Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1099: Ra oai phủ đầu (4)
Tiêu Thất Gia
08/12/2018
Edit: Sahara
Đứng bên cạnh nam nhân là nữ tử có diện mạo thanh tú khả ái. Một đôi mắt biết nói mang theo từng tia sáng sáng ngời. Cô liếc nhìn đám người Âu gia, rồi cất bước đi đến bên cạnh tiểu cô nương bị dọa sợ ngã ra đất kia.
"Muội không sao chứ?" nữ tử dịu dàng đỡ tiểu cô nương đứng dậy khỏi mặt đất, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân, lại có thể vuốt phẳng nội tâm vừa chịu kinh hách của tiểu cô nương kia một cách thần kỳ.
"Duyên nhi!"
Cha mẹ của tiểu cô nương vội vã chạy tới, sắc mặt của họ trắng bệch, vẫn còn chưa thoát khỏi được sự khiếp sợ chưa của một màn vừa rồi. Sau khi họ xem xét xong cả người con gái nhỏ nhà mình, thấy con mình không sao, mới đi đến trước mặt nữ tử mặc y phục màu lục, quỳ xuống tạ ơn.
"Đa tạ cô nương đã cứu con gái ta!"
Nữ tử hơi hơi mỉm cười: "Xin lỗi, cũng tại Y Tháp chúng ta, cho nên mới mang phiền phức đến cho các người. Nếu không phải chúng ta mời những người này đến, thì cũng sẽ không khiến cho con gái của hai người rơi vào nguy hiểm, cho nên, cứu con của hai người là việc mà ta nên làm."
Dứt lời, cô liền chậm rãi xoay người, đi đến bên cạnh nam nhân tuấn mỹ, giọng nói trong trẻo lúc này lại mang theo một tia cường thế.
"Tiểu thư nhà ta có lệnh, bất kỳ người nào tiến vào Tây thành đều cần phải đi bộ!"
Gương mặt của Âu gia chủ biến sắc, ánh mắt dấy lên một tia tàn nhẫn: "Y Tháp các ngươi rốt cuộc có ý gì hả? Dám bắt chúng ta đi bộ để vào Tây thành?"
"Các ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đó, chính vì các người điều khiển xe ngựa lung tung, cho nên suýt chút nữa đã hại một tiểu cô nương vô tội mất mạng! Vì vậy, nếu như các ngươi còn tiếp tục ngồi xe ngựa nữa, thì không được phép tiến vào Tây thành, chúng ta cần phải đảm bảo sự an toàn của bá tánh trong Tây thành."
Ra oai phủ đầu?
Âu gia chủ hơi hơi nheo lại hai mắt, đáy mắt ẩn hiện sát ý lập lòe.
Y Tháp này, nhanh như vậy đã cho bọn họ một đòn phủ đầu rồi."To gan!" thị vệ Âu gia nhìn thấy Khinh Yên nói năng lỗ mãng, liền gầm lên một tiếng: "Ngươi chỉ là một con chó của Y Tháp, có tư cách gì mà dám nói chuyện với gia chủ của chúng ta như vậy hả? Huống chi, mạng của đám tiện dân này là không đáng nhắc tới! Có chết thì làm sao chứ? Cùng lắm bồi thường vài đồng tiền là xong việc!"
Trong lòng Khinh Yên ngay lập tức nảy ra một cổ lửa giận, cô hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt vô cảm mà nói: "Mệnh lệnh của tiểu thư nhà ta cần phải được chấp hành! Nếu như các ngươi không nghe, ta lập tức sẽ khiến các ngươi không thể bước tiếp được một bước nào!"
Xôn xao....
Ngay khi những lời này của Khinh Yên vừa dứt, thì từ khắp bốn phương tám hướng trên toàn bộ đường phố bỗng trào ra vô số Tầm Kim Thử, những con Tầm Kim Thử kia cứ kêu chít chít không ngừng, từng đôi mắt ngập tràn cảnh giác nhìn chằm chằm vào người của tam đại gia tộc.
