Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1287: Tây Châu khiếp sợ (6)
Tiêu Thất Gia
16/01/2019
“Không cần nàng đi kéo, cho dù ta tới mười tám tầng địa ngục, ta cũng sẽ tự mình bò ra gặp nàng.”
Nói xong lời này, hắn lại hôn lên môi thiếu nữ lần nữa, chăn đơn trên người bọn họ chậm rãi rơi xuống, trong màng chỉ có thể nhìn đến hai thân thể triền miên ở bên nhau, cuối cùng…… Thiếu nữ xoay người đè lên người nam nhân, mái tóc đen phủ xuống, tạo thành một phong cảnh quyến rũ.
……
Đông viện.
Các trưởng lão tề tụ một chỗ, trong khi còn đang thương nghị việc gì đó thì một đôi tuấn nam mỹ nữ nắm tay nhau đi vào từ ngoài cửa.
Sau khi trông thấy hai người họ, ánh mắt của các trưởng lão đều sáng lên.
“Đồ nhi, sao con lại tới đây?”
Lăng Hải vui vẻ tiến lên, hắn nhìn đồ đệ này, thật sự là càng nhìn càng thích.
Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười, ánh mắt đảo qua các vị trưởng lão đang ngồi: “Con tới cáo biệt mọi người.”
“Cáo biệt?” Lăng Hải nhăn mày lại, “Sao vậy, con phải đi à?”
“Không sai, con còn có chuyện quan trọng phải làm, mặt khác……” Vân Lạc Phong dừng một chút, áy náy nói, “Các vị sư phụ, con muốn nói thật một chuyện.”
Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vân Lạc Phong.
“Kỳ thật, con tới Tây Châu học viện, còn bái các vị vi sư là có mục đích riêng của mình,” Vẻ mặt Vân Lạc Phong tràn ngập xin lỗi, “Lúc trước, con cảm nhận được trong học viện này có quả Linh Hồn, thế nên mới muốn tiến đến đây.”
Quả Linh Hồn?
Các trưởng lão lộ vẻ kinh ngạc: “Quả Linh Hồn là cái gì?”
Bọn họ ở trong học viện lâu như vậy, còn không biết quả Linh Hồn ở chỗ nào.
Vân Lạc Phong nở nụ cười: “Quả Linh Hồn được Cơ Cửu Thiên giấu ở trong học viện, trước khi hắn rời đi đã lấy đưa cho con, chỉ là, dù sao con bái các vị sư phụ với mục đích không trong sáng, vì thế con cảm thấy có lỗi.”
Những người này thật sự đối xử với nàng như đồ đệ, vì nàng mà không tiếc gây ầm í với trưởng lão Tây viện.
Về tình về lý, hẳn là nàng phải nói rõ sự tình.
Đồng thời, nàng cũng chuẩn bị tư tưởng bị các vị trưởng lão trách cứ.
Dù ai có toàn tâm toàn ý thu nhận một đệ tử, nhưng cuối cùng biết được đệ tử này có mục đích riêng thì cũng sẽ rất thất vọng buồn lòng.
Quả nhiên, nghe được lời nàng nói, các trưởng lão im lặng, làm cho toàn bộ Đông viện sinh ra không khí trầm lặng khó chịu.
Dường như Vân Tiêu sợ Vân Lạc Phong lo lắng nên nhẹ nhàng nhéo nhéo tay nàng, để sức mạnh của của mình truyền vào trong thân thể nàng.
Theo lý thuyết, với Vân Lạc Phong có thiên phú như vậy, hơn nữa nàng với Cơ Cửu Thiên lại có quan hệ bằng hữu, không cần phải giải thích với các vị trưởng lão, càng không cần lo lắng giống như hiện tại.
Thế mà nàng vẫn nmuốn ói rõ mục đích của mình.
Hơn nữa, vẻ mặt của nàng không biến đổi nhưng trong lòng lại tràn ngập lo âu, lòng bàn tay bất giác phủ kín mồ hôi.
Cho dù những năm gần đây, đối mặt với rất nhiều cường giả, nàng cũng không căng thẳng như bây giờ……
“Phụt.”
Đột nhiên, một tiếng cười khẽ truyền ra từ Đông viện, đánh vỡ không khí yên tĩnh trong giờ phút này.
Tuyết Oánh che miệng cười khẽ: “Ta tưởng chuyện gì chứ, thì ra là một chuyện nhỏ như vậy, còn nữa, ta muốn cảm ơn quả Linh Hồn kia, nếu không có nó, sao ta có cơ hội thu được một đệ tử ưu tú như thế.”
Vân Lạc Phong ngẩn ra, dường như không dám tin tưởng hỏi một câu: “Mọi người không tức giận?”
“Tức giận á?” Lăng Hải trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, “Vì sao chúng ta phải tức giận, chẳng lẽ giận vì con không nói cho chúng ta biết chuyện này từ sớm à? Nếu con sớm nói, ta còn muốn lật tung học viện Tây Châu này lên để tìm ra quả Linh Hồn.”
