Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 109: Nhị thúc kích động (1)
Tiêu Thất Gia
09/08/2018
Editor: QR2
Trong lúc Mộ Quý phi đắc ý chờ đợi Vân Lạc Phong đến đây tạ ơn, lại nhìn thấy một mình Mộ Vô Sâm đi vào. Ngay lập tức, khuôn mặt tuyệt mỹ, cao quý trầm xuống, đôi mắt xinh đẹp xẹt qua một tia sáng rét lạnh.
“Vân Lạc Phong đâu? Vì sao chỉ có một mình ngươi trở về?”
Mộ Vô Sâm cười khổ, hồi bẩm nói: “Nương nương, Vân Lạc Phong cự tuyệt vào cung làm thư đồng cho công chúa, hơn nữa, còn muốn chúng ta đi hỏi bệ hạ, hoàng tộc đối đãi với cháu gái của công thần như vậy sao?”
“Cái gì?”
Đột nhiên sắc mặt Mộ Quý phi lạnh xuống, đôi tay thon dài như ngọc nắm chặt tay ghế dựa, lạnh lùng nói: “Cái đứa phế vật Vân Lạc Phong kia thật sự nói như thế?”
“Không sai!” Mộ Vô Sâm gật đầu: “Nương nương, Vân Lạc Phong chỉ là một tên phế vật mà thôi, vì sao lại phải cất nhắc nàng ta như thế? Lấy thân phận của nàng ta, căn bản là không xứng làm thư đồng của công chúa!”
Công chúa là người tôn quý như thế, Vân Lạc Phong có tư cách gì trở thành thư đồng của nàng? Nhất là phế vật này còn không biết tốt xấu như vậy, vậy mà lại có thể cự tuyệt ý tốt của nương nương.
Đôi mắt Mộ Quý phi trầm xuống, nhẹ nhàng ngắm nghía khớp ngón tay trên bàn tay như ngọc, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh truyền vào từ bên ngoài tẩm cung, cắt đứt suy nghĩ của Mộ Quý phi.
“Bệ hạ giá lâm.”
Mộ Quý phi nghe tiếng thông báo vội đứng lên, sửa sang lại trang dung của chính mình, nhìn một bóng dáng màu vàng tươi đang bước nhanh vào trong tẩm cung, đoan trang ưu nhã khom người nói: “Thần thiếp cung nghênh bệ hạ.”
“Ái phi.” Ánh mắt Cao Đồ mang ý cười, liếc nhìn Mộ Quý phi, không lạnh không nhạt nói: “Trẫm nghe nói, nàng đến phủ tướng quân, muốn Vân Lạc Phong tiến cung làm thư đồng cho công chúa?”
Mộ Quý phi kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Bệ hạ, tại sao ngài lại biết…?”
“Chuyện này đã truyền đi khắp toàn thành.” Cao Đồ cười lạnh: “Toàn bộ dân chúng đều nói, Mộ Quý phi khi dễ nữ nhi duy nhất của phủ tướng quân, lại còn muốn cưỡng ép nàng vào cung làm thư đồng cho công chúa! Ái phi, Mộ gia của nàng đã từng hại chết nhi tử và tức phụ của Vân Lạc, trẫm không quản miệng của dân chúng trong thiên hạ thiên vị Mộ gia, nhưng mà hiện giờ Vân Lạc Phong là độc đinh của phủ tướng quân, nếu thật sự nàng ta có xảy ra chuyện gì, nhất định lão gia hỏa kia sẽ tìm hoàng tộc liều mạng! Hiện giờ triều đình tạm thời không có cách nào động vào lão nhân này, cho nên, trẫm hy vọng các ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Mộ Quý phi cúi mặt xuống, ôn nhu đáp: “Thần thiếp tuân lệnh.”
“Ái phi.” Sắc mặt Cao Đồ ôn hòa hơn, nhìn nữ nhân được hắn sủng ái, ánh mắt không còn sắc bén như trước nữa: “Trẫm biết nàng và Vân Lạc Phong có oán thù, nếu không phải do nàng ta, MộVô Song cũng sẽ không bị thương tổn như vậy! Nhưng hiện tại Thái tử bệnh nặng, trẫm đã vội đến sứt đầu mẻ trán, không có thời gian để ý tới những chuyện tầm thường như thế này, nàng yên tâm, sớm muộn gì trẫm cũng khai đao với phủ tướng quân! Trả lại công đạo cho nàng!”
Công đạo?
Nếu Vân Lạc Phong ở chỗ này, nghe được Cao Đồ nói ra hai chữ này, chắc chắn sẽ nhịn không được mà cười ra tiếng!
Nàng không hiểu, một vị hoàng đế ham mê sắc đẹp giống như Cao Đồ lại hành sự bất công, lấy mặt mũi ở đâu mà nói ra hai chữ công đạo này cơ chứ?
“Bệ hạ, có những lời này của ngài thì thần thiếp đã an tâm rồi.”
Mộ Quý phi nhẹ nhếch khóe môi, khuôn mặt cao nhã hiện lên một nụ cười khẽ, đôi mắt của nàng hàm chứa sự ôn nhu như nước, nhìn chăm chú nam nhân cao lớn anh tuấn trước mặt.
Chỉ cần là một nam nhân, đối với nữ tử ôn nhu như nước nhu thế đều không thể chịu đựng được. Lúc này, Cao Đồ hoàn toàn vứt chính sự sang một xó rồi, bế Mộ Quý phi lên, đi vào trong phòng.
Mộ Vô Sâm vô cùng thức thời lui ra ngoài, thuận tiện chậm rãi đóng cửa lớn lại..
