Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 856: Như thế nào là âm hiểm (1)
Tiêu Thất Gia
21/11/2018
Trong sương phòng
sạch sẽ mà ấm áp, Quân Phượng Linh khẽ lắc lắc chén trà trong tay, lông
mi anh khí hơi hơi nhíu lại, khuôn mặt mỉm cười: "Phong Nhi, là trà này
của con thật không tệ, ta đã uống trà nhiều năm như vậy còn không có
loại trà nào có thể so được với trà trong tay con."
"Nếu người thích thì nói, ta có thể đưa cho người một ít," Ngón tay Vân Lạc Phong nhẹ nhàng chạm lên cái bàn, ánh sáng hào quang trong mắt chợt lóe, "Mặt khác, nương, người và phụ thân cần phải đi làm một việc..."
"Chuyện gì?" Quân Phượng Linh kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong, hỏi.
Vân Lạc Phong trầm ngâm hồi lâu: "Chuyện trích máu nhận thân vào ba ngày sau, khẳng định Diệp gia sẽ giấu diếm đi! Mà đây không phải là mục đích chính của ta."
"Ý của con là..." Dường như Quân Phượng Linh hiểu ra điều gì, ánh mắt nhìn phía Vân Lạc Phong lộ ra ánh sáng khác thường.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng cười: "Ta muốn các người dùng thế lực trong tay khuếch tán chuyện này ra ngoài, càng nhiều người biết càng tốt! Còn nữa, chuyện này cũng không thể để cho chúng ta chịu trách nhiệm, mà là muốn đẩy cho Diệp Thiên Lâm!"
Nghe vậy, Quân Phượng Linh trầm mặc lại, như là đang tự hỏi gì đó, một lúc sau bà mới ngẩng đầu lên, hỏi: "Con muốn ta làm như thế nào?"
"Rất đơn giản!" Vẻ mặt Vân Lạc Phong hiện lên nụ cười âm hiểm, "Hồ bằng cẩu hữu của Diệp Thiên Lâm khá nhiều, lát nữa người cho người dịch dung thành người quen của hắn, khiến cho hắn uống say!"
"Con muốn khiến cho hắn uống say nói ra sự thật? Mặc dù chuyện này có thể nhưng không nhất định Diệp Thiên Lâm có thể nói ra sự thật!"
"không!" Vân Lạc Phong khẽ lắc đầu, "Ta mới mặc kệ hắn uống say có nói sự thật hay không, nương chỉ cần để cho người của người phát tán chuyện này ra ngoài, nói cho thế nhân biết, là Diệp Thiên Lâm say rượu nói ra chuyện tình là đủ rồi, còn về phần thật giả những lời hắn nói ra, không có bất kỳ trở ngại nào với kế hoạch của ta."
Vốn là nàng chỉ muốn để cho Quân Phượng Linh tản tin tức này ra ngoài, cũng không định tính toán vu oan hãm hại, ai bảo Diệp Thiên Lâm đụng vào họng súng chứ?
Một khi đã như vậy, nàng sẽ tặng cho hắn một phần đại lễ, thì đã sao?
Quá độc!
Chủ ý này quá âm hiểm rồi!
Nếu để cho những trưởng lão trong tộc biết được truyền bá tin tức này lại là Diệp Thiên Lâm, vậy thì sinh hoạt của hắn ở Diệp gia hẳn là không được tốt!
Quân Phượng Linh có chút cảm thán, may mắn Vân Lạc Phong là nhi tức của bà, nếu như trở thành địch nhân của bà! Vậy bản thân mình cũng sẽ chẳng biết lúc nào sẽ lọt vào tầm ngắm của nàng.
"Phong Nhi, ta sẽ dựa theo lời con nói đi làm," Quân Phượng Linh giương môi cười, "Năm đó, những người đó đuổi ta ra khỏi Diệp gia, hiện giờ lại muốn làm hại đến thân nhân của ta! Sao ta có thể tha thứ cho bọn hắn được?"
Đối với hành vi của Vân Lạc Phong, Quân Phượng Linh không hề cho rằng có cái gì sai cả.
Nếu không ngoan độc với địch nhân vậy bị thương chính là ngươi!
Nghĩ tới đây, Quân Phượng Linh mỉm cười: "Việc này ta sẽ xử lý tốt, con và Tiêu Nhi có thể an tâm hưởng thụ thế giới của hai đứa, nếu như con không muốn có người khác quấy rầy, ta sẽ phân phó người đừng đi làm phiền các ngươi."
Vân Lạc Phong hơi ngừng lại, gật gật đầu: "Được."
...
Sau khi nàng đi ra khỏi phòng của Quân Phượng Linh đã nhìn thấy Diệp Kỳ đang lo lắng bất an đứng ở cửa.
Có lẽ là Diệp Kỳ nhân thấy nàng xuất hiện, trên mặt hiện lên nét xấu hổ, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Hôm nay... Cảm ơn ngươi."
"Ngươi không cần cảm ơn ta," Giọng điệu Vân Lạc Phong cực kỳ lạnh nhạt, "Ta chỉ không quen nhìn có người nhục nhã mẫu thân mà thôi."
