Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1174: Thất châu đại lục (2)
Tiêu Thất Gia
21/12/2018
Edit: Sahara
Sắc mặt Vân Lạc Phong đen kịt, bộ cô lớn lên nhìn giống sát thủ lắm à?
Hơn nữa, tên tiểu tử này lá gan nhỏ như thế, có thể bảo vệ nổi vị tiểu thư trong miệng hắn hay không?
Đúng lúc này, ở bên cạnh hồ nước bỗng nhiên xuất hiện một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, tiểu cô nương này nhanh chóng lấy y phục khoác lên trên người, sắc mặt của cô bé vừa trắng vừa xanh cắt không còn một giọt máu, hai mắt trong veo bắt đầu rưng rưng nước mắt.
"Ngươi là sát thủ do nữ nhân hư kia phái đến giết ta? Bà ta cho ngươi bao nhiêu tiền, ta cho ngươi gấp đôi, ngươi thả ta đi có được không?"
Tiểu cô nương xinh xắn cắn chặt môi nhỏ của mình, vẻ mặt hết sức đáng thương mà nhìn chăm chú Vân Lạc Phong.
Cô bé này ước chừng trên dưới sáu tuổi, phấn điêu ngọc trác, rất là đáng yêu, đôi mắt to tròn sáng ngời như hai viên hắc mã não, còn ẩn ẩn một chút hơi nước.
"Ta chỉ là đi ngang qua thôi!"
Khóe miệng Vân Lạc Phong hơi kéo lên một độ cong rất cạn, hiếm khi chịu mở miệng giải thích một lần.
"Tiểu thư, người đừng tin ả! Người mà nữ nhân kia phái tới nhất định là rất giảo hoạt, nói không chừng là ả muốn làm cho chúng ta lơ là cảnh giác trước, sau đó mới ra tay hạ sát tiểu thư. Người mau mau chạy trước đi, để ta ở phía sau cản ả!"
Thiếu niên múa may thanh kiếm trong tay, nhắm thẳng về phía Vân Lạc Phong.
Sắc mặt Vân Lạc Phong tức thì liền trầm xuống, cô chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái thì đã giữ chặt lấy cánh tay của thiếu niên kia, tiếp theo, Vân Lạc Phong lại lật tay một cái, thiếu niên kia liền bị Vân Lạc Phong quăng ngã ra đất, lòng ngực còn bị cô dùng chân dẫm lên.
"Oa..." tiểu cô nương xinh xắn òa một tiếng khóc rống lên, nhanh chóng chạy đến phía trước người của thiếu niên, hai bàn tay nhỏ ôm chặt lấy chân Vân Lạc Phong, muốn dùng chút sức lực nhỏ nhoi của mình mà nhấc chân Vân Lạc Phong ra khỏi người của thiếu niên: "Tử Hạo ca ca, ngươi mau thả Tử Hạo ca ca ra, cầu xin ngươi! Chỉ cần ngươi chịu thả Tử Hạo ca ca ra, ta... Ta mặc tình cho ngươi xử trí, muốn làm gì thì làm!"
Tiểu cô nương xinh xắn khóc đến vô cùng đáng thương, trong đôi mắt quật cường chứa đầy nước mắt, bộ dáng thoạt nhìn rất ủy khuất nhưng vẫn cố gắn cầu xin.
Vân Lạc Phong khẽ nhướng đầu mày: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Tiểu cô nương xinh xắn cắn cắn môi: "Ta nghe nói, người mà nữ nhân hư kia phái tới giết ta lần này, là một kẻ biến thái siêu cấp! Chẳng những thích nữ nhân, mà còn.... Mà còn rất thích bé gái. Ngươi chỉ cần thả Tử Hạo ca ca ra, ta liền đi theo ngươi, mặc tình cho ngươi muốn làm gì cũng được!"
Nếu Vân Lạc Phong còn để chuyện này tiếp tục thế này nữa, thì nói không chừng, cô thật sự sẽ trở thành một kẻ ác ôn chuyên đi ức hiếp người khác mất.
