụng.
Lưu Nguyệt Đế Quốc hạng ba, Vô Song Đế Quốc hạng hai, vậy hạng nhất chắc chắn là Thiên Hồi Đế Quốc bọn họ rồi!
Có vài thí sinh của Thiên Hồi Đế Quốc không nhịn được sự đắc ý mà huýt sáo, ăn mừng Thiên Hồi Đế Quốc giành thắng lợi.
Sắc mặt Lý tướng quân càng lúc càng khó coi, hắn ta hít sâu một hơi, nói: "Hạng nhất.... Thiên Vân Quốc!"
Thiên Vân Quốc?
Những thí sinh dự thi không được biết rõ tình huống sau khi nghe thấy ba chữ này thì sắc mặt đều cứng lại, chết sửng tại chỗ.
Hạng nhất là Thiên Vân Quốc? Bọn họ có nghe lầm hay không? Thiên Vân Quốc cư nhiên lại có thể chiếm được hạng nhất của vòng loại?
Người của hai đại đế quốc càng khiếp sợ đến mức không thể kiềm chế được, từng đôi mắt một quét về phía mấy người Thiên Vân Quốc.
Mà so với người của hai đại đế quốc kia, sắc mặt của các thí sinh Thiên Hồi Đế Quốc càng thập phần khó coi hơn nhiều, hai mắt bốc lửa mà nhìn chằm chằm người Thiên Vân Quốc.
"Thiên Vân Quốc đạt hạng nhất? Chuyện này không thể nào được! Nhất định là có chỗ nào đó sai sót! Bọn họ làm sao có thể đạt được hạng nhất chứ?"
Thanh Mộc hơi nhíu mày, ông không được hài lòng cho lắm đối với thái độ không thừa nhận thất bại của các thiên tài trẻ tuổi Thiên Hồi Đế Quốc, sắc mặt của ông lúc này không được đẹp!
"Nhưng thực tế thì Thiên Vân Quốc đã đạt được hạng nhất trong trận tỷ thì lần này, ở đây có nhiều đôi mắt như vậy, chẳng lẽ có thể làm giả được hay sao? Nếu không phải vì ngăn cản Thiên Vân Quốc chiếm hạng nhất, bệ hạ cũng sẽ không hạ chỉ kết thúc trận đấu trước thời hạn tỷ thí. Đáng tiếc, dù bệ hạ đã phòng ngừa trước, nhưng hạng nhất vẫn bị Thiên Vân Quốc đoạt lấy."
Khuôn mặt Long Nguyên đen lại, bắn ánh mắt sắc bén về phía Thanh Mộc.
Cái lão già chết tiệt này, thân là người Thiên Hồi Đế Quốc mà tâm lại hướng về người ngoài, xem ra mình thật sự không thể giữ ông ta lại được nữa.
Diệp Hi Mạch vừa nghe xong thì rất kinh ngạc, lúc này mới hồi thần lại, tức thì, hắn liền dùng sức ôm chặt lấy Vân Lạc Phong, khuôn mặt anh tuấn cười tươi tràn đầy hưng phấn.
"Đệ muội, muội có nghe được không? Chúng ta đạt hạng nhất, ha ha ha!"
Thời khắc này đây, Diệp Hi Mạch có cảm giác vui sướng đến mức muốn bay khỏi mặt đất.
Trên mặt Thanh Mộc trước sau vẫn giữ nguyên nụ cười tươi: "Nhưng mà Vân cô nương, lão hủ có một việc thắc mắc muốn hỏi cô, tại sao Thiên Vân Quốc các người lúc đầu điểm số không cao, về sau, sao lại đột ngột tiến bộ vượt cạn bậc như vậy?"
Câu hỏi này cũng là nghi vấn trong lòng tất cả mọi người, hiện tại, mượn miệng của Thanh Mộc mà hỏi ra.
