Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 705: Nhất kiến chung tình (3)
Tiêu Thất Gia
16/10/2018
Edit: Sahara
"Làm ta cảm thấy kỳ quái nhất chính là, chuột hậu thế nhưng lại có thể mở miệng nói tiếng người!" ngón tay Vân Lạc Phong khẽ vân vê cằm mình, đáy mắt hiện lên một mạc trầm tư: "linh thú nếu muốn nói được tiếng người, thực lực ít nhất phải đạt tới cảnh giới Tôn Linh Giả!"
Phía trên Thiên Linh Giả, chính là cảnh giới Tôn Linh Giả!
Chuột hậu có thể mở miệng nói tiếng người, cũng đủ chứng minh thực lực của bà ta ít nhất cũng là Tôn Linh Giả.
Chỉ là....
"Cho dù bà ta có dùng một ngàn cây dược liệu ngàn năm, cũng không đủ để bà ta đột phá được đến Tôn Linh Giả, cho nên ta mới muốn lưu lại đây xem thử. Có lẽ trong tộc chuột này có bảo vật gì đó!"
Đương nhiên là còn có một nguyên nhân khác nữa.
Cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, chính là Trà Sữa nhà ta nhất kiến chung tình với Manh Manh.
Đây tốt xấu gì cũng là mối tình đầu của Trà Sữa nhà mình, Vân Lạc Phong cô sao có thể không giúp nó một tay?
Dưới lòng đất sâu, bất phân ngày đêm.
Tuy nhiên, linh thú lại không cần thông qua nhật nguyệt để mà phân chia thời gian. Cho nên, Vân Lạc Phong vừa mới nghỉ ngơi không có bao lâu, thì đã có một con Tầm Kim Thử đến mời cô tham dự yến hội.
Trong buổi yến hội, chuột hậu cao cao tại thượng ngồi trên ghế dựa chủ vị phía trên cao, ở đó có khắc đồ án hình đầu của một con Tầm Kim Thử.
Manh Manh ngoan ngoãn ngồi ở một bên của chuột hậu, đôi mắt to tròn lóng lánh nhìn Trà Sữa mỉm cười, sau khi Manh Manh nhìn thấy Trà Sữa cũng đang nhìn về phía mình, liền chớp chớp hai mắt, vẻ mặt đầy tinh nghịch.
Âm!
Trà Sữa như bị tiếng sét ái tình đánh trúng, toàn bộ đầu óc đều dừng hoạt động, cứ si ngốc mà nhìn về phía Manh Manh, không cách nào thu hồi ánh mắt lại được.
"Chủ nhân chủ nhân chủ nhân, người có thấy không, có thấy không, Manh Manh phóng điện với ta, nàng ấy phóng điện với ta kia, hí hí.."
Thời khắc này, Vân Lạc Phong tựa hồ có thể thấy được cả hai mắt của Trà Sữa đều đã hóa thành hình trái tim, cả cái mặt chuột đều ngốc nghếch vô cùng.
Cô rất muốn nói một câu với Trà Sữa nhà mình rằng: người ta rõ ràng là chỉ mỉm cười chào hỏi ngươi một cái mà thôi, tới trong mắt của ngươi thì lại biến thành phóng điện.
"Hai vị khách nhân, chắc hai vị cũng đã nhận ra được, trong tộc chuột của chúng ta, ngoại trừ ta thì các Tầm Kim Thử còn lại thực lực đều rất thấp!" chuột hậu cười khổ một tiếng, nói tiếp: "mà trong Vô Hồi Chi Sâm này, linh thú cường đại lại quá nhiều, cho nên, chúng ta muốn sinh tồn thì chỉ có thể sống dưới lòng đất thế này mà thôi! Hơn nữa, ta cũng đã ngàn dặn dò, vạn dặn dò, không có ta đi cùng, thì không cho phép bất cứ Tầm Kim Thử nào được rời khỏi lòng đất. Ai mà ngờ, đứa nữ nhi này của nhà ta lại không hiểu chuyện như vậy, lén lút chạy lên mặt đất một mình!"
Vân Lạc Phong buông chén rượu trong tay xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Tầm Kim Thử cả đời đều không thể đạt được thành tựu quá lớn! Không biết chuột hậu nhờ vào cái gì mà có được thực lực cường đại như bây giờ?"
