Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 136: Một y thành danh (2)
Tiêu Thất Gia
11/08/2018
"Đương nhiên là ngươi thua."
Mộ Vô Song làm như chuyện đương nhiên nói: “Tỷ thí là ngươi đưa ra, đề mục là do ta ra, nếu ngươi có thể thành công khiến Lâm công công trở thành nam nhân một lần nữa, ta liền nhận thua, còn ngược lại, là ngươi thua.
Phán quyết không công bằng này ai cũng đều có thể nghe ra được, làm cho các đại thần ở tại chỗ rối rít châu đầu ghé tai, lại không có người nào dám nói ra câu chất vấn gì cả.
Vân Lạc hơi hơi nhăn chân mày, hắn vừa định lên tiếng phản bác, ở trên cao bỗng nhiên truyền đến tiếng cười sảng lãng của Cao Đồ.
“Vân tướng quân, nếu là do tôn nữ của ngươi lên tiếng đánh cuộc, chẳng lẽ Vân gia các ngươi muốn đổi ý rồi hả? Hơn nữa, nếu Mộ Vô Song là người bị khiêu chiến, thì như vậy, dù là ra đề mục hay là phán quyết, cũng nên do nàng quyết định, điều này cũng không sai.”
Trong lòng Cao Đồ tất nhiên là thiên vị phủ Thừa tướng, cho dù là ngay trước mắt Vinh lão, hắn cũng sẽ đứng về phía Mộ Vô Song.
Huống chi, mình chẳng qua là làm trọng tài tỷ thí mà thôi, cũng không tổn thương đến Vân Lạc Phong! Cho dù là Vinh lão cũng không cách nào nói thêm cái gì nữa! Dù sao thì người của Y các, cũng phải bận tâm một chút đến linh môn sau lưng hắn.
“Ha hả,” Ninh lão cười nhạt hai tiếng, giễu cợt nói, “Thì ra đây là cách hành xử của hoàng thất Long Nguyên quốc! Theo ta được biết, Mộ Thừa tướng chẳng những không có cống hiến được gì cho Long Nguyên quốc, còn thiếu nước liên lụy cả Long Nguyên quốc, cũng chỉ vì nữ nhi của hắn là Quý phi của Long Nguyên quốc, làm Long Nguyên quốc nghiêng hẳn về phía hắn, vì thế, không tiếc bỏ qua Vân Lạc tướng quân có công lao to lớn.”
Long Nguyên quốc này thiên vị cũng quá rõ ràng rồi, Vân Lạc vì quốc gia kinh qua nhiều chinh chiến khó nhọc, lại kém hơn có một nữ nhi là Quý phi.
“Nha đầu, có nắm chắc không?” Vinh lão nhíu chặt mày, nhìn Vân Lạc Phong hỏi, “Nếu như cháu không nắm chắc thì nói, thì coi như Vinh lão ta có vứt đi bộ da này, cũng nhất định sẽ bảo hộ cháu an toàn.!”
Tuy nói Vinh lão biết y thuật Vân Lạc Phong cao minh, tuy nhiên, khả năng lành lại của huyết nhục quá mức huyền diệu, tuyệt đối không người nào có thể làm được.
Vân Lạc Phong nhếch môi cười một tiếng, con ngươi tà mị nghiêm túc nhìn Cao Đồ ngồi trên long ỷ: “Ta không biết những năm gần đây, tại sao lão đầu nhà ta lại thần phục một quân vương như vậy, cha mẹ ta lại chết oan, quá không đáng giá rồi!”
“Vân Lạc Phong!” Bên trong lồng ngực Cao Đồ tức giận đến thiêu đốt, ánh mắt bén nhọn như đao bắn về phía Vân Lạc Phong, “Cuộc đánh cược này là do người đề ra, chẳng lẽ hôm nay ngươi muốn đổi ý?”
Vân Lạc Phong xem thường cười một tiếng: “Vân Lạc Phong ta cho đến bây giờ là một người đã nói sẽ làm, sẽ không giống một dạng với người hoàng thất các ngươi, vĩnh viễn cũng không hết lòng tuân thủ cam kết.”
Theo như lời của nàng, là chuyện nàng thấy người hoàng thất không cần quỳ xuống! Nhưng mà, chuyện này rơi vào trong tai Cao Đồ, rõ ràng là thay đổi thành một ý tứ khác.
“Trẫm đúng là đã từng lập một hôn ước giữa ngươi và Thái tử, nhưng ai lại biết ngươi là một phế vật! Ngươi chỉ là một phế vật, làm sao xứng làm mẫu nghi thiên hạ? Cho nên, thu hồi thánh chỉ, cũng không phải là sai lầm của trẫm, là chính ngươi thua kém người khác!”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, nàng cũng không giải thích thêm nữa với hiểu lầm của Cao Đồ, con ngươi tà khí chậm rãi chuyển hướng nhìn Vinh lão một bên.
“Vinh lão, dược liệu trong Y các của người tương đối nhiều, làm phiền người đưa đến đây vài cọng dược liệu giúp ta! Nhớ, niên hạn của dược liệu mà ta muốn tất cả đều phải trên trăm năm, càng trân quý càng tốt, mặt khác, những dược liệu này ghi vào trương mục của hoàng thất đi!
