Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1435: Nhược điểm của Cơ Cửu Thiên (5)
Tiêu Thất Gia
28/02/2019
Hai mắt Linh Khuyển sáng ngời, sủa gâu gâu đầy tội nghiệp.
"Nhưng mà.... Ta muốn ngươi phải cam tâm tình nguyện trung thành, không thể giống như đối với bọn người Độc Cốc, chỉ là thần phục ngoài mặt."
Linh Khuyển trầm mặc, xác thật là nó không hề muốn đi theo Vân Lạc Phong, nó chỉ vì mạng sống mà thôi.
Nói đến cùng, luôn luôn có rất ít linh thú cam tâm tình nguyện thần phục, một khi thần phục, chính là trung thành cả đời.
Sau khi trầm ngâm thật lâu, Linh Khuyển mới ngẩng đầu lên nhìn Vân Lạc Phong, tiếp tục sủa gâu gâu hai tiếng.
"Chủ nhân, nó đang nói, nếu người có thể giải hết độc của nó, thì nó sẽ cho người tất cả sự trung thành của nó."
Nguy cơ đã được giải trừ, Vân Lạc Phong lại một lần nữa mở liên kết với không gian thần điển, dù bị đóng liên kết, nhưng Tiểu Mạch vẫn biết được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
"Được!"
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "Trước tiên, ngươi giúp ta mang Cơ Cửu Thiên đến sơn động, để hắn nghỉ ngơi thật tốt, sau khi rời khỏi ảo cảnh, ta sẽ giải độc giúp ngươi."
Vừa nghe thấy lời này, Linh Khuyển liền hưng phấn chạy đi như điên, thiếu chút nữa là làm Cơ Cửu Thiên đang nằm trên lưng nó rớt luôn xuống đất.
Cũng may là Cơ Cửu Thiên đã lâm vào hôn mê, nếu không, biết được hành động này của Linh Khuyển, còn không một chưởng đánh chết nó mới là lạ.
Khi thương thế của Cơ Cửu Thiên hồi phục, đã là chuyện của hai ngày sau.
Trong hai ngày này, Linh Khuyển vô cùng tận chức trách thủ hộ hai người Vân Lạc Phong và Cơ Cửu Thiên. Bất cứ linh thú nào trong ảo cảnh muốn tiếp cận hai người họ, đều bị nó im hơi lặng tiếng giải quyết hết.
Sau khi Vân Lạc Phong thấy Cơ Cửu Thiên gần như đã hồi phục, mới chậm rãi nói: "Nếu chỉ có một con đường có thể rời khỏi ảo cảnh này, thì bất luận là trên con đường đó có bao nhiêu nguy hiểm, chúng ta cũng nhất định phải đi!"
"Ngươi suy nghĩ kỹ rồi?" Cơ Cửu Thiên nhìn Vân Lạc Phong: "Nếu như ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy bổn tọa nhất định sẽ phụng bồi theo ngươi!"
"Đi thôi!" Vân Lạc Phong liếc nhìn Linh Khuyển ở một bên, nói: "Ngươi ở chỗ này chờ, hay là muốn đi cùng với chúng ta?"
"Gâu gâu.."
Linh khuyển đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, dùng đầu cọ cọ vào chân nàng, lại vẫy vẫy đuôi lấy lòng.
Ý chính là, bất luận Vân Lạc Phong đi tới đâu, nó đều theo đến đó.
"Được, đã vậy thì ngươi cứ đi cùng chúng ta đi. Ngoài ra, ngươi còn chưa có tên, để ta đặt một cái tên cho ngươi, thế nào?" Vân Lạc Phong nhìn Linh Khuyển, hỏi.
Linh Khuyển phe phẩy cái đuôi, nhìn lại Vân Lạc Phong.
"Sau này, tên của ngươi..... Cứ gọi là Trà Trà đi!"
Trà Trà?
