Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1697: Quyết định của Cẩm Dục (4)
Tiêu Thất Gia
24/09/2019
Vân Lạc Phong liếc xéo Cẩm Dục, không lạnh không nhạt nói.
“Khiến cho Bạch Túc xem nàng ta là ta, tại sao?”
Cẩm Dục cúi đầu, chủ tử vẫn luôn muốn đoạt lấy Vân Lạc Phong, người vẫn luôn nói thiên phú của Vân Lạc Phong mạnh mẽ, có thể vì hữu dụng với người.
Nhưng mà, nàng hiểu chủ tử nhất, làm sao lại không biết, Vân Lạc Phong trong lòng chủ tử có một vị trí đặc biệt?
“Chủ tử người... muốn có được Vân cô nương, chuyện này, Vân cô nương cũng biết, bởi vậy, chủ nhân Tàng Thần Sơn mới có thể làm chủ tử xem nàng ta là cô, nhưng mà, nàng bóp méo ký ức chủ tử, làm chủ tử cho rằng bản thân mình yêu Vân cô nương rất sâu đậm...”
Vân Lạc Phong nhướn mày: “Chuyện này thì có quan hệ gì với ta đâu? Tốt nhất là hắn ở Tàng Thần Sơn đến hết đời luôn đi.”
Một tia nôn nóng xẹt qua đáy mắt Cẩm Dục, nàng không ngờ, Vân Lạc Phong cũng không để ý chuyện có người giả mạo nàng.
“Vân cô nương, cô không thể ngồi một bên mặc kệ được, chủ nhân Gàng Thần Sơn từ trí nhớ chủ tử nhà ta biết đến sự tồn tại của Quỷ Đế, hơn nữa còn nổi lên hứng thú với Quỷ Đế, nàng ta muốn dùng cách tương tự để có được Quỷ Đế.”
Nàng không nói sai.
Một yêu cầu khác của Lạc Nhi đúng thật là muốn nàng dẫn Quỷ Đế vào sâu trong Tàng Thần Sơn.
Ầm!
Một cỗ tức giận ngập trời từ kích động trên người Vân Lạc Phong phát ra, trong đôi mắt đen của nàng hiện ra sát ý, ánh mắt tràn ngập khí lạnh.
“Ngươi không lừa ta?”
Cẩm Dục lắc lắc đầu: “Vân cô nương, ta thề, ta không nói sai, nếu ta nói dối, ta chấp nhận bị đày vào mười tám tầng địa
ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
“Chỉ hy vọng như thế,” Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng, “Đúng lúc ta muốn đi Tàng Thần Sơn một chuyến, ngươi không ngại đi cùng với ta chứ?”
Cẩm Dục ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen lạnh lẽo của Vân Lạc Phong, toàn thân rùng mình một cái.
Đúng ra nàng không nên đồng ý đi cùng với Vân Lạc Phong, nếu không, bị Lạc Nhi biết, chắc chắn sẽ làm hại đến chủ tử...
Nhưng nàng cũng hiểu rõ, nếu nàng không đồng ý, Vân Lạc Phong cũng sẽ không giúp nàng.
“Được, ta đi Tàng Thần Sơn với cô.”
Cẩm Dục cắn môi, dung nhan tuyệt mỹ hiện lên sự kiên định.
Vì chủ tử, nàng tình nguyện dùng mạng mạo hiểm!
“Sư phụ...” Lâm Nhược Bạch bĩu môi, quay đầu nhìn Vân Lạc Phong, “Người thật sự tin tưởng nữ nhân này?”
Tin tưởng nàng ta?
Vân Lạc Phong lạnh lùng cười, sao nàng có thể có thể tin tưởng người bên cạnh Bạch Túc cơ chứ?
Chẳng qua, nàng thật sự muốn đi Tàng Thần Sơn tìm Vân Tiêu, mang nàng ta theo cũng không sao, nếu không tìm thấy Vân Tiêu, thì đi đến chỗ chủ nhân Tàng Thần Sơn kia cũng được...
“Thà rằng tin là có cũng không thể tin là khônh, huống gì, nếu nàng ta lừa ta, ta sẽ cho nàng ta tan xương nát thịt!”
...
Tàng Thần Sơn.
Lão giả ngồi dưới bóng cây, trước mặt là một đống lửa bập bùng, tay hắn cầm que củi cơi lửa, đặt chân Hỏa Ưng trước đống lửa để quay.
Không lâu sau, một mùi thơm ngào ngạt theo gió truyền đến.
Trên mặt đất cách đống lửa không xa, một nam tử áo đen khẽ nhắm hai mắt, ánh dương xuyên qua ngọn cây chiếu xuống, dừng trên khuôn mặt nam tử tuấn mỹ, tuấn đến mức làm người ta quên cả hô hấp.
Bỗng nhiên, mày nam tử hơi giật, dưới ánh mắt của lão giả, đôi mắt chậm rãi mở ra.
Máu tươi trước ngực hắn đã khô từ lâu, tạo thành một mảng màu nâu, mắt đen lãnh khốc như chim ưng, mặt không cảm xúc.
“Ngươi tỉnh rồi à?” Lão giả ha hả cười, “Không ngờ lão nhân ta sau khi rơi vào bẫy rập này lại có thể gặp được người cũng mắc bẫy, cũng không biết ta mất tích lâu như vậy, đại lục có chấn động hay không, đáng tiếc, ta tới đây lâu như vậy, vẫn chưa tìm được người ta muốn tìm, đúng rồi, người trẻ tuổi, ngươi tên là gì?”
