Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 581: Quá khứ của Trầm Ngọc Khanh (2)
Tiêu Thất Gia
05/10/2018
Edit: Sahara
"Dạ, gia chủ!"
Trông thấy sắc mặt Trầm Ngọc Khanh đột nhiên trở nên âm trầm, ám vệ vội vàng chắp nắm tay, cung kính đáp.
"Được rồi! Ngươi lui xuống trước đi. Hôm nay là ngày Vân Lạc Phong đến đây chữa bệnh cho ta, ngươi ra đại môn đón cô ấy đi!"
"Tuân lệnh!"
Ám vệ lại lần nữa chắp nắm tay, cúi người một cái với Trầm Ngọc Khanh rồi lui ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng ám vệ rời đi, khóe môi Trầm Ngọc Khanh chợt gợi lên một độ cong, trong đôi mắt đen láy kia không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Rất lâu sau, hắn mới đứng dậy, một tay ôm lấy đàn, đi thẳng ra khỏi thư phòng.
___
Tiếng đàn du dương trong trẻo, vang vọng khắp vườn cây hoa đào.
Đường Duyệt tránh ở một góc cách đó không xa, ngắm nhìn diện mạo như trích tiên của Trầm Ngọc Khanh bằng ánh mắt si mê và đầy ngưỡng mộ.
Nam nhân này, chẳng những diện mạo bên ngoài hoàn mỹ vô khuyết, thân phận lại tôn quý hơn người, nếu có thể gả cho hắn ta, thì cũng xem như không uổng một đời này của Đường Duyệt cô.
Răn rắc!
Chân của Đường Duyệt không cẩn thận dẫm phải một cành cây khô nằm trên đất, phát ra một tiếng trầm vang, cũng đồng thời vô tình quấy rầy đến tâm trạng khi đánh đàn của Trầm Ngọc Khanh.
Tuy rằng ngay từ đầu Trầm Ngọc Khanh đã nhận ra sự hiện diện của Đường Duyệt, thế nhưng, hạ nhân trong Trầm gia cũng thường xuyên qua lại ngang nơi này, vì vậy mà Trầm Ngọc Khanh cũng không có để ý nhiều. Hiện giờ đối phương lại gây ra tiếng ồn quấy nhiễu, làm chân mày Trầm Ngọc Khanh không khỏi nhăn lại, bàn tay đang gẫy đàn cũng dừng hẳn lại.
"Ai?"
Giọng nói của Trầm Ngọc Khanh rất êm tai, như là tiếng suối chảy, nhưng lại khiến cho Đường Duyệt có chút run sợ.
Đường Duyệt cắn cắn môi, bước ra từ phía sau một ngọn núi giả, cô ta cố giấu đi sự si mê trong mắt của mình, trên mặt lại nở một nụ cười tươi ngây thơ: "ta là đồ đệ mới nhập môn của Trầm Điền trưởng lão, vừa rồi bị tiếng đàn của Trầm gia chủ hấp dẫn, trong lúc bất tri bất giác lại đi đến đây, nếu như đã quấy rầy tới Trầm gia chủ vậy ta sẽ lập tức rời đi ngay!"
Đường Duyệt đầu tiên là nói ra thân phận của mình, để Trầm Ngọc Khanh biết cô ta không phải là người ngoài. Sau đó lại nói là do mình bị tiếng đàn của hắn thu hút mà đến, chứ không phải là bản thân hắn ta. Cuối cùng thì làm ra vẻ thông tình đạt lý, nếu ta có lỡ quấy rầy thì bây giờ ta sẽ rời đi ngay!
Một nữ nhân hiểu chuyện như vậy, đã nói đến thế ấy rồi thì sẽ không có nam nhân nào để cho cô ta thật sự rời đi.
Nói không chừng còn mời cô ta ở lại, ngồi xuống mà thưởng đàn.
Trong lúc Đường Duyệt còn đang ôm mộng đẹp, thì giọng nói ôn hòa của Trầm Ngọc Khanh chậm rãi vang lên: "à, vậy thứ cho bổn gia chủ không tiễn!"