Mộ Vô Song làm như chuyện đương nhiên nói: “Tỷ thí là ngươi đưa ra, đề mục là do ta ra, nếu ngươi có thể thành công khiến Lâm công công trở thành nam nhân một lần nữa, ta liền nhận thua, còn ngược lại, là ngươi thua.
Phán quyết không công bằng này ai cũng đều có thể nghe ra được, làm cho các đại thần ở tại chỗ rối rít châu đầu ghé tai, lại không có người nào dám nói ra câu chất vấn gì cả.
Vân Lạc hơi hơi nhăn chân mày, hắn vừa định lên tiếng phản bác, ở trên cao bỗng nhiên truyền đến tiếng cười sảng lãng của Cao Đồ.
“Vân tướng quân, nếu là do tôn nữ của ngươi lên tiếng đánh cuộc, chẳng lẽ Vân gia các ngươi muốn đổi ý rồi hả? Hơn nữa, nếu Mộ Vô Song là người bị khiêu chiến, thì như vậy, dù là ra đề mục hay là phán quyết, cũng nên do nàng quyết định, điều này cũng không sai.”
Trong lòng Cao Đồ tất nhiên là thiên vị phủ Thừa tướng, cho dù là ngay trước mắt Vinh lão, hắn cũng sẽ đứng về phía Mộ Vô Song.
Huống chi, mình chẳng qua là làm trọng tài tỷ thí mà thôi, cũng không tổn thương đến Vân Lạc Phong! Cho dù là Vinh lão cũng không cách nào nói thêm cái gì nữa! Dù sao thì người của Y các, cũng phải bận tâm một chút đến linh môn sau lưng hắn.
“Ha hả,” Ninh lão cười nhạt hai tiếng, giễu cợt nói, “Thì ra đây là cách hành xử của hoàng thất Long Nguyên quốc! Theo ta được biết, Mộ Thừa tướng chẳng những không có cống hiến được gì cho Long Nguyên quốc, còn thiếu nước liên lụy cả Long Nguyên quốc, cũng chỉ vì nữ nhi của hắn là Quý phi của Long Nguyên quốc, làm Long Nguyên quốc nghiêng hẳn về phía hắn, vì thế, không tiếc bỏ qua Vân Lạc tướng quân có công lao to lớn.”
Long Nguyên quốc này thiên vị cũng quá rõ ràng rồi, Vân Lạc vì quốc gia kinh qua nhiều chinh chiến khó nhọc, lại kém hơn có một nữ nhi là Quý phi.
“Nha đầu, có nắm chắc không?” Vinh lão nhíu chặt mày, nhìn Vân Lạc Phong hỏi, “Nếu như cháu không nắm chắc thì nói, thì coi như Vinh lão ta có vứt đi bộ da này, cũng nhất định sẽ bảo hộ cháu an toàn.!”
Tuy nói Vinh lão biết y thuật Vân Lạc Phong cao minh, tuy nhiên, khả năng lành lại của huyết nhục quá mức huyền diệu, tuyệt đối không người nào có thể làm được.
Vân Lạc Phong nhếch môi cười một tiếng, con ngươi tà mị nghiêm túc nhìn Cao Đồ ngồi trên long ỷ: “Ta không biết những năm gần đây, tại sao lão đầu nhà ta lại thần phục một quân vương như vậy, cha mẹ ta lại chết oan, quá không đáng giá rồi!”
“Vân Lạc Phong!” Bên trong lồng ngực Cao Đồ tức giận đến thiêu đốt, ánh mắt bén nhọn như đao bắn về phía Vân Lạc Phong, “Cuộc đánh cược này là do người đề ra, chẳng lẽ hôm nay ngươi muốn đổi ý?”
Vân Lạc Phong xem thường cười một tiếng: “Vân Lạc Phong ta cho đến bây giờ là một người đã nói sẽ làm, sẽ không giống một dạng với người hoàng thất các ngươi, vĩnh viễn cũng không hết lòng tuân thủ cam kết.”
Theo như lời của nàng, là chuyện nàng thấy người hoàng thất không cần quỳ xuống! Nhưng mà, chuyện này rơi vào trong tai Cao Đồ, rõ ràng là thay đổi thành một ý tứ khác.
“Trẫm đúng là đã từng lập một hôn ước giữa ngươi và Thái tử, nhưng ai lại biết ngươi là một phế vật! Ngươi chỉ là một phế vật, làm sao xứng làm mẫu nghi thiên hạ? Cho nên, thu hồi thánh chỉ, cũng không phải là sai lầm của trẫm, là chính ngươi thua kém người khác!”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, nàng cũng không giải thích thêm nữa với hiểu lầm của Cao Đồ, con ngươi tà khí chậm rãi chuyển hướng nhìn Vinh lão một bên.
“Vinh lão, dược liệu trong Y các của người tương đối nhiều, làm phiền người đưa đến đây vài cọng dược liệu giúp ta! Nhớ, niên hạn của dược liệu mà ta muốn tất cả đều phải trên trăm năm, càng trân quý càng tốt, mặt khác, những dược liệu này ghi vào trương mục của hoàng thất đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.