Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1206: Lão tổ Diệp gia (11)
Tiêu Thất Gia
25/12/2018
Editor: QR – diendanlequydon
Sáng sớm hôm sau.
Ánh nắng ban mai trải rộng, trên đường phố đã truyền đến âm thanh ầm ĩ.
Nam tử anh tuấn đến gần Vân Lạc Phong ngày hôm qua thoáng nhìn thấy thiếu nữ tuyệt mỹ đi ra từ khách điếm, đôi mắt hiện lên một tia sáng.
Nhưng mà trong ngực thiếu nữ còn ôm một hài tử mấy tháng tuổi, trong tay còn dắt một tiểu nha đầu sáu bảy tuổi, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người chậm rãi đi tới.
Khi nhìn thấy hài tử bụ bẫm được thiếu nữ ôm ấp, tâm của nam nhân cũng lạnh xuống. Chẳng lẽ này nữ tử tuyệt mỹ như tranh vẽ này đã xuất giá?
“Cô nương, hai hài tử này là…”
Cuối cùng nam nhân vẫn đi ra phía trước, dò hỏi.
Vân Lạc Phong nhìn nam nhân: “Muội muội của ta và… Nhi tử của ta.”
Nhi tử?
Giống như thiên lôi cuồn cuộn, nam tử trợn tròn mắt ngay tại chỗ.
Hôm qua hắn nổi lên hứng thú với Vân Lạc Phong, vốn định theo đuổi nàng, nhưng bây giờ hiện thực hung hăng đánh cho hắn một cái tát.
Thiếu nữ này lại nói cho hắn biết, nàng đã có nhi tử?
Tâm nam nhân vô cùng lạnh lẽo, cảm giác có một trận gió lạnh thổi đi vào, lạnh làm hắn rùng mình một cái.
Bắt đầu từ ngày hôm qua, Vân Lạc Phong đã cảm nhận được được nam nhân này cố ý đến gần, cho nên mới cố ý tuyên bố Tiểu Thụ là nhi tử của nàng.
Nhưng nàng không nghĩ tới, một câu này làm cho Tiểu Mạch thương tâm.
“Chủ nhân, người không công bằng, vì sao lúc ta đã từng giả mạo nhi tử của người, người chưa từng thừa nhận thân phận của ta? Đổi thành Tiểu Thụ, người lại lập tức thừa nhận?” Tiểu Mạch khóc không ra nước mắt, hắn càng nghĩ càng bi thương, trong lòng bất giác hối hận khi khuyên Vân Lạc Phong tiếp nhận Tiểu Thụ.
Bây giờ Tiểu Thụ đã cướp đi sự sủng ái của Vân Lạc Phong với hắn, làm thế nào hắn không thương tâm chứ?
Nghe được giọng nói ủy khuất của Tiểu Mạch, Vân Lạc Phong hơi hạ thấp đôi mắt, nhếch môi cười nhạt, dùng linh hồn truyền âm nói.
“Bởi vì…Ta sinh không được nhi tử lớn như ngươi vậy.”
Tiểu Mạch không tiếng động chờ đợi, rồi im lặng co vào trong góc vẽ xoắn ốc…
“Hừ!” Lão giả hừ một tiếng, xoay đầu trở về, cũng không liếc Vân Lạc Phong một cái.
Rõ ràng đối với việc nàng dẫn theo nhi tử và muội muội đến chinh phạt Quỷ Đế mà cảm thấy khinh thường nhìn lại.
“Khụ khụ.” Nam nhân ho khan hai tiếng, khuôn mặt anh tuấn lại lại khôi phục nụ cười soái khí: “Ngày hôm qua ta vẫn chưa tự giới thiệu một chút, ta tên là Đoạn Diệc Thần, còn chưa hỏi tên của ngươi.”
Khóe môi Vân Lạc Phong khẽ nhếch: “Vân Lạc Phong.”
“Vân Lạc Phong? Tên này không tồi, vân gian lạc phong, ha ha.” Nam nhân sang sảng cười to, hắn đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, lão nhân này là trưởng lão của Vô Lượng Tông, một trong những thế lực lúc trước đuổi giết Quỷ Đế, cho nên hôm qua hắn mới phẫn nộ với ngươi như thế.”
Vân Lạc Phong nhướng mày, nhìn lão giả: “Thì ra là thế.”
“Vân cô nương, ngươi đừng đắc tội lão nhân này. Thực lực của hắn rất mạnh, ngươi đắc tội hắn, chỉ sợ những ngày sau đó sẽ rất khó xử.”
“Ta tự có chừng mực.”
Vân Lạc Phong thoáng qua.
Những người này vì muốn cướp đoạt kính Hư Không, đuổi giết Vân Tiêu vạn dặm, chỉ dựa vào chuyện này, nàng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Nhưng mà lời của nàng rơi vào trong tai Đoạn Diệc Thần, lại cho rằng Vân Lạc Phong nghe lời hắn khuyên bảo, bất giác thở dài nhẹ nhõm.
“Vậy là tốt rồi, ngươi đừng khoe khoang với những người này, nói cách khác những lão đông tây không biết xấu hổ này khẳng định sẽ tìm ngươi gây phiền toái.”
Có lẽ Đoạn Diệc Thần sợ bị người Vô Lượng Tông nghe được câu này, cố tình đè thấp giọng nói.
“Ngươi tới nơi này cũng vì muốn bao vây diệt trừ Quỷ Đế?” Vân Lạc Phong nhìn sang Đoạn Diệc Thần, hỏi.