Sắc mặt Đường Duyệt tức khắc cứng đơ lại. Lời này của hắn là có ý gì? Đuổi cô ta đi sao?
Đường Duyệt cô đã tỏ vẻ hiểu chuyện như thế rồi, theo lý mà nói, hắn không phải là nên giữ cô ở lại hay sao?
Huống hồ, nữ nhân không cần dùng đến phấn trang điểm cũng vô cùng xinh đẹp như Đường Duyệt cô, trong khắp thành Hoàng Tuyền cũng tìm không được mấy người, hắn ta lại thật sự nhẫn tâm để cô ta đi như vậy hay sao?
Đột nhiên, Đường Duyệt nhớ đến cuộc trò chuyện với Trầm Điền cách đây hai ngày.
____
"Duyệt nhi, con phải nhớ kỹ, gia chủ thích nữ nhân ngây thơ thẳng thắn, cho dù con có giả bộ thì cũng phải giả ra bộ dáng như thế. Gia chủ dị ứng với son phấn, cho nên con không được tô son điểm phấn! Còn nữa, nếu con muốn gợi lên sự hứng thú của gia chủ đối với con thì con phải biết nắm chắc phương pháp lạt mềm buộc chặt! Chỉ có như vậy, mới có thể nắm được tâm của gia chủ trong lòng bàn tay!"
"Sư phụ, sao người lại biết rõ chuyện này như vậy?"
"Bởi vì.... Từng có một nữ nhân đã làm như vậy!"
______
Đường Duyệt hít sâu một hơi, nói: "Trầm gia chủ, nếu ngài đã muốn ta đi, vậy ta đi đây! Vừa rồi ta chẳng qua là cảm thấy tiếng đàn của ngài quá hay, chứ không có ý gì khác. Bởi vì Đường Duyệt ta không phải là loại nữ nhân ham mê quyền quý! Trước đó, ta cũng không biết người ở chỗ này đánh đàn lại là ngài!"
"Dạ, gia chủ!"
Trông thấy sắc mặt Trầm Ngọc Khanh đột nhiên trở nên âm trầm, ám vệ vội vàng chắp nắm tay, cung kính đáp.
"Được rồi! Ngươi lui xuống trước đi. Hôm nay là ngày Vân Lạc Phong đến đây chữa bệnh cho ta, ngươi ra đại môn đón cô ấy đi!"
"Tuân lệnh!"
Ám vệ lại lần nữa chắp nắm tay, cúi người một cái với Trầm Ngọc Khanh rồi lui ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng ám vệ rời đi, khóe môi Trầm Ngọc Khanh chợt gợi lên một độ cong, trong đôi mắt đen láy kia không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Rất lâu sau, hắn mới đứng dậy, một tay ôm lấy đàn, đi thẳng ra khỏi thư phòng.
___
Tiếng đàn du dương trong trẻo, vang vọng khắp vườn cây hoa đào.
Đường Duyệt tránh ở một góc cách đó không xa, ngắm nhìn diện mạo như trích tiên của Trầm Ngọc Khanh bằng ánh mắt si mê và đầy ngưỡng mộ.
Nam nhân này, chẳng những diện mạo bên ngoài hoàn mỹ vô khuyết, thân phận lại tôn quý hơn người, nếu có thể gả cho hắn ta, thì cũng xem như không uổng một đời này của Đường Duyệt cô.
Răn rắc!
Chân của Đường Duyệt không cẩn thận dẫm phải một cành cây khô nằm trên đất, phát ra một tiếng trầm vang, cũng đồng thời vô tình quấy rầy đến tâm trạng khi đánh đàn của Trầm Ngọc Khanh.