Có lẽ Vân Lạc Phong đã hỏi một vấn đề không nên hỏi, cho nên trong chớp mắt mà câu hỏi của Vân Lạc Phong vừa thốt ra, toàn bộ Tầm Kim Thử đang có mặt đều quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong, trong ánh mắt kia chứa đầy sự cảnh cáo.
Đối với sự cảnh cáo bằng ánh mắt của tộc chuột, Vân Lạc Phong chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt đen lay láy nhìn thẳng về phía chuột hậu, trực tiếp xem như không nhận thấy vô số ánh mắt của các Tầm Kim Thử khác.
Chuột hậu nâng chi trước lên, ra hiệu cho thần dân tộc chuột bình tĩnh lại, hơi hơi mỉm cười, nói: "là do cơ duyên hảo hợp, ta uống được nước trong một cái hồ, sau khi uống phải nước trong hồ đó, thực lực của ta đột ngột đột phá đến tận Tôn Linh Giả, cũng nhờ vậy mà ta trở thành hoàng hậu trong tộc chuột!"
Nước hồ?
Vân Lạc Phong khẽ rũ mi, dùng linh hồn truyền âm mà hỏi Tiểu Mạch: "Tiểu Mạch, ngươi có biết nước trong hồ kia là cái gì hay không?"
Tiểu Mạch trầm ngâm hết nửa ngày: "nếu ta không có đoán sai, kia hẳn là Linh Tuyền! Là nước suối được hình thành từ linh khí! Linh Tuyền so với nước thánh của nhà tiểu Bạch càng có hiệu quả hơn. Đương nhiên, hậu quả thì lại càng bá đạo hơn nhiều, nếu như con người mà trực tiếp dùng Linh Tuyền, chớp mắt thôi, nhất định sẽ bị nổ tan xác!"
Nghe được lời này, Vân Lạc Phong liền thở dài, xem ra cho dù có lấy được Linh Tuyền thì đối với cô cũng không có tác dụng gì cả.
Chẳng qua.....
Dường như nghĩ ra cái gì đó, Vân Lạc Phong lại lần nữa nhìn về phía chuột hậu: "ngươi có còn nhớ, cái hồ kia là ở nơi nào hay không?"
Chuột hậu lắc lắc đầu: "chỗ đó cũng là do trong một lúc vô tình mà ta lạc vào, thời điểm mà ta muốn đến đó một lần nữa thì dù có tìm thế nào cũng không tìm được!"
"Làm ta cảm thấy kỳ quái nhất chính là, chuột hậu thế nhưng lại có thể mở miệng nói tiếng người!" ngón tay Vân Lạc Phong khẽ vân vê cằm mình, đáy mắt hiện lên một mạc trầm tư: "linh thú nếu muốn nói được tiếng người, thực lực ít nhất phải đạt tới cảnh giới Tôn Linh Giả!"
Phía trên Thiên Linh Giả, chính là cảnh giới Tôn Linh Giả!
Chuột hậu có thể mở miệng nói tiếng người, cũng đủ chứng minh thực lực của bà ta ít nhất cũng là Tôn Linh Giả.
Chỉ là....
"Cho dù bà ta có dùng một ngàn cây dược liệu ngàn năm, cũng không đủ để bà ta đột phá được đến Tôn Linh Giả, cho nên ta mới muốn lưu lại đây xem thử. Có lẽ trong tộc chuột này có bảo vật gì đó!"
Đương nhiên là còn có một nguyên nhân khác nữa.
Cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, chính là Trà Sữa nhà ta nhất kiến chung tình với Manh Manh.
Đây tốt xấu gì cũng là mối tình đầu của Trà Sữa nhà mình, Vân Lạc Phong cô sao có thể không giúp nó một tay?
Dưới lòng đất sâu, bất phân ngày đêm.
Tuy nhiên, linh thú lại không cần thông qua nhật nguyệt để mà phân chia thời gian. Cho nên, Vân Lạc Phong vừa mới nghỉ ngơi không có bao lâu, thì đã có một con Tầm Kim Thử đến mời cô tham dự yến hội.
Trong buổi yến hội, chuột hậu cao cao tại thượng ngồi trên ghế dựa chủ vị phía trên cao, ở đó có khắc đồ án hình đầu của một con Tầm Kim Thử.
Manh Manh ngoan ngoãn ngồi ở một bên của chuột hậu, đôi mắt to tròn lóng lánh nhìn Trà Sữa mỉm cười, sau khi Manh Manh nhìn thấy Trà Sữa cũng đang nhìn về phía mình, liền chớp chớp hai mắt, vẻ mặt đầy tinh nghịch.