"Trà Sữa, chuột hậu, nếu có người dám đánh xe ngựa vào trong Tây thành, giết không tha!"
Giữa lúc mọi người còn đang sửng sốt vì bầy Tầm Kim Thử đông nghìn nghịt, thì chợt thấy có hai người từ phía sau bầy chuột đi tới.
Trong hai người này, có một người là thiếu niên còn chưa thoát hết nét trẻ con trên mặt, thân hình cao ráo, hơi mảnh khảnh, môi hồng răng trắng, khiến người ta nảy sinh lòng yêu thích không thôi.
Người còn lại là một nữ nhân ung dung hoa quý, khí chất trên người của nữ nhân này sợ là ngay cả hoàng hậu của một đế quốc cũng khó lòng sánh bằng được, tôn quý mà cao ngạo, thật xứng với bốn chữ mẫu nghi thiên hạ.
"Không, không đúng, hơi thở của hai người kia có chút không đúng!" Âu gia chủ là người hồi phục tinh thần lại trước tiên, sắc mặt ông ta thập phần khó coi: "Hai người bọn họ là linh thú!"
Trà Sữa và chuột hậu không giống như Hỏa Hỏa, Hỏa Hỏa có thể tùy ý khống chế hơi thở trên người mình, cho dù là người có thực lực cường đại cách mấy đi chăng nữa cũng không thể nhận ra được thân phận thật sự của Hỏa Hỏa.
Nhưng hai người Trà Sữa và chuột hậu lại hóa hình người chưa được bao lâu, vẫn còn chưa học được cách khống chế không cho hơi thở linh thú trên người mình thoát ra bên ngoài, thế cho nên mới dễ dàng bị cường giả nhìn thấu thân phận.
"Linh thú? Sao có thể? Hai người kia là linh thú?"
"Còn có bầy Tầm Kim Thử này nữa. Trời ạ! Tất cả chúng đều có thực lực từ Thiên Linh Thú trở lên, đây thật sự là Tầm Kim Thử sao?"
Đứng bên cạnh nam nhân là nữ tử có diện mạo thanh tú khả ái. Một đôi mắt biết nói mang theo từng tia sáng sáng ngời. Cô liếc nhìn đám người Âu gia, rồi cất bước đi đến bên cạnh tiểu cô nương bị dọa sợ ngã ra đất kia.
"Muội không sao chứ?" nữ tử dịu dàng đỡ tiểu cô nương đứng dậy khỏi mặt đất, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân, lại có thể vuốt phẳng nội tâm vừa chịu kinh hách của tiểu cô nương kia một cách thần kỳ.
"Duyên nhi!"
Cha mẹ của tiểu cô nương vội vã chạy tới, sắc mặt của họ trắng bệch, vẫn còn chưa thoát khỏi được sự khiếp sợ chưa của một màn vừa rồi. Sau khi họ xem xét xong cả người con gái nhỏ nhà mình, thấy con mình không sao, mới đi đến trước mặt nữ tử mặc y phục màu lục, quỳ xuống tạ ơn.
"Đa tạ cô nương đã cứu con gái ta!"
Nữ tử hơi hơi mỉm cười: "Xin lỗi, cũng tại Y Tháp chúng ta, cho nên mới mang phiền phức đến cho các người. Nếu không phải chúng ta mời những người này đến, thì cũng sẽ không khiến cho con gái của hai người rơi vào nguy hiểm, cho nên, cứu con của hai người là việc mà ta nên làm."
Dứt lời, cô liền chậm rãi xoay người, đi đến bên cạnh nam nhân tuấn mỹ, giọng nói trong trẻo lúc này lại mang theo một tia cường thế.
"Tiểu thư nhà ta có lệnh, bất kỳ người nào tiến vào Tây thành đều cần phải đi bộ!"
Gương mặt của Âu gia chủ biến sắc, ánh mắt dấy lên một tia tàn nhẫn: "Y Tháp các ngươi rốt cuộc có ý gì hả? Dám bắt chúng ta đi bộ để vào Tây thành?"
