Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1529: Quân lão gia tử trở về (5)
Tiêu Thất Gia
23/08/2019
Hốc mắt
Quân Linh Nhi ửng đỏ: "Trước kia cô từng nói, cô làm bạn với ta không
phải vì ta là đại tiểu thư của Quân gia. Lúc đó, cô nói lời chính trực
như vậy, mà biểu hiện bên ngoài của cô cũng không có vẻ gì là để ý đến
thân phận của ta. Cô còn chê bai, khinh thường những kẻ vì tiếp cận ta
chỉ vì thân phận đại tiểu thư Quân gia, vậy mà bây giờ cô lại...."
Dạ Dung khựng người, giọng nói có vài phần áy náy: "Linh Nhi, người không vì mình, trời tru đất diệt! Ta cũng cần suy nghĩ cho gia tộc của mình, hy vọng cô có thể hiểu cho ta!"
Người không vì mình, trời tru đất diệt?
Cả người Quân Linh Nhi có hơi lảo đảo, suýt nữa là té ngã xuống đất, cũng may là có Vân Lạc Phong ở bên cạnh đỡ lấy nàng.
"Thông qua chuyện lần này, muội có thể nhìn rõ được bộ mặt thật của một số người, muội nên cảm thấy may mắn mới đúng!"
May mắn?
Quân Linh Nhi cắn chặt môi, đúng vậy, nàng nên cảm thấy may mắn, nếu không có chuyện lần này, nàng làm sao nhìn rõ được bộ mặt thật của Dạ Dung?
"Quân Linh Nhi.. " Tào Nguyệt Cầm lại khịt mũi xem thường: "Ngươi nhìn rõ rồi chứ? Bằng hữu của ngươi hiện giờ là tùy tùng của ta! Còn vị hôn phu của ngươi... Sớm muộn gì cũng trở thành nam nhân của ta!"
Gia cảnh Hoa Dật Phi thấp kém, nhưng thiên phú của hắn không tệ, dựa vào thiên phú và tướng mạo của hắn, xem như cũng không quá thiệt thòi cho nàng.
Chợt, một ánh mắt tà khí lạnh lùng bắn qua, bạch y thiếu nữ cong môi mỉm cười: "Sao hả? Lại muốn ăn đòn?"
Thân thể Tào Nguyệt Cầm run lên, dưới cái nhìn của Vân Lạc Phong, nàng bỗng thấy cả người lạnh run, nên chỉ đành nghiến răng nghiến lợi.
"Hừ! Chờ gia gia trở về rồi, sớm muộn gì cũng thu thập các ngươi! Chúng ta đi!"
(*từ thu thập là từ của TQ, dịch ra tiếng Việt thì có hai nghĩa:
_đối với vật: nghĩa là dọn dẹp, thu xếp, sửa soạn. Vd:
+ thu thập hành trang đi rồi lên đường: có nghĩa là thu xếp, sửa soạn hành lý rồi đi.
+ thu thập đồ đạc đi: dọn dẹp đồ đạc đi!
_ Đối với người: nghĩa là đánh một trận, trừng trị, trừng phạt, xử lý. Vd:
+ thu thập ả ta đi: Xử lý ả ta đi!
+ngươi muốn ta thu thập ngươi thế nào đây? : ngươi muốn ta trừng phạt ngươi thế nào đây?
_ từ thu thập thường được dùng trong văn cổ đại, nghĩa của nó bao hàm rộng rãi, có thể tùy trường hợp mà chọn từ edit cụ thể, cũng có thể giữ nguyên từ thu thập. Cái này hoàn toàn là do editor.)
Nói xong, Tào Nguyệt Cầm xoay người bỏ đi, không thèm nhìn lại thêm lần nào nữa.
"Tào tiểu thư!"
Đúng ngay lúc này, một gia nhân của Quân gia chạy tới, cử chỉ vô cùng cung kính, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn bình thường, không nghe ra được chút kính trọng nào trong đó.
"Gia chủ bảo người trở về một chuyến!"
Tào Nguyệt Cầm kiêu căng hừ lạnh: "Biết rồi! Ngươi về nói cho ông ta biết, ta lập tức về ngay!"
Trong tửu lâu, Quân Linh Nhi cất bước đi vào, không thèm quan tâm xem cha mình tìm Tào Nguyệt Cầm là vì chuyện gì.
Hiện tại, nàng ôm một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, tất nhiên là không muốn nhìn thấy Tào Nguyệt Cầm thêm một giây phút nào nữa.
... ...... ......
Quân gia.