Âm!
Trà Sữa như bị tiếng sét ái tình đánh trúng, toàn bộ đầu óc đều dừng hoạt động, cứ si ngốc mà nhìn về phía Manh Manh, không cách nào thu hồi ánh mắt lại được.
"Chủ nhân chủ nhân chủ nhân, người có thấy không, có thấy không, Manh Manh phóng điện với ta, nàng ấy phóng điện với ta kia, hí hí.."
Thời khắc này, Vân Lạc Phong tựa hồ có thể thấy được cả hai mắt của Trà Sữa đều đã hóa thành hình trái tim, cả cái mặt chuột đều ngốc nghếch vô cùng.
Cô rất muốn nói một câu với Trà Sữa nhà mình rằng: người ta rõ ràng là chỉ mỉm cười chào hỏi ngươi một cái mà thôi, tới trong mắt của ngươi thì lại biến thành phóng điện.
"Hai vị khách nhân, chắc hai vị cũng đã nhận ra được, trong tộc chuột của chúng ta, ngoại trừ ta thì các Tầm Kim Thử còn lại thực lực đều rất thấp!" chuột hậu cười khổ một tiếng, nói tiếp: "mà trong Vô Hồi Chi Sâm này, linh thú cường đại lại quá nhiều, cho nên, chúng ta muốn sinh tồn thì chỉ có thể sống dưới lòng đất thế này mà thôi! Hơn nữa, ta cũng đã ngàn dặn dò, vạn dặn dò, không có ta đi cùng, thì không cho phép bất cứ Tầm Kim Thử nào được rời khỏi lòng đất. Ai mà ngờ, đứa nữ nhi này của nhà ta lại không hiểu chuyện như vậy, lén lút chạy lên mặt đất một mình!"
Vân Lạc Phong buông chén rượu trong tay xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Tầm Kim Thử cả đời đều không thể đạt được thành tựu quá lớn! Không biết chuột hậu nhờ vào cái gì mà có được thực lực cường đại như bây giờ?"
Có lẽ Vân Lạc Phong đã hỏi một vấn đề không nên hỏi, cho nên trong chớp mắt mà câu hỏi của Vân Lạc Phong vừa thốt ra, toàn bộ Tầm Kim Thử đang có mặt đều quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong, trong ánh mắt kia chứa đầy sự cảnh cáo.
Đối với sự cảnh cáo bằng ánh mắt của tộc chuột, Vân Lạc Phong chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt đen lay láy nhìn thẳng về phía chuột hậu, trực tiếp xem như không nhận thấy vô số ánh mắt của các Tầm Kim Thử khác.
Chuột hậu nâng chi trước lên, ra hiệu cho thần dân tộc chuột bình tĩnh lại, hơi hơi mỉm cười, nói: "là do cơ duyên hảo hợp, ta uống được nước trong một cái hồ, sau khi uống phải nước trong hồ đó, thực lực của ta đột ngột đột phá đến tận Tôn Linh Giả, cũng nhờ vậy mà ta trở thành hoàng hậu trong tộc chuột!"
Nước hồ?
Vân Lạc Phong khẽ rũ mi, dùng linh hồn truyền âm mà hỏi Tiểu Mạch: "Tiểu Mạch, ngươi có biết nước trong hồ kia là cái gì hay không?"
Tiểu Mạch trầm ngâm hết nửa ngày: "nếu ta không có đoán sai, kia hẳn là Linh Tuyền! Là nước suối được hình thành từ linh khí! Linh Tuyền so với nước thánh của nhà tiểu Bạch càng có hiệu quả hơn. Đương nhiên, hậu quả thì lại càng bá đạo hơn nhiều, nếu như con người mà trực tiếp dùng Linh Tuyền, chớp mắt thôi, nhất định sẽ bị nổ tan xác!"
Nghe được lời này, Vân Lạc Phong liền thở dài, xem ra cho dù có lấy được Linh Tuyền thì đối với cô cũng không có tác dụng gì cả.
Chẳng qua.....
Dường như nghĩ ra cái gì đó, Vân Lạc Phong lại lần nữa nhìn về phía chuột hậu: "ngươi có còn nhớ, cái hồ kia là ở nơi nào hay không?"
Chuột hậu lắc lắc đầu: "chỗ đó cũng là do trong một lúc vô tình mà ta lạc vào, thời điểm mà ta muốn đến đó một lần nữa thì dù có tìm thế nào cũng không tìm được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.