Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 977: So với cô, Liễu Thần Dật tính là thứ gì? (2)
Tiêu Thất Gia
30/11/2018
Edit: Sahara
"Mười phương thuốc.... Thật sự là mười loại phương thuốc!"
Trước khi tỷ thí, Liễu Thần Dật hắn đã biết trước được tất cả dược liệu mà mình phải nhận dạng, còn mất hết một ngày một đêm tra sách y thuật, đem tất cả dược hiệu và những phương thuốc có liên quan đến số dược liệu này ghi nhớ lại toàn bộ.
Nhưng dù là vậy, hắn cũng chỉ tìm ra được ba phương thuốc.
Còn Vân Lạc Phong thì ngay cả dược liệu làm đề thi là gì cũng không biết. Rốt cuộc là cô ta lấy bản lĩnh từ đâu ra mà nội trong thời gian ngắn như vậy lại có thể viết ra được đến tận mười phương thuốc?
"Thanh Mộc đại nhân!" ánh mắt Liễu Thần Dật hiện lên một đạo tia sáng âm hiểm, ngón tay siết chặt lại tờ giấy trong tay khiến nó nhăn nhúm, ngẩng đầu lên nói: "Ngài dường như đã quên mất, trong tỷ thí, nếu như trả lời sai thì cũng bị phán thua cuộc!"
Vị lão giả được Liễu Thần Dật gọi là Thanh Mộc đại nhân kia, chính là người vừa rồi không sao kiềm chế được xúc động, hiện giờ nghe Liễu Thần Dật nói như vậy, bất giác liền giật mình sửng sốt, hơi chần chờ mà nói: "Xác thực là có quy định thế này?"
"Cho nên....." Liễu Thần Dật cong môi cười: "Vân Lạc Phong thua rồi!"
Theo tiếng nói ôn nhuận của Liễu Thần Dật vừa dứt, nhóm hoa si ngốc nghếch luôn ủng hộ cho hắn ta lại bắt đầu mở miệng kêu gào.
"Ta đã nói mà, Vân Lạc Phong không có khả năng chiến thắng Liễu công tử được!"
"Liễu công tử đã nói Vân Lạc Phong thua, vậy cô ta khẳng định là thua! Nhưng mà, vừa rồi lúc Liễu công tử nói một câu Vân Lạc Phong thua rồi kia, bộ dáng vừa tự tin lại vừa soái, làm cho ta thật muốn gả cho Liễu công tử.... "
Những đóa hoa si kia đôi mắt đều đã biến thành hình tim, si ngốc mà nhìn Liễu Thần Dật.
Trong mắt bọn họ, Liễu Thần Dật không thể nào phạm sai lầm được! Bất kể hắn nói cái gì thì vĩnh viễn đều đúng.
"Ngươi nói ta thua?" đôi con ngươi tà tứ của Vân Lạc Phong quét về phía Liễu Thần Dật.
So sánh với giọng nói ôn nhuận đầy tự tin của đối phương, tiếng nói của Vân Lạc Phong ngược lại thập phần lười biếng, thế nhưng lại dễ dàng đánh thẳng vào lòng người khác hơn.
"Đúng vậy, ngươi thua!" trên mặt Liễu Thần Dật tràn đầy tự tin: "Mọi người đều biết, Tuyết Tầm là sinh vật chỉ sinh trưởng ở những nơi băng thiên tuyết địa, thân thể của nó chỉ cần gặp lửa liền tan, cũng mất đi tất cả dược hiệu của nó, cho nên, để sử dụng được Tuyết Tầm thì phải nghiền nó thành phấn, nhưng ngươi nhìn xem ngươi đã viết trên đây cái gì? Tuyết Tầm, một con? Nếu trực tiếp đem Tuyết Tầm bỏ vào trong thuốc đang được nấu sôi, thân thể của nó sẽ hoàn toàn bị bóc hơi, ngay cả bột phấn cũng không còn!"
Vừa rồi định thêm ra quy tắc thi đấu, chỉ nói là phải dùng các dược liệu đang có mà phối thành ba phương thuốc, chứ không nói là phải sử dụng hết tất cả các dược liệu đang có để mà phối phương, vì vậy mà trong lúc viết phương thuốc, Liễu Thần Dật đã cố tình né tránh Tuyết Tầm này ra.
