Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 354: Lần đầu gặp Tiêu Ngọc Thanh (2)
Tiêu Thất Gia
02/09/2018
Editor: Kim Phượng
Tiêu Ngọc Thanh gật gật đầu, mặt mày thanh lãnh chậm rãi quét về phía hai gã thị vệ trước đại môn, đạm bạc nói: “Mở cửa.”
“Dạ, Tiêu công tử.”
Thị vệ cung kính lên tiếng, xoay người liền muốn mở ra đại môn.
Nhưng tiểu lão đầu thấy một màn như vậy lập tức châm chọc nói: “Ta còn nhớ rõ vừa rồi người nào đó đã nói mặc kệ người tới là ai đều yêu cầu kiểm tra lệnh thông hành! Hiện tại lời nói đó không còn tác dụng à?”
Sắc mặt thị vệ phát lạnh, hừ lạnh một tiếng: “Lão nhân, ngươi có biết hắn là ai hay không? Vị này chính là công tử Tiêu gia của tam đại gia tộc trong linh vực, hắn trở về nhất định không cần lệnh thông hành đó, ngươi chỉ là một lão nhân làm sao có thể so sánh với hắn? Nếu các ngươi không có lệnh thông hành thì mau cút đi!”
Tiêu gia trong tam đại gia tộc?
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại con ngươi, một tia sáng nguy hiểm chợt lóe qua đáy mắt.
Nói như thế, Tiêu gia này hẳn là Tiêu gia đã đuổi Vân Tiêu ra khỏi gia tộc! Không nghĩ tới thật đúng là oan gia ngõ hẹp, ở chỗ này gặp người của Tiêu gia!
“Xem ra thật đúng là có chủ nhân như thế nào thì chó như thế đó!” Vân Lạc Phong nhìn nam tử thanh lãnh ngồi ở trên tuấn mã, cười lạnh nói.
Tiểu lão đầu có chút kinh ngạc nhìn Vân
Lạc Phong, không biết vì sao, ông có một loại ảo giác hình như công tử Tiêu gia này có thù oán với nàng.
“Lời này giải thích thế nào?” Tiểu lão đầu cười ha hả hỏi.
Vô luận như thế nào, vào lúc này, ông đều cần phải phối hợp với Vân Lạc Phong! Ai bảo tiểu nha đầu này khiến ông rất vừa lòng?
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn ông một cái, khóe môi gợi lên độ cong tà khí: “Ông nhìn không ra sao? Hai gã thị vệ trấn thủ linh vực này chính là hai con chó Tiêu gia nuôi! Chủ nhân trở về, làm chó đương nhiên phải vì chủ nhân mở cửa.”
Sắc mặt hai gã thị vệ đột nhiên biến đổi, hung tợn trừng Vân Lạc Phong: “Nha đầu thúi, ngươi làm càn! Ta biết thân phận của công tử Tiêu gia dĩ nhiên không cần kiểm tra nữa, nhưng còn mấy người các ngươi đừng cho là ta không biết mục đích các ngươi muốn lẫn vào linh vực là vì những dược liệu trân quý trong linh vực! Nếu các ngươi không muốn chết thì mau cút đi cho ta, đừng ép ta ra tay!”
Vân Lạc Phong phảng phất không có nghe thấy hai gã thị vệ nói, mắt đen mỉm cười nhìn về phía Tiêu Ngọc Thanh: “Ta nghe nói đại phu nhân Tiêu gia chỉ là một tiểu thiếp thượng vị mà thôi, mà nhi tử của gia chủ Tiêu gia còn sủng thiếp diệt thê, chuyện này mọi người đều biết, ta thật sự tò mò, vì sao Tiêu gia như vậy còn có thể ở trong linh vực chứ?”
Mẫu thân Lâm Duyệt của Tiêu Ngọc Thanh vốn là hoa khôi trong thanh lâu! Đã sớm cùng Tiêu Thần có quan hệ ám muội, hơn nữa còn sinh hạ Tiêu Ngọc Thanh! Nề hà năm đó Tiêu Thần còn kì vọng vào Vân Tiêu, bởi vậy hắn không có cưới Lâm Duyệt về nhà, còn rất sợ Lâm Duyệt bị khi dễ, vì thế liền nạp bà ta làm ngoại thất!
Ai ngờ, sau đó thiên phú phế vật của Vân Tiêu hoàn toàn hiển lộ ra, Tiêu gia trải qua thương nghị liền đuổi Vân Tiêu ra khỏi gia tộc, mẫu thân của hắn cũng bị liên lụy, bị biếm làm thiếp thị.
Còn Lâm Duyệt thì mang theo Tiêu Ngọc Thanh chiếm cứ Tiêu gia!
Không thể không nói, dù cho Lâm Duyệt thân là đầu bảng trong thanh lâu nhưng thiên phú của bản thân lại không kém, thủ đoạn cũng rất cao, nếu không cũng sẽ không làm Tiêu Thần yêu bà ta nhiều năm như vậy.
Còn vì bảo hộ bà ta mà nạp làm ngoại thất! Nhưng ngay cả như vậy, ở trong cảm nhận của Vân Lạc Phong, Lâm Duyệt cũng chỉ là một cái tiểu thiếp thượng vị!
Ai bảo ngay lúc đó Tiêu Thần đã có thê thất?
Sắc mặt Tiêu Ngọc Thanh trầm trầm, ánh mắt thanh lãnh dần dần nhìn thiếu nữ bạch y phía phía trước, đạm mạc nói: “Mẫu thân của ta không phải thiếp.”