"Các ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đó, chính vì các người điều khiển xe ngựa lung tung, cho nên suýt chút nữa đã hại một tiểu cô nương vô tội mất mạng! Vì vậy, nếu như các ngươi còn tiếp tục ngồi xe ngựa nữa, thì không được phép tiến vào Tây thành, chúng ta cần phải đảm bảo sự an toàn của bá tánh trong Tây thành."
Ra oai phủ đầu?
Âu gia chủ hơi hơi nheo lại hai mắt, đáy mắt ẩn hiện sát ý lập lòe.
Y Tháp này, nhanh như vậy đã cho bọn họ một đòn phủ đầu rồi."To gan!" thị vệ Âu gia nhìn thấy Khinh Yên nói năng lỗ mãng, liền gầm lên một tiếng: "Ngươi chỉ là một con chó của Y Tháp, có tư cách gì mà dám nói chuyện với gia chủ của chúng ta như vậy hả? Huống chi, mạng của đám tiện dân này là không đáng nhắc tới! Có chết thì làm sao chứ? Cùng lắm bồi thường vài đồng tiền là xong việc!"
Trong lòng Khinh Yên ngay lập tức nảy ra một cổ lửa giận, cô hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt vô cảm mà nói: "Mệnh lệnh của tiểu thư nhà ta cần phải được chấp hành! Nếu như các ngươi không nghe, ta lập tức sẽ khiến các ngươi không thể bước tiếp được một bước nào!"
Xôn xao....
Ngay khi những lời này của Khinh Yên vừa dứt, thì từ khắp bốn phương tám hướng trên toàn bộ đường phố bỗng trào ra vô số Tầm Kim Thử, những con Tầm Kim Thử kia cứ kêu chít chít không ngừng, từng đôi mắt ngập tràn cảnh giác nhìn chằm chằm vào người của tam đại gia tộc.
"Trà Sữa, chuột hậu, nếu có người dám đánh xe ngựa vào trong Tây thành, giết không tha!"
Giữa lúc mọi người còn đang sửng sốt vì bầy Tầm Kim Thử đông nghìn nghịt, thì chợt thấy có hai người từ phía sau bầy chuột đi tới.
Trong hai người này, có một người là thiếu niên còn chưa thoát hết nét trẻ con trên mặt, thân hình cao ráo, hơi mảnh khảnh, môi hồng răng trắng, khiến người ta nảy sinh lòng yêu thích không thôi.
Người còn lại là một nữ nhân ung dung hoa quý, khí chất trên người của nữ nhân này sợ là ngay cả hoàng hậu của một đế quốc cũng khó lòng sánh bằng được, tôn quý mà cao ngạo, thật xứng với bốn chữ mẫu nghi thiên hạ.
"Không, không đúng, hơi thở của hai người kia có chút không đúng!" Âu gia chủ là người hồi phục tinh thần lại trước tiên, sắc mặt ông ta thập phần khó coi: "Hai người bọn họ là linh thú!"
Trà Sữa và chuột hậu không giống như Hỏa Hỏa, Hỏa Hỏa có thể tùy ý khống chế hơi thở trên người mình, cho dù là người có thực lực cường đại cách mấy đi chăng nữa cũng không thể nhận ra được thân phận thật sự của Hỏa Hỏa.
Nhưng hai người Trà Sữa và chuột hậu lại hóa hình người chưa được bao lâu, vẫn còn chưa học được cách khống chế không cho hơi thở linh thú trên người mình thoát ra bên ngoài, thế cho nên mới dễ dàng bị cường giả nhìn thấu thân phận.
"Linh thú? Sao có thể? Hai người kia là linh thú?"
"Còn có bầy Tầm Kim Thử này nữa. Trời ạ! Tất cả chúng đều có thực lực từ Thiên Linh Thú trở lên, đây thật sự là Tầm Kim Thử sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.