Lúc này đừng nói là Linh Khuyển, ngay cả Cơ Cửu Thiên đang đứng ở một bên cũng kinh ngạc mà nhìn Vân Lạc Phong.
"Tại sao lại đặt cái tên này?"
Vân Lạc Phong trầm ngâm trong chốc lát: "Ta nhớ lão gia tử nhà ta!"
"Thì sao?"
"Lão gia tử nhà ta thích uống trà!"
"... ....."
Bởi vì lão gia tử thích uống trà, nàng lại nhớ lão gia tử nhà mình, nên cứ đặt tên cho Linh Khuyển là Trà Trà sao?
Cơ Cửu Thiên nghĩ vậy, còn Linh Khuyển ngược lại rất thích cái tên này, cứ quắt quắt đuôi không ngừng, đôi mắt vĩnh viễn đều mang bộ dáng đáng thương.
"Được rồi, chúng ta xuất phát đi!"
Vân Lạc Phong quay đầu, thần sắc dần dần ngưng trọng* (*nặng nề).
Bởi vì, sắp tới, bọn họ phải đối mặt với một cường địch.
________
Đỉnh núi.
Mây mù hỗn loạn.
Sơn động trên đỉnh núi không giống với sơn động mà Vân Lạc Phong cư trú trong khoảng thời gian này, ngược lại, nơi đây như một tiên cảnh, rất xinh đẹp.
Càng sâu hơn, bên trong sơn động tự hình thành một thế giới khác.
Thác nước núi cao, trời xanh mây trắng, cần gì có đó.
Thời khắc này, thiếu niên áo bào trắng đang đứng trên cao, cúi đầu nhìn đống xương trắng bên dưới.
Đó là xương một con cự long, cực kì đáng sợ, bên trong đống xương, mơ hồ còn nhìn thấy được một bóng dáng trong suốt.
Nếu như nhìn kỹ, có thể dễ dàng phát hiện, đây là bóng dáng của một con cự long màu đen, đang không ngừng giẫy giụa, dường như muốn phá tan cái gì đó để thoát ra ngoài.
"Nhưng mà.... Ta muốn ngươi phải cam tâm tình nguyện trung thành, không thể giống như đối với bọn người Độc Cốc, chỉ là thần phục ngoài mặt."
Linh Khuyển trầm mặc, xác thật là nó không hề muốn đi theo Vân Lạc Phong, nó chỉ vì mạng sống mà thôi.
Nói đến cùng, luôn luôn có rất ít linh thú cam tâm tình nguyện thần phục, một khi thần phục, chính là trung thành cả đời.
Sau khi trầm ngâm thật lâu, Linh Khuyển mới ngẩng đầu lên nhìn Vân Lạc Phong, tiếp tục sủa gâu gâu hai tiếng.
"Chủ nhân, nó đang nói, nếu người có thể giải hết độc của nó, thì nó sẽ cho người tất cả sự trung thành của nó."
Nguy cơ đã được giải trừ, Vân Lạc Phong lại một lần nữa mở liên kết với không gian thần điển, dù bị đóng liên kết, nhưng Tiểu Mạch vẫn biết được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
"Được!"
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "Trước tiên, ngươi giúp ta mang Cơ Cửu Thiên đến sơn động, để hắn nghỉ ngơi thật tốt, sau khi rời khỏi ảo cảnh, ta sẽ giải độc giúp ngươi."
Vừa nghe thấy lời này, Linh Khuyển liền hưng phấn chạy đi như điên, thiếu chút nữa là làm Cơ Cửu Thiên đang nằm trên lưng nó rớt luôn xuống đất.
Cũng may là Cơ Cửu Thiên đã lâm vào hôn mê, nếu không, biết được hành động này của Linh Khuyển, còn không một chưởng đánh chết nó mới là lạ.
Khi thương thế của Cơ Cửu Thiên hồi phục, đã là chuyện của hai ngày sau.