Tiêu Ngọc Thanh gật gật đầu, mặt mày thanh lãnh chậm rãi quét về phía hai gã thị vệ trước đại môn, đạm bạc nói: “Mở cửa.”
“Dạ, Tiêu công tử.”
Thị vệ cung kính lên tiếng, xoay người liền muốn mở ra đại môn.
Nhưng tiểu lão đầu thấy một màn như vậy lập tức châm chọc nói: “Ta còn nhớ rõ vừa rồi người nào đó đã nói mặc kệ người tới là ai đều yêu cầu kiểm tra lệnh thông hành! Hiện tại lời nói đó không còn tác dụng à?”
Sắc mặt thị vệ phát lạnh, hừ lạnh một tiếng: “Lão nhân, ngươi có biết hắn là ai hay không? Vị này chính là công tử Tiêu gia của tam đại gia tộc trong linh vực, hắn trở về nhất định không cần lệnh thông hành đó, ngươi chỉ là một lão nhân làm sao có thể so sánh với hắn? Nếu các ngươi không có lệnh thông hành thì mau cút đi!”
Tiêu gia trong tam đại gia tộc?
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại con ngươi, một tia sáng nguy hiểm chợt lóe qua đáy mắt.
Nói như thế, Tiêu gia này hẳn là Tiêu gia đã đuổi Vân Tiêu ra khỏi gia tộc! Không nghĩ tới thật đúng là oan gia ngõ hẹp, ở chỗ này gặp người của Tiêu gia!
“Xem ra thật đúng là có chủ nhân như thế nào thì chó như thế đó!” Vân Lạc Phong nhìn nam tử thanh lãnh ngồi ở trên tuấn mã, cười lạnh nói.
Tiểu lão đầu có chút kinh ngạc nhìn Vân
Lạc Phong, không biết vì sao, ông có một loại ảo giác hình như công tử Tiêu gia này có thù oán với nàng.
“Lời này giải thích thế nào?” Tiểu lão đầu cười ha hả hỏi.
Vô luận như thế nào, vào lúc này, ông đều cần phải phối hợp với Vân Lạc Phong! Ai bảo tiểu nha đầu này khiến ông rất vừa lòng?
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn ông một cái, khóe môi gợi lên độ cong tà khí: “Ông nhìn không ra sao? Hai gã thị vệ trấn thủ linh vực này chính là hai con chó Tiêu gia nuôi! Chủ nhân trở về, làm chó đương nhiên phải vì chủ nhân mở cửa.”
Sắc mặt hai gã thị vệ đột nhiên biến đổi, hung tợn trừng Vân Lạc Phong: “Nha đầu thúi, ngươi làm càn! Ta biết thân phận của công tử Tiêu gia dĩ nhiên không cần kiểm tra nữa, nhưng còn mấy người các ngươi đừng cho là ta không biết mục đích các ngươi muốn lẫn vào linh vực là vì những dược liệu trân quý trong linh vực! Nếu các ngươi không muốn chết thì mau cút đi cho ta, đừng ép ta ra tay!”
Vân Lạc Phong phảng phất không có nghe thấy hai gã thị vệ nói, mắt đen mỉm cười nhìn về phía Tiêu Ngọc Thanh: “Ta nghe nói đại phu nhân Tiêu gia chỉ là một tiểu thiếp thượng vị mà thôi, mà nhi tử của gia chủ Tiêu gia còn sủng thiếp diệt thê, chuyện này mọi người đều biết, ta thật sự tò mò, vì sao Tiêu gia như vậy còn có thể ở trong linh vực chứ?”
Mẫu thân Lâm Duyệt của Tiêu Ngọc Thanh vốn là hoa khôi trong thanh lâu! Đã sớm cùng Tiêu Thần có quan hệ ám muội, hơn nữa còn sinh hạ Tiêu Ngọc Thanh! Nề hà năm đó Tiêu Thần còn kì vọng vào Vân Tiêu, bởi vậy hắn không có cưới Lâm Duyệt về nhà, còn rất sợ Lâm Duyệt bị khi dễ, vì thế liền nạp bà ta làm ngoại thất!
Ai ngờ, sau đó thiên phú phế vật của Vân Tiêu hoàn toàn hiển lộ ra, Tiêu gia trải qua thương nghị liền đuổi Vân Tiêu ra khỏi gia tộc, mẫu thân của hắn cũng bị liên lụy, bị biếm làm thiếp thị.
Còn Lâm Duyệt thì mang theo Tiêu Ngọc Thanh chiếm cứ Tiêu gia!
Không thể không nói, dù cho Lâm Duyệt thân là đầu bảng trong thanh lâu nhưng thiên phú của bản thân lại không kém, thủ đoạn cũng rất cao, nếu không cũng sẽ không làm Tiêu Thần yêu bà ta nhiều năm như vậy.
Còn vì bảo hộ bà ta mà nạp làm ngoại thất! Nhưng ngay cả như vậy, ở trong cảm nhận của Vân Lạc Phong, Lâm Duyệt cũng chỉ là một cái tiểu thiếp thượng vị!
Ai bảo ngay lúc đó Tiêu Thần đã có thê thất?
Sắc mặt Tiêu Ngọc Thanh trầm trầm, ánh mắt thanh lãnh dần dần nhìn thiếu nữ bạch y phía phía trước, đạm mạc nói: “Mẫu thân của ta không phải thiếp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.