Trong đại trạch, Quân Huyễn nhìn vị lão giả mặc bạch bào đang ngự không mà đến, vẻ mặt vô cùng kích động: "Cung nghênh sư phụ hồi tộc!"
(*ngự nghĩa là cưỡi, ngồi. Nhưng ngự không thì nghĩa là bay trên trời, vì không thể nói là cưỡi hay ngồi trên bầu trời được.
*hồi nghĩa là trở về, quay về, quay lại. Hồi tộc là trở về gia tộc.)
"Cung nghênh lão gia chủ hồi tộc!"
Sau khi Quân Huyễn quỳ xuống, những người còn lại cũng lập tức quỳ theo, đồng thanh hô lớn, âm thanh vọng thẳng tới trời cao.
Trên bầu trời, bạch bào lão giả đang khoanh tay mà đứng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt*, ông cất bước đi xuống, bộ dáng kia không giống như đang đi trên không khí, mà là đi trên mặt đất bằng phẳng.
(*tiên phong đạo cốt: phong phạm cốt cách như bậc tiên thánh.)
"Ta chỉ là đi ngang qua nơi này, nên mới trở về xem thử một chút, lát nữa sẽ đi ngay! À phải, ta nghe nói, Thanh Lôi Tộc tấn công Quân gia, có chuyện này không?" Lão giả khẽ cau mày.
Có lẽ lão giả thật sự không ngờ tới đám người kia lại to gan lớn mật đến như vậy, dám bao vây tấn công Quân gia.
"Dạ phải!" Quân Huyễn đáp, rồi đứng thẳng người dậy: "Sư phụ, đồ nhi có chuyện cần bẩm báo!"
"Nói!"
"Chuyện là thế này, sở dĩ Thanh Lôi Tộc dám tấn công Quân gia, là vì.... Bọn chúng đã bắt được ngoại tôn nữ của người."
"Cái gì?"
Một câu này, thành công làm cho Quân lão gia tử ngay lập tức nổi trận lôi đình: "Đám người kia thật sự to gan đến như vậy? Ngay cả cháu gái của lão tử cũng dám động vào? Ngoại tôn nữ của lão tử vất vả lắm mới thoát khỏi hiểm cảnh, vậy mà lại rơi vào tay bọn chúng! Đám khốn kiếp kia đâu? Đã diệt tộc chưa?"
Vừa thoát khỏi hiểm cảnh lại bị bắt?
Quân Huyễn có chút ngây ngốc, không hiểu lời này của Quân lão gia tử là có ý gì....
Quân Huyễn lau mồ hôi trên trán: "Người đến tấn công đều chôn xác tại Quân thành, còn chuyện diệt tộc.... Thì vẫn chưa....."
Dạ Dung khựng người, giọng nói có vài phần áy náy: "Linh Nhi, người không vì mình, trời tru đất diệt! Ta cũng cần suy nghĩ cho gia tộc của mình, hy vọng cô có thể hiểu cho ta!"
Người không vì mình, trời tru đất diệt?
Cả người Quân Linh Nhi có hơi lảo đảo, suýt nữa là té ngã xuống đất, cũng may là có Vân Lạc Phong ở bên cạnh đỡ lấy nàng.
"Thông qua chuyện lần này, muội có thể nhìn rõ được bộ mặt thật của một số người, muội nên cảm thấy may mắn mới đúng!"
May mắn?
Quân Linh Nhi cắn chặt môi, đúng vậy, nàng nên cảm thấy may mắn, nếu không có chuyện lần này, nàng làm sao nhìn rõ được bộ mặt thật của Dạ Dung?
"Quân Linh Nhi.. " Tào Nguyệt Cầm lại khịt mũi xem thường: "Ngươi nhìn rõ rồi chứ? Bằng hữu của ngươi hiện giờ là tùy tùng của ta! Còn vị hôn phu của ngươi... Sớm muộn gì cũng trở thành nam nhân của ta!"
Gia cảnh Hoa Dật Phi thấp kém, nhưng thiên phú của hắn không tệ, dựa vào thiên phú và tướng mạo của hắn, xem như cũng không quá thiệt thòi cho nàng.
Chợt, một ánh mắt tà khí lạnh lùng bắn qua, bạch y thiếu nữ cong môi mỉm cười: "Sao hả? Lại muốn ăn đòn?"
Thân thể Tào Nguyệt Cầm run lên, dưới cái nhìn của Vân Lạc Phong, nàng bỗng thấy cả người lạnh run, nên chỉ đành nghiến răng nghiến lợi.
"Hừ! Chờ gia gia trở về rồi, sớm muộn gì cũng thu thập các ngươi! Chúng ta đi!"
