Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1320: Mới vào Đông Châu (3)
Tiêu Thất Gia
24/01/2019
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Ta cũng không nói hắn có vấn đề, cũng chỉ là ta suy đoán thôi, chỉ mong ta đoán sai! Mặc kệ như thế nào, Hồ Li,
ngươi nhất định phải nhìn chằm chằm hắn cho ta!”
Ở trên đời này, người nàng có thể tín nhiệm cũng không nhiều, sẽ không tùy tiện tin tưởng một người xa lạ chưa từng gặp mặt.
“Ta hiểu rồi,” Hồ Li nghiêm túc gật đầu, “Ta sẽ coi chừng hắn, có bất kỳ tình huống nào ta cũng sẽ báo cho ngươi.”
“Ngươi cũng đi xuống đi.”
Vân Lạc Phong ôm sau ót, dường như có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hồ Li không nói thêm cái gì, rời khỏi phòng.
Chờ sau khi hắn rời khỏi, Vân Lạc Phong mới mở hai mắt ra, đáy mắt xẹt qua tia sáng: “Tiểu Mạch, ngươi có phát hiện cái gì từ trên người hài tử kia không?”
Tiểu Mạch lắc lắc đầu: “Không cảm giác được bất kỳ vấn đề gì.”
Sự nhạy cảm của Tiểu Mạch là mạnh nhất.
Nếu hắn đều không cảm giác được bất kỳ vấn đề gì, chẳng lẽ…… Thật sự là mình đã đoán sai?
“Ta đã bảo Hồ Li trông chừng nó, nếu nó có vấn đề, Hồ Li sẽ phát giác được, nếu hắn thật sự mang mục đích tiến đến đây…… Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!”
Vân Lạc Phong chậm rãi đứng lên từ trên ghế, chậm rãi đi về phía giường lớn.
“Chỉ mong ta có thể sớm tìm được quả Linh Hồn, giúp Tiểu Bạch khôi phục, kế tiếp, liền đi tìm Vân Tiêu!”
Nàng cảm giác, Vân Tiêu có chuyện gì đó gạt mình.
Cho nên, bất luận như thế nào, nàng đều phải tìm ra nam nhân kia.
Dù có khó khăn lớn cỡ nào, bọn họ cũng phải đối mặt cùng nhau!
……
Bóng đêm như nước.
Vắng lặng như tờ.
Vân Lạc Phong nhận thấy cửa phòng bị đẩy ra, chân mày nàng hơi động, thế nhưng vẫn làm như không biết gì.
Một bàn tay giữ chăn nàng, lại dần dần duỗi tay vào.
Đến lúc này, Vân Lạc Phong rốt cuộc kiềm chế không được nữa, giơ tay bắt được bàn tay nhỏ kia.
Đột nhiên, nàng mở bừng mắt, ánh mắt sắc bén quét về phía tiểu nam hài trước giường, giọng nói lạnh lùng trầm thấp hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Tiểu nam hài ngẩn người, uất ức nhìn Vân Lạc Phong, thiếu chút nữa nước mắt đã rơi xuống.
“Ta…… Ta muốn ngủ cùng ngươi.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo hai mắt lại: “Xin lỗi, trên giường ta chỉ có nam nhân của ta mới có thể nằm, cho dù ngươi chỉ là một hài tử thì cũng không ngoại lệ!”
Nam hài cúi đầu, vẻ mặt của hắn rất là uể oải, bộ dạng cực kỳ bi thương như bị thương tổn to lớn.
“Ngươi rất giống mẫu thân ta, vừa rồi ta không nhịn được cho nên……”
Đáy mắt Vân Lạc Phong xẹt qua một tia sáng nguy hiểm: “Không phải ngươi mất trí nhớ sao?”
Nam hài vẫn luôn cúi đầu, cho nên không thể nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu non nớt có biểu cảm như thế nào.
“Ta không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng ta có bức họa của mẫu thân, thực xin lỗi, ta không phải cố ý……”
Kẽo kẹt.
Vào lúc này, cửa phòng lại bị mở ra lần nữa, Hồ Li làm như không biết gì cả, từ phòng ngoại tiến vào, hắn như chưa tỉnh ngủ, lười biếng ngáp một cái.
“Sao ngươi lại đến phòng Vân Lạc Phong? Đi thôi, cùng ta trở về ngủ.”
Nam hài để mặc cho Hồ Li kéo đi ra ngoài, lúc đi ra cửa phòng, hắn quay đầu lại, nhìn Vân Lạc Phong lần nữa, kia liếc mắt một cái trung hàm chứa không muốn xa rời cùng không tha……
Nếu đổi thành người khác, gặp được một nam hài phấn điêu ngọc trác như vậy, nhất định sẽ nhịn không được mà bùng nổ tình thương của người mẹ.