Suy cho cùng thì dược liệu có thể phối với Tuyết Tầm quá ít, chỉ cần hơi không cẩn thận, thì dù Tuyết Tầm có bị nghiền thành bột phấn đi nữa cũng sẽ mất đi giá trị.
Thế nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ tới Vân Lạc Phong lại phạm vào sai lầm cơ bản như vậy.
"Ngươi xác định toàn bộ Tuyết Tầm không thể làm thuốc?" Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, như cười như không mà nói: "Nếu ta có thể đem Tuyết Tầm gặp nóng mà không tan, vậy thì tính thế nào đây?"
Liễu Thần Dật cười hai tiếng đầy châm chọc: "Vân cô nương, xem ra y thuật của ngươi cũng chẳng tới đâu, trước đó là do ta đã quá coi trọng ngươi mà thôi. Ngay cả loại sai lầm cơ bản như vậy mà ngươi cũng phạm phải thì có tư cách gì trở thành đối thủ của ta chứ?"
Tuyết Tầm gặp nóng không tan? Chuyện này sao có thể chứ? Nữ nhân này xem người trong thiên hạ đều là kẻ ngốc mặc tình cho cô ta đùa giỡn sao?
Vân Lạc Phong cong môi cười mỉm: "Nếu ngươi cứ một mực khăng khăng không tin, vậy chúng ta có thể cá một trận với nhau!"
"Được!" Liễu Thần Dật đột nhiên gắp mạnh quạt lại, xoay người hướng về phía Long Nguyên: "Xin bệ hạ ân chuẩn!"
Long Nguyên gật gật đầu, trầm giọng nói: "Chuẩn tấu!"
______
Đài tỷ thí, trên một cái bàn cực dài, Tuyết Tầm đang nằm yên tĩnh trong một cái chén phủ đầy băng.
Con Tuyết Tầm này hiển nhiên là đã chết lâu rồi, thân mình nó nằm yên trên khối băng không hề nhúc nhích.
"Mười phương thuốc.... Thật sự là mười loại phương thuốc!"
Trước khi tỷ thí, Liễu Thần Dật hắn đã biết trước được tất cả dược liệu mà mình phải nhận dạng, còn mất hết một ngày một đêm tra sách y thuật, đem tất cả dược hiệu và những phương thuốc có liên quan đến số dược liệu này ghi nhớ lại toàn bộ.
Nhưng dù là vậy, hắn cũng chỉ tìm ra được ba phương thuốc.
Còn Vân Lạc Phong thì ngay cả dược liệu làm đề thi là gì cũng không biết. Rốt cuộc là cô ta lấy bản lĩnh từ đâu ra mà nội trong thời gian ngắn như vậy lại có thể viết ra được đến tận mười phương thuốc?
"Thanh Mộc đại nhân!" ánh mắt Liễu Thần Dật hiện lên một đạo tia sáng âm hiểm, ngón tay siết chặt lại tờ giấy trong tay khiến nó nhăn nhúm, ngẩng đầu lên nói: "Ngài dường như đã quên mất, trong tỷ thí, nếu như trả lời sai thì cũng bị phán thua cuộc!"
Vị lão giả được Liễu Thần Dật gọi là Thanh Mộc đại nhân kia, chính là người vừa rồi không sao kiềm chế được xúc động, hiện giờ nghe Liễu Thần Dật nói như vậy, bất giác liền giật mình sửng sốt, hơi chần chờ mà nói: "Xác thực là có quy định thế này?"
"Cho nên....." Liễu Thần Dật cong môi cười: "Vân Lạc Phong thua rồi!"
Theo tiếng nói ôn nhuận của Liễu Thần Dật vừa dứt, nhóm hoa si ngốc nghếch luôn ủng hộ cho hắn ta lại bắt đầu mở miệng kêu gào.
"Ta đã nói mà, Vân Lạc Phong không có khả năng chiến thắng Liễu công tử được!"