Tuy rằng ngay từ đầu Trầm Ngọc Khanh đã nhận ra sự hiện diện của Đường Duyệt, thế nhưng, hạ nhân trong Trầm gia cũng thường xuyên qua lại ngang nơi này, vì vậy mà Trầm Ngọc Khanh cũng không có để ý nhiều. Hiện giờ đối phương lại gây ra tiếng ồn quấy nhiễu, làm chân mày Trầm Ngọc Khanh không khỏi nhăn lại, bàn tay đang gẫy đàn cũng dừng hẳn lại.
"Ai?"
Giọng nói của Trầm Ngọc Khanh rất êm tai, như là tiếng suối chảy, nhưng lại khiến cho Đường Duyệt có chút run sợ.
Đường Duyệt cắn cắn môi, bước ra từ phía sau một ngọn núi giả, cô ta cố giấu đi sự si mê trong mắt của mình, trên mặt lại nở một nụ cười tươi ngây thơ: "ta là đồ đệ mới nhập môn của Trầm Điền trưởng lão, vừa rồi bị tiếng đàn của Trầm gia chủ hấp dẫn, trong lúc bất tri bất giác lại đi đến đây, nếu như đã quấy rầy tới Trầm gia chủ vậy ta sẽ lập tức rời đi ngay!"
Đường Duyệt đầu tiên là nói ra thân phận của mình, để Trầm Ngọc Khanh biết cô ta không phải là người ngoài. Sau đó lại nói là do mình bị tiếng đàn của hắn thu hút mà đến, chứ không phải là bản thân hắn ta. Cuối cùng thì làm ra vẻ thông tình đạt lý, nếu ta có lỡ quấy rầy thì bây giờ ta sẽ rời đi ngay!
Một nữ nhân hiểu chuyện như vậy, đã nói đến thế ấy rồi thì sẽ không có nam nhân nào để cho cô ta thật sự rời đi.
Nói không chừng còn mời cô ta ở lại, ngồi xuống mà thưởng đàn.
Trong lúc Đường Duyệt còn đang ôm mộng đẹp, thì giọng nói ôn hòa của Trầm Ngọc Khanh chậm rãi vang lên: "à, vậy thứ cho bổn gia chủ không tiễn!"
Sắc mặt Đường Duyệt tức khắc cứng đơ lại. Lời này của hắn là có ý gì? Đuổi cô ta đi sao?
Đường Duyệt cô đã tỏ vẻ hiểu chuyện như thế rồi, theo lý mà nói, hắn không phải là nên giữ cô ở lại hay sao?
Huống hồ, nữ nhân không cần dùng đến phấn trang điểm cũng vô cùng xinh đẹp như Đường Duyệt cô, trong khắp thành Hoàng Tuyền cũng tìm không được mấy người, hắn ta lại thật sự nhẫn tâm để cô ta đi như vậy hay sao?
Đột nhiên, Đường Duyệt nhớ đến cuộc trò chuyện với Trầm Điền cách đây hai ngày.
____
"Duyệt nhi, con phải nhớ kỹ, gia chủ thích nữ nhân ngây thơ thẳng thắn, cho dù con có giả bộ thì cũng phải giả ra bộ dáng như thế. Gia chủ dị ứng với son phấn, cho nên con không được tô son điểm phấn! Còn nữa, nếu con muốn gợi lên sự hứng thú của gia chủ đối với con thì con phải biết nắm chắc phương pháp lạt mềm buộc chặt! Chỉ có như vậy, mới có thể nắm được tâm của gia chủ trong lòng bàn tay!"
"Sư phụ, sao người lại biết rõ chuyện này như vậy?"
"Bởi vì.... Từng có một nữ nhân đã làm như vậy!"
______
Đường Duyệt hít sâu một hơi, nói: "Trầm gia chủ, nếu ngài đã muốn ta đi, vậy ta đi đây! Vừa rồi ta chẳng qua là cảm thấy tiếng đàn của ngài quá hay, chứ không có ý gì khác. Bởi vì Đường Duyệt ta không phải là loại nữ nhân ham mê quyền quý! Trước đó, ta cũng không biết người ở chỗ này đánh đàn lại là ngài!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.