(*từ thu thập là từ của TQ, dịch ra tiếng Việt thì có hai nghĩa:
_đối với vật: nghĩa là dọn dẹp, thu xếp, sửa soạn. Vd:
+ thu thập hành trang đi rồi lên đường: có nghĩa là thu xếp, sửa soạn hành lý rồi đi.
+ thu thập đồ đạc đi: dọn dẹp đồ đạc đi!
_ Đối với người: nghĩa là đánh một trận, trừng trị, trừng phạt, xử lý. Vd:
+ thu thập ả ta đi: Xử lý ả ta đi!
+ngươi muốn ta thu thập ngươi thế nào đây? : ngươi muốn ta trừng phạt ngươi thế nào đây?
_ từ thu thập thường được dùng trong văn cổ đại, nghĩa của nó bao hàm rộng rãi, có thể tùy trường hợp mà chọn từ edit cụ thể, cũng có thể giữ nguyên từ thu thập. Cái này hoàn toàn là do editor.)
Nói xong, Tào Nguyệt Cầm xoay người bỏ đi, không thèm nhìn lại thêm lần nào nữa.
"Tào tiểu thư!"
Đúng ngay lúc này, một gia nhân của Quân gia chạy tới, cử chỉ vô cùng cung kính, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn bình thường, không nghe ra được chút kính trọng nào trong đó.
"Gia chủ bảo người trở về một chuyến!"
Tào Nguyệt Cầm kiêu căng hừ lạnh: "Biết rồi! Ngươi về nói cho ông ta biết, ta lập tức về ngay!"
Trong tửu lâu, Quân Linh Nhi cất bước đi vào, không thèm quan tâm xem cha mình tìm Tào Nguyệt Cầm là vì chuyện gì.
Hiện tại, nàng ôm một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, tất nhiên là không muốn nhìn thấy Tào Nguyệt Cầm thêm một giây phút nào nữa.
... ...... ......
Quân gia.
Trong đại trạch, Quân Huyễn nhìn vị lão giả mặc bạch bào đang ngự không mà đến, vẻ mặt vô cùng kích động: "Cung nghênh sư phụ hồi tộc!"
(*ngự nghĩa là cưỡi, ngồi. Nhưng ngự không thì nghĩa là bay trên trời, vì không thể nói là cưỡi hay ngồi trên bầu trời được.
*hồi nghĩa là trở về, quay về, quay lại. Hồi tộc là trở về gia tộc.)
"Cung nghênh lão gia chủ hồi tộc!"
Sau khi Quân Huyễn quỳ xuống, những người còn lại cũng lập tức quỳ theo, đồng thanh hô lớn, âm thanh vọng thẳng tới trời cao.
Trên bầu trời, bạch bào lão giả đang khoanh tay mà đứng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt*, ông cất bước đi xuống, bộ dáng kia không giống như đang đi trên không khí, mà là đi trên mặt đất bằng phẳng.
(*tiên phong đạo cốt: phong phạm cốt cách như bậc tiên thánh.)
"Ta chỉ là đi ngang qua nơi này, nên mới trở về xem thử một chút, lát nữa sẽ đi ngay! À phải, ta nghe nói, Thanh Lôi Tộc tấn công Quân gia, có chuyện này không?" Lão giả khẽ cau mày.
Có lẽ lão giả thật sự không ngờ tới đám người kia lại to gan lớn mật đến như vậy, dám bao vây tấn công Quân gia.
"Dạ phải!" Quân Huyễn đáp, rồi đứng thẳng người dậy: "Sư phụ, đồ nhi có chuyện cần bẩm báo!"
"Nói!"
"Chuyện là thế này, sở dĩ Thanh Lôi Tộc dám tấn công Quân gia, là vì.... Bọn chúng đã bắt được ngoại tôn nữ của người."
"Cái gì?"
Một câu này, thành công làm cho Quân lão gia tử ngay lập tức nổi trận lôi đình: "Đám người kia thật sự to gan đến như vậy? Ngay cả cháu gái của lão tử cũng dám động vào? Ngoại tôn nữ của lão tử vất vả lắm mới thoát khỏi hiểm cảnh, vậy mà lại rơi vào tay bọn chúng! Đám khốn kiếp kia đâu? Đã diệt tộc chưa?"
Vừa thoát khỏi hiểm cảnh lại bị bắt?
Quân Huyễn có chút ngây ngốc, không hiểu lời này của Quân lão gia tử là có ý gì....
Quân Huyễn lau mồ hôi trên trán: "Người đến tấn công đều chôn xác tại Quân thành, còn chuyện diệt tộc.... Thì vẫn chưa....."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.