"Liễu công tử đã nói Vân Lạc Phong thua, vậy cô ta khẳng định là thua! Nhưng mà, vừa rồi lúc Liễu công tử nói một câu Vân Lạc Phong thua rồi kia, bộ dáng vừa tự tin lại vừa soái, làm cho ta thật muốn gả cho Liễu công tử.... "
Những đóa hoa si kia đôi mắt đều đã biến thành hình tim, si ngốc mà nhìn Liễu Thần Dật.
Trong mắt bọn họ, Liễu Thần Dật không thể nào phạm sai lầm được! Bất kể hắn nói cái gì thì vĩnh viễn đều đúng.
"Ngươi nói ta thua?" đôi con ngươi tà tứ của Vân Lạc Phong quét về phía Liễu Thần Dật.
So sánh với giọng nói ôn nhuận đầy tự tin của đối phương, tiếng nói của Vân Lạc Phong ngược lại thập phần lười biếng, thế nhưng lại dễ dàng đánh thẳng vào lòng người khác hơn.
"Đúng vậy, ngươi thua!" trên mặt Liễu Thần Dật tràn đầy tự tin: "Mọi người đều biết, Tuyết Tầm là sinh vật chỉ sinh trưởng ở những nơi băng thiên tuyết địa, thân thể của nó chỉ cần gặp lửa liền tan, cũng mất đi tất cả dược hiệu của nó, cho nên, để sử dụng được Tuyết Tầm thì phải nghiền nó thành phấn, nhưng ngươi nhìn xem ngươi đã viết trên đây cái gì? Tuyết Tầm, một con? Nếu trực tiếp đem Tuyết Tầm bỏ vào trong thuốc đang được nấu sôi, thân thể của nó sẽ hoàn toàn bị bóc hơi, ngay cả bột phấn cũng không còn!"
Vừa rồi định thêm ra quy tắc thi đấu, chỉ nói là phải dùng các dược liệu đang có mà phối thành ba phương thuốc, chứ không nói là phải sử dụng hết tất cả các dược liệu đang có để mà phối phương, vì vậy mà trong lúc viết phương thuốc, Liễu Thần Dật đã cố tình né tránh Tuyết Tầm này ra.
Suy cho cùng thì dược liệu có thể phối với Tuyết Tầm quá ít, chỉ cần hơi không cẩn thận, thì dù Tuyết Tầm có bị nghiền thành bột phấn đi nữa cũng sẽ mất đi giá trị.
Thế nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ tới Vân Lạc Phong lại phạm vào sai lầm cơ bản như vậy.
"Ngươi xác định toàn bộ Tuyết Tầm không thể làm thuốc?" Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, như cười như không mà nói: "Nếu ta có thể đem Tuyết Tầm gặp nóng mà không tan, vậy thì tính thế nào đây?"
Liễu Thần Dật cười hai tiếng đầy châm chọc: "Vân cô nương, xem ra y thuật của ngươi cũng chẳng tới đâu, trước đó là do ta đã quá coi trọng ngươi mà thôi. Ngay cả loại sai lầm cơ bản như vậy mà ngươi cũng phạm phải thì có tư cách gì trở thành đối thủ của ta chứ?"
Tuyết Tầm gặp nóng không tan? Chuyện này sao có thể chứ? Nữ nhân này xem người trong thiên hạ đều là kẻ ngốc mặc tình cho cô ta đùa giỡn sao?
Vân Lạc Phong cong môi cười mỉm: "Nếu ngươi cứ một mực khăng khăng không tin, vậy chúng ta có thể cá một trận với nhau!"
"Được!" Liễu Thần Dật đột nhiên gắp mạnh quạt lại, xoay người hướng về phía Long Nguyên: "Xin bệ hạ ân chuẩn!"
Long Nguyên gật gật đầu, trầm giọng nói: "Chuẩn tấu!"
______
Đài tỷ thí, trên một cái bàn cực dài, Tuyết Tầm đang nằm yên tĩnh trong một cái chén phủ đầy băng.
Con Tuyết Tầm này hiển nhiên là đã chết lâu rồi, thân mình nó nằm yên trên khối băng không hề nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.