Trong hai ngày này, Linh Khuyển vô cùng tận chức trách thủ hộ hai người Vân Lạc Phong và Cơ Cửu Thiên. Bất cứ linh thú nào trong ảo cảnh muốn tiếp cận hai người họ, đều bị nó im hơi lặng tiếng giải quyết hết.
Sau khi Vân Lạc Phong thấy Cơ Cửu Thiên gần như đã hồi phục, mới chậm rãi nói: "Nếu chỉ có một con đường có thể rời khỏi ảo cảnh này, thì bất luận là trên con đường đó có bao nhiêu nguy hiểm, chúng ta cũng nhất định phải đi!"
"Ngươi suy nghĩ kỹ rồi?" Cơ Cửu Thiên nhìn Vân Lạc Phong: "Nếu như ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy bổn tọa nhất định sẽ phụng bồi theo ngươi!"
"Đi thôi!" Vân Lạc Phong liếc nhìn Linh Khuyển ở một bên, nói: "Ngươi ở chỗ này chờ, hay là muốn đi cùng với chúng ta?"
"Gâu gâu.."
Linh khuyển đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, dùng đầu cọ cọ vào chân nàng, lại vẫy vẫy đuôi lấy lòng.
Ý chính là, bất luận Vân Lạc Phong đi tới đâu, nó đều theo đến đó.
"Được, đã vậy thì ngươi cứ đi cùng chúng ta đi. Ngoài ra, ngươi còn chưa có tên, để ta đặt một cái tên cho ngươi, thế nào?" Vân Lạc Phong nhìn Linh Khuyển, hỏi.
Linh Khuyển phe phẩy cái đuôi, nhìn lại Vân Lạc Phong.
"Sau này, tên của ngươi..... Cứ gọi là Trà Trà đi!"
Trà Trà?
Lúc này đừng nói là Linh Khuyển, ngay cả Cơ Cửu Thiên đang đứng ở một bên cũng kinh ngạc mà nhìn Vân Lạc Phong.
"Tại sao lại đặt cái tên này?"
Vân Lạc Phong trầm ngâm trong chốc lát: "Ta nhớ lão gia tử nhà ta!"
"Thì sao?"
"Lão gia tử nhà ta thích uống trà!"
"... ....."
Bởi vì lão gia tử thích uống trà, nàng lại nhớ lão gia tử nhà mình, nên cứ đặt tên cho Linh Khuyển là Trà Trà sao?
Cơ Cửu Thiên nghĩ vậy, còn Linh Khuyển ngược lại rất thích cái tên này, cứ quắt quắt đuôi không ngừng, đôi mắt vĩnh viễn đều mang bộ dáng đáng thương.
"Được rồi, chúng ta xuất phát đi!"
Vân Lạc Phong quay đầu, thần sắc dần dần ngưng trọng* (*nặng nề).
Bởi vì, sắp tới, bọn họ phải đối mặt với một cường địch.
________
Đỉnh núi.
Mây mù hỗn loạn.
Sơn động trên đỉnh núi không giống với sơn động mà Vân Lạc Phong cư trú trong khoảng thời gian này, ngược lại, nơi đây như một tiên cảnh, rất xinh đẹp.
Càng sâu hơn, bên trong sơn động tự hình thành một thế giới khác.
Thác nước núi cao, trời xanh mây trắng, cần gì có đó.
Thời khắc này, thiếu niên áo bào trắng đang đứng trên cao, cúi đầu nhìn đống xương trắng bên dưới.
Đó là xương một con cự long, cực kì đáng sợ, bên trong đống xương, mơ hồ còn nhìn thấy được một bóng dáng trong suốt.
Nếu như nhìn kỹ, có thể dễ dàng phát hiện, đây là bóng dáng của một con cự long màu đen, đang không ngừng giẫy giụa, dường như muốn phá tan cái gì đó để thoát ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.