Sáng sớm hôm sau.
Ánh nắng ban mai trải rộng, trên đường phố đã truyền đến âm thanh ầm ĩ.
Nam tử anh tuấn đến gần Vân Lạc Phong ngày hôm qua thoáng nhìn thấy thiếu nữ tuyệt mỹ đi ra từ khách điếm, đôi mắt hiện lên một tia sáng.
Nhưng mà trong ngực thiếu nữ còn ôm một hài tử mấy tháng tuổi, trong tay còn dắt một tiểu nha đầu sáu bảy tuổi, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người chậm rãi đi tới.
Khi nhìn thấy hài tử bụ bẫm được thiếu nữ ôm ấp, tâm của nam nhân cũng lạnh xuống. Chẳng lẽ này nữ tử tuyệt mỹ như tranh vẽ này đã xuất giá?
“Cô nương, hai hài tử này là…”
Cuối cùng nam nhân vẫn đi ra phía trước, dò hỏi.
Vân Lạc Phong nhìn nam nhân: “Muội muội của ta và… Nhi tử của ta.”
Nhi tử?
Giống như thiên lôi cuồn cuộn, nam tử trợn tròn mắt ngay tại chỗ.
Hôm qua hắn nổi lên hứng thú với Vân Lạc Phong, vốn định theo đuổi nàng, nhưng bây giờ hiện thực hung hăng đánh cho hắn một cái tát.
Thiếu nữ này lại nói cho hắn biết, nàng đã có nhi tử?
Tâm nam nhân vô cùng lạnh lẽo, cảm giác có một trận gió lạnh thổi đi vào, lạnh làm hắn rùng mình một cái.
Bắt đầu từ ngày hôm qua, Vân Lạc Phong đã cảm nhận được được nam nhân này cố ý đến gần, cho nên mới cố ý tuyên bố Tiểu Thụ là nhi tử của nàng.
Nhưng nàng không nghĩ tới, một câu này làm cho Tiểu Mạch thương tâm.
“Chủ nhân, người không công bằng, vì sao lúc ta đã từng giả mạo nhi tử của người, người chưa từng thừa nhận thân phận của ta? Đổi thành Tiểu Thụ, người lại lập tức thừa nhận?” Tiểu Mạch khóc không ra nước mắt, hắn càng nghĩ càng bi thương, trong lòng bất giác hối hận khi khuyên Vân Lạc Phong tiếp nhận Tiểu Thụ.
Bây giờ Tiểu Thụ đã cướp đi sự sủng ái của Vân Lạc Phong với hắn, làm thế nào hắn không thương tâm chứ?
Nghe được giọng nói ủy khuất của Tiểu Mạch, Vân Lạc Phong hơi hạ thấp đôi mắt, nhếch môi cười nhạt, dùng linh hồn truyền âm nói.
“Bởi vì…Ta sinh không được nhi tử lớn như ngươi vậy.”
Tiểu Mạch không tiếng động chờ đợi, rồi im lặng co vào trong góc vẽ xoắn ốc…
“Hừ!” Lão giả hừ một tiếng, xoay đầu trở về, cũng không liếc Vân Lạc Phong một cái.
Rõ ràng đối với việc nàng dẫn theo nhi tử và muội muội đến chinh phạt Quỷ Đế mà cảm thấy khinh thường nhìn lại.
“Khụ khụ.” Nam nhân ho khan hai tiếng, khuôn mặt anh tuấn lại lại khôi phục nụ cười soái khí: “Ngày hôm qua ta vẫn chưa tự giới thiệu một chút, ta tên là Đoạn Diệc Thần, còn chưa hỏi tên của ngươi.”
Khóe môi Vân Lạc Phong khẽ nhếch: “Vân Lạc Phong.”
“Vân Lạc Phong? Tên này không tồi, vân gian lạc phong, ha ha.” Nam nhân sang sảng cười to, hắn đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, lão nhân này là trưởng lão của Vô Lượng Tông, một trong những thế lực lúc trước đuổi giết Quỷ Đế, cho nên hôm qua hắn mới phẫn nộ với ngươi như thế.”
Vân Lạc Phong nhướng mày, nhìn lão giả: “Thì ra là thế.”
“Vân cô nương, ngươi đừng đắc tội lão nhân này. Thực lực của hắn rất mạnh, ngươi đắc tội hắn, chỉ sợ những ngày sau đó sẽ rất khó xử.”
“Ta tự có chừng mực.”
Vân Lạc Phong thoáng qua.
Những người này vì muốn cướp đoạt kính Hư Không, đuổi giết Vân Tiêu vạn dặm, chỉ dựa vào chuyện này, nàng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Nhưng mà lời của nàng rơi vào trong tai Đoạn Diệc Thần, lại cho rằng Vân Lạc Phong nghe lời hắn khuyên bảo, bất giác thở dài nhẹ nhõm.
“Vậy là tốt rồi, ngươi đừng khoe khoang với những người này, nói cách khác những lão đông tây không biết xấu hổ này khẳng định sẽ tìm ngươi gây phiền toái.”
Có lẽ Đoạn Diệc Thần sợ bị người Vô Lượng Tông nghe được câu này, cố tình đè thấp giọng nói.
“Ngươi tới nơi này cũng vì muốn bao vây diệt trừ Quỷ Đế?” Vân Lạc Phong nhìn sang Đoạn Diệc Thần, hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.