Diệp Hi Mạch cười ha ha hai tiếng, đáp thay Vân Lạc Phong: "Đó là bởi vì trong suốt sáu ngày đầu đệ muội ta không hề động thủ!"
Cái gì?
Sáu ngày đầu Vân Lạc Phong không hề động thủ? Mãi cho đến ngày thứ bảy mới bắt đầu chiến đấu?
Lời nói của Diệp Hi Mạch hiển nhiên đã làm cho mọi người kinh hãi, có lẽ không có ai đoán được, đáp án lại là như vậy.
Những người bị bọn họ gọi là kéo chân sau kia, thế nhưng trong sáu ngày đầu có thể leo lên đến hạng mười một và giữ vững thứ hạng ấy.
"Aiz..." Thanh Mộc cười khổ một tiếng: "Vân cô nương, ta vốn tưởng rằng y thuật của cô đã đủ xuất chúng rồi, ai ngờ, thiên phú của cô còn khiến cho ta phải khiếp sợ như vậy. Còn chưa đến một ngày mà cô có thể đem Thiên Vân Quốc từ hạng mười một lên đến hạng nhất, thực lực bậc này.... Sợ là khó có người nào sánh kịp!"
Vừa rồi sự chú ý của mọi người đều đặt trên người mấy thủ hạ của Vân Lạc Phong, hiện tại, nghe xong lời này của Thanh Mộc mới kịp phản ứng lại.
Khoảng cách giữa hạng mười một và hạng nhất chính là như trên trời và dưới đất đó.
Vậy mà Vân Lạc Phong chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhường ấy, hoàn toàn dẹp bỏ đi cái khoảng cách kia.
Lý tướng quân tựa hồ không có nghe thấy những âm thanh kêu gào kia, tiếp tục nói: "Hạng thứ hai, Vô Song Đế Quốc!"
Hạng hai là Vô Song Đế Quốc?
An Lan hơi hơi híp lại đôi mắt, chuyển hướng về phía những thí sinh của Thiên Hồi Đế Quốc, chắp nắm tay, nói: "Chúc mừng chư vị, lần này hạng nhất bị các người đoạt lấy, chờ năm sau ta nhất định sẽ giành lại!"
"Ha ha.. Đa tạ!"
Những thí sinh của Thiên Hồi Đế Quốc không hề nhìn thấy vẻ âm trầm trên khuôn mặt của Long Nguyên, cứ tươi cười mà nhận lấy lời chúc tụng.
Lưu Nguyệt Đế Quốc hạng ba, Vô Song Đế Quốc hạng hai, vậy hạng nhất chắc chắn là Thiên Hồi Đế Quốc bọn họ rồi!
Có vài thí sinh của Thiên Hồi Đế Quốc không nhịn được sự đắc ý mà huýt sáo, ăn mừng Thiên Hồi Đế Quốc giành thắng lợi.
Sắc mặt Lý tướng quân càng lúc càng khó coi, hắn ta hít sâu một hơi, nói: "Hạng nhất.... Thiên Vân Quốc!"
Thiên Vân Quốc?
Những thí sinh dự thi không được biết rõ tình huống sau khi nghe thấy ba chữ này thì sắc mặt đều cứng lại, chết sửng tại chỗ.
Hạng nhất là Thiên Vân Quốc? Bọn họ có nghe lầm hay không? Thiên Vân Quốc cư nhiên lại có thể chiếm được hạng nhất của vòng loại?
Người của hai đại đế quốc càng khiếp sợ đến mức không thể kiềm chế được, từng đôi mắt một quét về phía mấy người Thiên Vân Quốc.
Mà so với người của hai đại đế quốc kia, sắc mặt của các thí sinh Thiên Hồi Đế Quốc càng thập phần khó coi hơn nhiều, hai mắt bốc lửa mà nhìn chằm chằm người Thiên Vân Quốc.
"Thiên Vân Quốc đạt hạng nhất? Chuyện này không thể nào được! Nhất định là có chỗ nào đó sai sót! Bọn họ làm sao có thể đạt được hạng nhất chứ?"