“Khiến cho Bạch Túc xem nàng ta là ta, tại sao?”
Cẩm Dục cúi đầu, chủ tử vẫn luôn muốn đoạt lấy Vân Lạc Phong, người vẫn luôn nói thiên phú của Vân Lạc Phong mạnh mẽ, có thể vì hữu dụng với người.
Nhưng mà, nàng hiểu chủ tử nhất, làm sao lại không biết, Vân Lạc Phong trong lòng chủ tử có một vị trí đặc biệt?
“Chủ tử người... muốn có được Vân cô nương, chuyện này, Vân cô nương cũng biết, bởi vậy, chủ nhân Tàng Thần Sơn mới có thể làm chủ tử xem nàng ta là cô, nhưng mà, nàng bóp méo ký ức chủ tử, làm chủ tử cho rằng bản thân mình yêu Vân cô nương rất sâu đậm...”
Vân Lạc Phong nhướn mày: “Chuyện này thì có quan hệ gì với ta đâu? Tốt nhất là hắn ở Tàng Thần Sơn đến hết đời luôn đi.”
Một tia nôn nóng xẹt qua đáy mắt Cẩm Dục, nàng không ngờ, Vân Lạc Phong cũng không để ý chuyện có người giả mạo nàng.
“Vân cô nương, cô không thể ngồi một bên mặc kệ được, chủ nhân Gàng Thần Sơn từ trí nhớ chủ tử nhà ta biết đến sự tồn tại của Quỷ Đế, hơn nữa còn nổi lên hứng thú với Quỷ Đế, nàng ta muốn dùng cách tương tự để có được Quỷ Đế.”
Nàng không nói sai.
Một yêu cầu khác của Lạc Nhi đúng thật là muốn nàng dẫn Quỷ Đế vào sâu trong Tàng Thần Sơn.
Ầm!
Một cỗ tức giận ngập trời từ kích động trên người Vân Lạc Phong phát ra, trong đôi mắt đen của nàng hiện ra sát ý, ánh mắt tràn ngập khí lạnh.
“Ngươi không lừa ta?”
Cẩm Dục lắc lắc đầu: “Vân cô nương, ta thề, ta không nói sai, nếu ta nói dối, ta chấp nhận bị đày vào mười tám tầng địa
ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
“Chỉ hy vọng như thế,” Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng, “Đúng lúc ta muốn đi Tàng Thần Sơn một chuyến, ngươi không ngại đi cùng với ta chứ?”
Cẩm Dục ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen lạnh lẽo của Vân Lạc Phong, toàn thân rùng mình một cái.
Đúng ra nàng không nên đồng ý đi cùng với Vân Lạc Phong, nếu không, bị Lạc Nhi biết, chắc chắn sẽ làm hại đến chủ tử...
Nhưng nàng cũng hiểu rõ, nếu nàng không đồng ý, Vân Lạc Phong cũng sẽ không giúp nàng.
“Được, ta đi Tàng Thần Sơn với cô.”
Cẩm Dục cắn môi, dung nhan tuyệt mỹ hiện lên sự kiên định.
Vì chủ tử, nàng tình nguyện dùng mạng mạo hiểm!
“Sư phụ...” Lâm Nhược Bạch bĩu môi, quay đầu nhìn Vân Lạc Phong, “Người thật sự tin tưởng nữ nhân này?”
Tin tưởng nàng ta?
Vân Lạc Phong lạnh lùng cười, sao nàng có thể có thể tin tưởng người bên cạnh Bạch Túc cơ chứ?
Chẳng qua, nàng thật sự muốn đi Tàng Thần Sơn tìm Vân Tiêu, mang nàng ta theo cũng không sao, nếu không tìm thấy Vân Tiêu, thì đi đến chỗ chủ nhân Tàng Thần Sơn kia cũng được...
“Thà rằng tin là có cũng không thể tin là khônh, huống gì, nếu nàng ta lừa ta, ta sẽ cho nàng ta tan xương nát thịt!”
...
Tàng Thần Sơn.
Lão giả ngồi dưới bóng cây, trước mặt là một đống lửa bập bùng, tay hắn cầm que củi cơi lửa, đặt chân Hỏa Ưng trước đống lửa để quay.
Không lâu sau, một mùi thơm ngào ngạt theo gió truyền đến.
Trên mặt đất cách đống lửa không xa, một nam tử áo đen khẽ nhắm hai mắt, ánh dương xuyên qua ngọn cây chiếu xuống, dừng trên khuôn mặt nam tử tuấn mỹ, tuấn đến mức làm người ta quên cả hô hấp.
Bỗng nhiên, mày nam tử hơi giật, dưới ánh mắt của lão giả, đôi mắt chậm rãi mở ra.
Máu tươi trước ngực hắn đã khô từ lâu, tạo thành một mảng màu nâu, mắt đen lãnh khốc như chim ưng, mặt không cảm xúc.
“Ngươi tỉnh rồi à?” Lão giả ha hả cười, “Không ngờ lão nhân ta sau khi rơi vào bẫy rập này lại có thể gặp được người cũng mắc bẫy, cũng không biết ta mất tích lâu như vậy, đại lục có chấn động hay không, đáng tiếc, ta tới đây lâu như vậy, vẫn chưa tìm được người ta muốn tìm, đúng rồi, người trẻ tuổi, ngươi tên là gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.