Trong lúc Mộ Quý phi đắc ý chờ đợi Vân Lạc Phong đến đây tạ ơn, lại nhìn thấy một mình Mộ Vô Sâm đi vào. Ngay lập tức, khuôn mặt tuyệt mỹ, cao quý trầm xuống, đôi mắt xinh đẹp xẹt qua một tia sáng rét lạnh.
“Vân Lạc Phong đâu? Vì sao chỉ có một mình ngươi trở về?”
Mộ Vô Sâm cười khổ, hồi bẩm nói: “Nương nương, Vân Lạc Phong cự tuyệt vào cung làm thư đồng cho công chúa, hơn nữa, còn muốn chúng ta đi hỏi bệ hạ, hoàng tộc đối đãi với cháu gái của công thần như vậy sao?”
“Cái gì?”
Đột nhiên sắc mặt Mộ Quý phi lạnh xuống, đôi tay thon dài như ngọc nắm chặt tay ghế dựa, lạnh lùng nói: “Cái đứa phế vật Vân Lạc Phong kia thật sự nói như thế?”
“Không sai!” Mộ Vô Sâm gật đầu: “Nương nương, Vân Lạc Phong chỉ là một tên phế vật mà thôi, vì sao lại phải cất nhắc nàng ta như thế? Lấy thân phận của nàng ta, căn bản là không xứng làm thư đồng của công chúa!”
Công chúa là người tôn quý như thế, Vân Lạc Phong có tư cách gì trở thành thư đồng của nàng? Nhất là phế vật này còn không biết tốt xấu như vậy, vậy mà lại có thể cự tuyệt ý tốt của nương nương.
Đôi mắt Mộ Quý phi trầm xuống, nhẹ nhàng ngắm nghía khớp ngón tay trên bàn tay như ngọc, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh truyền vào từ bên ngoài tẩm cung, cắt đứt suy nghĩ của Mộ Quý phi.
“Bệ hạ giá lâm.”
Mộ Quý phi nghe tiếng thông báo vội đứng lên, sửa sang lại trang dung của chính mình, nhìn một bóng dáng màu vàng tươi đang bước nhanh vào trong tẩm cung, đoan trang ưu nhã khom người nói: “Thần thiếp cung nghênh bệ hạ.”
“Ái phi.” Ánh mắt Cao Đồ mang ý cười, liếc nhìn Mộ Quý phi, không lạnh không nhạt nói: “Trẫm nghe nói, nàng đến phủ tướng quân, muốn Vân Lạc Phong tiến cung làm thư đồng cho công chúa?”
Mộ Quý phi kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Bệ hạ, tại sao ngài lại biết…?”
“Chuyện này đã truyền đi khắp toàn thành.” Cao Đồ cười lạnh: “Toàn bộ dân chúng đều nói, Mộ Quý phi khi dễ nữ nhi duy nhất của phủ tướng quân, lại còn muốn cưỡng ép nàng vào cung làm thư đồng cho công chúa! Ái phi, Mộ gia của nàng đã từng hại chết nhi tử và tức phụ của Vân Lạc, trẫm không quản miệng của dân chúng trong thiên hạ thiên vị Mộ gia, nhưng mà hiện giờ Vân Lạc Phong là độc đinh của phủ tướng quân, nếu thật sự nàng ta có xảy ra chuyện gì, nhất định lão gia hỏa kia sẽ tìm hoàng tộc liều mạng! Hiện giờ triều đình tạm thời không có cách nào động vào lão nhân này, cho nên, trẫm hy vọng các ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Mộ Quý phi cúi mặt xuống, ôn nhu đáp: “Thần thiếp tuân lệnh.”
“Ái phi.” Sắc mặt Cao Đồ ôn hòa hơn, nhìn nữ nhân được hắn sủng ái, ánh mắt không còn sắc bén như trước nữa: “Trẫm biết nàng và Vân Lạc Phong có oán thù, nếu không phải do nàng ta, MộVô Song cũng sẽ không bị thương tổn như vậy! Nhưng hiện tại Thái tử bệnh nặng, trẫm đã vội đến sứt đầu mẻ trán, không có thời gian để ý tới những chuyện tầm thường như thế này, nàng yên tâm, sớm muộn gì trẫm cũng khai đao với phủ tướng quân! Trả lại công đạo cho nàng!”
Công đạo?
Nếu Vân Lạc Phong ở chỗ này, nghe được Cao Đồ nói ra hai chữ này, chắc chắn sẽ nhịn không được mà cười ra tiếng!
Nàng không hiểu, một vị hoàng đế ham mê sắc đẹp giống như Cao Đồ lại hành sự bất công, lấy mặt mũi ở đâu mà nói ra hai chữ công đạo này cơ chứ?
“Bệ hạ, có những lời này của ngài thì thần thiếp đã an tâm rồi.”
Mộ Quý phi nhẹ nhếch khóe môi, khuôn mặt cao nhã hiện lên một nụ cười khẽ, đôi mắt của nàng hàm chứa sự ôn nhu như nước, nhìn chăm chú nam nhân cao lớn anh tuấn trước mặt.
Chỉ cần là một nam nhân, đối với nữ tử ôn nhu như nước nhu thế đều không thể chịu đựng được. Lúc này, Cao Đồ hoàn toàn vứt chính sự sang một xó rồi, bế Mộ Quý phi lên, đi vào trong phòng.
Mộ Vô Sâm vô cùng thức thời lui ra ngoài, thuận tiện chậm rãi đóng cửa lớn lại..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.