Đáng tiếc, Vân Lạc Phong không phải người bình thường……
Đối mặt với nam hài này, trong lòng nàng vẫn không có phát sinh biến hóa nào.
Ở trên đời này, người nàng có thể tín nhiệm cũng không nhiều, sẽ không tùy tiện tin tưởng một người xa lạ chưa từng gặp mặt.
“Ta hiểu rồi,” Hồ Li nghiêm túc gật đầu, “Ta sẽ coi chừng hắn, có bất kỳ tình huống nào ta cũng sẽ báo cho ngươi.”
“Ngươi cũng đi xuống đi.”
Vân Lạc Phong ôm sau ót, dường như có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hồ Li không nói thêm cái gì, rời khỏi phòng.
Chờ sau khi hắn rời khỏi, Vân Lạc Phong mới mở hai mắt ra, đáy mắt xẹt qua tia sáng: “Tiểu Mạch, ngươi có phát hiện cái gì từ trên người hài tử kia không?”
Tiểu Mạch lắc lắc đầu: “Không cảm giác được bất kỳ vấn đề gì.”
Sự nhạy cảm của Tiểu Mạch là mạnh nhất.
Nếu hắn đều không cảm giác được bất kỳ vấn đề gì, chẳng lẽ…… Thật sự là mình đã đoán sai?
“Ta đã bảo Hồ Li trông chừng nó, nếu nó có vấn đề, Hồ Li sẽ phát giác được, nếu hắn thật sự mang mục đích tiến đến đây…… Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!”
Vân Lạc Phong chậm rãi đứng lên từ trên ghế, chậm rãi đi về phía giường lớn.
“Chỉ mong ta có thể sớm tìm được quả Linh Hồn, giúp Tiểu Bạch khôi phục, kế tiếp, liền đi tìm Vân Tiêu!”
Nàng cảm giác, Vân Tiêu có chuyện gì đó gạt mình.
Cho nên, bất luận như thế nào, nàng đều phải tìm ra nam nhân kia.
Dù có khó khăn lớn cỡ nào, bọn họ cũng phải đối mặt cùng nhau!
……
Bóng đêm như nước.
Vắng lặng như tờ.
Vân Lạc Phong nhận thấy cửa phòng bị đẩy ra, chân mày nàng hơi động, thế nhưng vẫn làm như không biết gì.
Một bàn tay giữ chăn nàng, lại dần dần duỗi tay vào.
Đến lúc này, Vân Lạc Phong rốt cuộc kiềm chế không được nữa, giơ tay bắt được bàn tay nhỏ kia.
Đột nhiên, nàng mở bừng mắt, ánh mắt sắc bén quét về phía tiểu nam hài trước giường, giọng nói lạnh lùng trầm thấp hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Tiểu nam hài ngẩn người, uất ức nhìn Vân Lạc Phong, thiếu chút nữa nước mắt đã rơi xuống.
“Ta…… Ta muốn ngủ cùng ngươi.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo hai mắt lại: “Xin lỗi, trên giường ta chỉ có nam nhân của ta mới có thể nằm, cho dù ngươi chỉ là một hài tử thì cũng không ngoại lệ!”
Nam hài cúi đầu, vẻ mặt của hắn rất là uể oải, bộ dạng cực kỳ bi thương như bị thương tổn to lớn.
“Ngươi rất giống mẫu thân ta, vừa rồi ta không nhịn được cho nên……”
Đáy mắt Vân Lạc Phong xẹt qua một tia sáng nguy hiểm: “Không phải ngươi mất trí nhớ sao?”
Nam hài vẫn luôn cúi đầu, cho nên không thể nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu non nớt có biểu cảm như thế nào.
“Ta không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng ta có bức họa của mẫu thân, thực xin lỗi, ta không phải cố ý……”
Kẽo kẹt.
Vào lúc này, cửa phòng lại bị mở ra lần nữa, Hồ Li làm như không biết gì cả, từ phòng ngoại tiến vào, hắn như chưa tỉnh ngủ, lười biếng ngáp một cái.
“Sao ngươi lại đến phòng Vân Lạc Phong? Đi thôi, cùng ta trở về ngủ.”
Nam hài để mặc cho Hồ Li kéo đi ra ngoài, lúc đi ra cửa phòng, hắn quay đầu lại, nhìn Vân Lạc Phong lần nữa, kia liếc mắt một cái trung hàm chứa không muốn xa rời cùng không tha……
Nếu đổi thành người khác, gặp được một nam hài phấn điêu ngọc trác như vậy, nhất định sẽ nhịn không được mà bùng nổ tình thương của người mẹ.
Đáng tiếc, Vân Lạc Phong không phải người bình thường……
Đối mặt với nam hài này, trong lòng nàng vẫn không có phát sinh biến hóa nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.