Ánh mắt của những người này không giả bộ chút nào, bọn họ cũng không phải khoan dung với Vân Lạc Phong bởi vì sùng kính Cơ Cửu Thiên.
Nói xong lời này, hắn lại hôn lên môi thiếu nữ lần nữa, chăn đơn trên người bọn họ chậm rãi rơi xuống, trong màng chỉ có thể nhìn đến hai thân thể triền miên ở bên nhau, cuối cùng…… Thiếu nữ xoay người đè lên người nam nhân, mái tóc đen phủ xuống, tạo thành một phong cảnh quyến rũ.
……
Đông viện.
Các trưởng lão tề tụ một chỗ, trong khi còn đang thương nghị việc gì đó thì một đôi tuấn nam mỹ nữ nắm tay nhau đi vào từ ngoài cửa.
Sau khi trông thấy hai người họ, ánh mắt của các trưởng lão đều sáng lên.
“Đồ nhi, sao con lại tới đây?”
Lăng Hải vui vẻ tiến lên, hắn nhìn đồ đệ này, thật sự là càng nhìn càng thích.
Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười, ánh mắt đảo qua các vị trưởng lão đang ngồi: “Con tới cáo biệt mọi người.”
“Cáo biệt?” Lăng Hải nhăn mày lại, “Sao vậy, con phải đi à?”
“Không sai, con còn có chuyện quan trọng phải làm, mặt khác……” Vân Lạc Phong dừng một chút, áy náy nói, “Các vị sư phụ, con muốn nói thật một chuyện.”
Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vân Lạc Phong.
“Kỳ thật, con tới Tây Châu học viện, còn bái các vị vi sư là có mục đích riêng của mình,” Vẻ mặt Vân Lạc Phong tràn ngập xin lỗi, “Lúc trước, con cảm nhận được trong học viện này có quả Linh Hồn, thế nên mới muốn tiến đến đây.”
Quả Linh Hồn?
Các trưởng lão lộ vẻ kinh ngạc: “Quả Linh Hồn là cái gì?”
Bọn họ ở trong học viện lâu như vậy, còn không biết quả Linh Hồn ở chỗ nào.
Vân Lạc Phong nở nụ cười: “Quả Linh Hồn được Cơ Cửu Thiên giấu ở trong học viện, trước khi hắn rời đi đã lấy đưa cho con, chỉ là, dù sao con bái các vị sư phụ với mục đích không trong sáng, vì thế con cảm thấy có lỗi.”
Những người này thật sự đối xử với nàng như đồ đệ, vì nàng mà không tiếc gây ầm í với trưởng lão Tây viện.
Về tình về lý, hẳn là nàng phải nói rõ sự tình.
Đồng thời, nàng cũng chuẩn bị tư tưởng bị các vị trưởng lão trách cứ.
Dù ai có toàn tâm toàn ý thu nhận một đệ tử, nhưng cuối cùng biết được đệ tử này có mục đích riêng thì cũng sẽ rất thất vọng buồn lòng.
Quả nhiên, nghe được lời nàng nói, các trưởng lão im lặng, làm cho toàn bộ Đông viện sinh ra không khí trầm lặng khó chịu.
Dường như Vân Tiêu sợ Vân Lạc Phong lo lắng nên nhẹ nhàng nhéo nhéo tay nàng, để sức mạnh của của mình truyền vào trong thân thể nàng.
Theo lý thuyết, với Vân Lạc Phong có thiên phú như vậy, hơn nữa nàng với Cơ Cửu Thiên lại có quan hệ bằng hữu, không cần phải giải thích với các vị trưởng lão, càng không cần lo lắng giống như hiện tại.
Thế mà nàng vẫn nmuốn ói rõ mục đích của mình.
Hơn nữa, vẻ mặt của nàng không biến đổi nhưng trong lòng lại tràn ngập lo âu, lòng bàn tay bất giác phủ kín mồ hôi.
Cho dù những năm gần đây, đối mặt với rất nhiều cường giả, nàng cũng không căng thẳng như bây giờ……
“Phụt.”
Đột nhiên, một tiếng cười khẽ truyền ra từ Đông viện, đánh vỡ không khí yên tĩnh trong giờ phút này.
Tuyết Oánh che miệng cười khẽ: “Ta tưởng chuyện gì chứ, thì ra là một chuyện nhỏ như vậy, còn nữa, ta muốn cảm ơn quả Linh Hồn kia, nếu không có nó, sao ta có cơ hội thu được một đệ tử ưu tú như thế.”
Vân Lạc Phong ngẩn ra, dường như không dám tin tưởng hỏi một câu: “Mọi người không tức giận?”
“Tức giận á?” Lăng Hải trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, “Vì sao chúng ta phải tức giận, chẳng lẽ giận vì con không nói cho chúng ta biết chuyện này từ sớm à? Nếu con sớm nói, ta còn muốn lật tung học viện Tây Châu này lên để tìm ra quả Linh Hồn.”
Ánh mắt của những người này không giả bộ chút nào, bọn họ cũng không phải khoan dung với Vân Lạc Phong bởi vì sùng kính Cơ Cửu Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.