Thanh Mộc hơi nhíu mày, ông không được hài lòng cho lắm đối với thái độ không thừa nhận thất bại của các thiên tài trẻ tuổi Thiên Hồi Đế Quốc, sắc mặt của ông lúc này không được đẹp!
"Nhưng thực tế thì Thiên Vân Quốc đã đạt được hạng nhất trong trận tỷ thì lần này, ở đây có nhiều đôi mắt như vậy, chẳng lẽ có thể làm giả được hay sao? Nếu không phải vì ngăn cản Thiên Vân Quốc chiếm hạng nhất, bệ hạ cũng sẽ không hạ chỉ kết thúc trận đấu trước thời hạn tỷ thí. Đáng tiếc, dù bệ hạ đã phòng ngừa trước, nhưng hạng nhất vẫn bị Thiên Vân Quốc đoạt lấy."
Khuôn mặt Long Nguyên đen lại, bắn ánh mắt sắc bén về phía Thanh Mộc.
Cái lão già chết tiệt này, thân là người Thiên Hồi Đế Quốc mà tâm lại hướng về người ngoài, xem ra mình thật sự không thể giữ ông ta lại được nữa.
Diệp Hi Mạch vừa nghe xong thì rất kinh ngạc, lúc này mới hồi thần lại, tức thì, hắn liền dùng sức ôm chặt lấy Vân Lạc Phong, khuôn mặt anh tuấn cười tươi tràn đầy hưng phấn.
"Đệ muội, muội có nghe được không? Chúng ta đạt hạng nhất, ha ha ha!"
Thời khắc này đây, Diệp Hi Mạch có cảm giác vui sướng đến mức muốn bay khỏi mặt đất.
Trên mặt Thanh Mộc trước sau vẫn giữ nguyên nụ cười tươi: "Nhưng mà Vân cô nương, lão hủ có một việc thắc mắc muốn hỏi cô, tại sao Thiên Vân Quốc các người lúc đầu điểm số không cao, về sau, sao lại đột ngột tiến bộ vượt cạn bậc như vậy?"
Câu hỏi này cũng là nghi vấn trong lòng tất cả mọi người, hiện tại, mượn miệng của Thanh Mộc mà hỏi ra.
Diệp Hi Mạch cười ha ha hai tiếng, đáp thay Vân Lạc Phong: "Đó là bởi vì trong suốt sáu ngày đầu đệ muội ta không hề động thủ!"
Cái gì?
Sáu ngày đầu Vân Lạc Phong không hề động thủ? Mãi cho đến ngày thứ bảy mới bắt đầu chiến đấu?
Lời nói của Diệp Hi Mạch hiển nhiên đã làm cho mọi người kinh hãi, có lẽ không có ai đoán được, đáp án lại là như vậy.
Những người bị bọn họ gọi là kéo chân sau kia, thế nhưng trong sáu ngày đầu có thể leo lên đến hạng mười một và giữ vững thứ hạng ấy.
"Aiz..." Thanh Mộc cười khổ một tiếng: "Vân cô nương, ta vốn tưởng rằng y thuật của cô đã đủ xuất chúng rồi, ai ngờ, thiên phú của cô còn khiến cho ta phải khiếp sợ như vậy. Còn chưa đến một ngày mà cô có thể đem Thiên Vân Quốc từ hạng mười một lên đến hạng nhất, thực lực bậc này.... Sợ là khó có người nào sánh kịp!"
Vừa rồi sự chú ý của mọi người đều đặt trên người mấy thủ hạ của Vân Lạc Phong, hiện tại, nghe xong lời này của Thanh Mộc mới kịp phản ứng lại.
Khoảng cách giữa hạng mười một và hạng nhất chính là như trên trời và dưới đất đó.
Vậy mà Vân Lạc Phong chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhường ấy, hoàn toàn dẹp bỏ đi cái khoảng cách kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.