"Ta biết," Diệp Kỳ ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp là sự kiên định, "Nhưng mà, ta vẫn muốn cảm ơn ngươi, dù sao thì lúc trước ta đã đối xử với ngươi như vậy..."
"Nếu người thích thì nói, ta có thể đưa cho người một ít," Ngón tay Vân Lạc Phong nhẹ nhàng chạm lên cái bàn, ánh sáng hào quang trong mắt chợt lóe, "Mặt khác, nương, người và phụ thân cần phải đi làm một việc..."
"Chuyện gì?" Quân Phượng Linh kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong, hỏi.
Vân Lạc Phong trầm ngâm hồi lâu: "Chuyện trích máu nhận thân vào ba ngày sau, khẳng định Diệp gia sẽ giấu diếm đi! Mà đây không phải là mục đích chính của ta."
"Ý của con là..." Dường như Quân Phượng Linh hiểu ra điều gì, ánh mắt nhìn phía Vân Lạc Phong lộ ra ánh sáng khác thường.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng cười: "Ta muốn các người dùng thế lực trong tay khuếch tán chuyện này ra ngoài, càng nhiều người biết càng tốt! Còn nữa, chuyện này cũng không thể để cho chúng ta chịu trách nhiệm, mà là muốn đẩy cho Diệp Thiên Lâm!"
Nghe vậy, Quân Phượng Linh trầm mặc lại, như là đang tự hỏi gì đó, một lúc sau bà mới ngẩng đầu lên, hỏi: "Con muốn ta làm như thế nào?"
"Rất đơn giản!" Vẻ mặt Vân Lạc Phong hiện lên nụ cười âm hiểm, "Hồ bằng cẩu hữu của Diệp Thiên Lâm khá nhiều, lát nữa người cho người dịch dung thành người quen của hắn, khiến cho hắn uống say!"
"Con muốn khiến cho hắn uống say nói ra sự thật? Mặc dù chuyện này có thể nhưng không nhất định Diệp Thiên Lâm có thể nói ra sự thật!"
"không!" Vân Lạc Phong khẽ lắc đầu, "Ta mới mặc kệ hắn uống say có nói sự thật hay không, nương chỉ cần để cho người của người phát tán chuyện này ra ngoài, nói cho thế nhân biết, là Diệp Thiên Lâm say rượu nói ra chuyện tình là đủ rồi, còn về phần thật giả những lời hắn nói ra, không có bất kỳ trở ngại nào với kế hoạch của ta."
Vốn là nàng chỉ muốn để cho Quân Phượng Linh tản tin tức này ra ngoài, cũng không định tính toán vu oan hãm hại, ai bảo Diệp Thiên Lâm đụng vào họng súng chứ?
Một khi đã như vậy, nàng sẽ tặng cho hắn một phần đại lễ, thì đã sao?
Quá độc!
Chủ ý này quá âm hiểm rồi!
Nếu để cho những trưởng lão trong tộc biết được truyền bá tin tức này lại là Diệp Thiên Lâm, vậy thì sinh hoạt của hắn ở Diệp gia hẳn là không được tốt!
Quân Phượng Linh có chút cảm thán, may mắn Vân Lạc Phong là nhi tức của bà, nếu như trở thành địch nhân của bà! Vậy bản thân mình cũng sẽ chẳng biết lúc nào sẽ lọt vào tầm ngắm của nàng.
"Phong Nhi, ta sẽ dựa theo lời con nói đi làm," Quân Phượng Linh giương môi cười, "Năm đó, những người đó đuổi ta ra khỏi Diệp gia, hiện giờ lại muốn làm hại đến thân nhân của ta! Sao ta có thể tha thứ cho bọn hắn được?"
Đối với hành vi của Vân Lạc Phong, Quân Phượng Linh không hề cho rằng có cái gì sai cả.
Nếu không ngoan độc với địch nhân vậy bị thương chính là ngươi!
Nghĩ tới đây, Quân Phượng Linh mỉm cười: "Việc này ta sẽ xử lý tốt, con và Tiêu Nhi có thể an tâm hưởng thụ thế giới của hai đứa, nếu như con không muốn có người khác quấy rầy, ta sẽ phân phó người đừng đi làm phiền các ngươi."
Vân Lạc Phong hơi ngừng lại, gật gật đầu: "Được."
...
Sau khi nàng đi ra khỏi phòng của Quân Phượng Linh đã nhìn thấy Diệp Kỳ đang lo lắng bất an đứng ở cửa.
Có lẽ là Diệp Kỳ nhân thấy nàng xuất hiện, trên mặt hiện lên nét xấu hổ, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Hôm nay... Cảm ơn ngươi."
"Ngươi không cần cảm ơn ta," Giọng điệu Vân Lạc Phong cực kỳ lạnh nhạt, "Ta chỉ không quen nhìn có người nhục nhã mẫu thân mà thôi."
"Ta biết," Diệp Kỳ ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp là sự kiên định, "Nhưng mà, ta vẫn muốn cảm ơn ngươi, dù sao thì lúc trước ta đã đối xử với ngươi như vậy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.