Đặc biệt là, nhìn tiểu cô nương này khóc đến đáng thương như thế, quả thật là đã làm Vân Lạc Phong không tự chủ được mà thả lỏng chân.
"Các ngươi đi đi!" Vân Lạc Phong lạnh lùng nói: "Ta không phải người đến giết các ngươi! Cũng không phải tên biến thái siêu cấp gì đó! Ta đối với bé gái không có hứng thú, hiện tại, các ngươi có thể đi rồi!"
Thiếu niên ngẩn ra, bò dậy khỏi mặt đất, hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của tiểu cô nương xinh xắn, rồi thật cẩn thận mà đi theo phía sau Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong dừng bước, khẽ nhíu mày, lạnh lùng quét mắt nhìn hai cái đuôi một lớn một nhỏ đang đi theo phía sau mình: "Các ngươi còn đi theo ta làm gì?"
Khuôn mặt tú khí của thiếu niên đỏ ửng lên: "Chúng.... Chúng ta đâu có đi theo ngươi, chẳng qua là chung đường với ngươi mà thôi."
Nếu vị cô nương này không phải là người mà nữ nhân kia phái đến, vậy cô ấy chắc chắn sẽ không gây tổn thương cho bọn họ.
Hơn nữa, thực lực của vị cô nương không thấp, đi theo cô ấy, bọn họ cũng sẽ được an toàn hơn một chút.
Vân Lạc Phong không thèm để ý đến hai người bọn họ nữa, cô tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng, hai cái đuôi nhỏ lại sống chết bám sát theo phía sau của Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong đi nhanh hơn về phía trước, hai cái đuôi cũng nhanh chân chạy theo, Vân Lạc Phong dừng lại, hai cái đuôi liền đứng yên bất động ngay tại chỗ.
Vân Lạc Phong cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, cô quay đầu lại, tức giận mà nói: "Các ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì hả?"
Tiểu cô nương xinh xắn gắt gao cắn chặt môi nhỏ, thật cẩn thận mà liếc nhìn Vân Lạc Phong: "Ta... Ta muốn đi theo ngươi."
Tiếng nói của cô bé rất nhỏ, rất rụt rè, bởi vì cô bé sợ bản thân sơ ý, không cẩn thận sẽ chọc giận đến Vân Lạc Phong.
Sắc mặt Vân Lạc Phong đen kịt, bộ cô lớn lên nhìn giống sát thủ lắm à?
Hơn nữa, tên tiểu tử này lá gan nhỏ như thế, có thể bảo vệ nổi vị tiểu thư trong miệng hắn hay không?
Đúng lúc này, ở bên cạnh hồ nước bỗng nhiên xuất hiện một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, tiểu cô nương này nhanh chóng lấy y phục khoác lên trên người, sắc mặt của cô bé vừa trắng vừa xanh cắt không còn một giọt máu, hai mắt trong veo bắt đầu rưng rưng nước mắt.
"Ngươi là sát thủ do nữ nhân hư kia phái đến giết ta? Bà ta cho ngươi bao nhiêu tiền, ta cho ngươi gấp đôi, ngươi thả ta đi có được không?"
Tiểu cô nương xinh xắn cắn chặt môi nhỏ của mình, vẻ mặt hết sức đáng thương mà nhìn chăm chú Vân Lạc Phong.
Cô bé này ước chừng trên dưới sáu tuổi, phấn điêu ngọc trác, rất là đáng yêu, đôi mắt to tròn sáng ngời như hai viên hắc mã não, còn ẩn ẩn một chút hơi nước.
"Ta chỉ là đi ngang qua thôi!"
Khóe miệng Vân Lạc Phong hơi kéo lên một độ cong rất cạn, hiếm khi chịu mở miệng giải thích một lần.
"Tiểu thư, người đừng tin ả! Người mà nữ nhân kia phái tới nhất định là rất giảo hoạt, nói không chừng là ả muốn làm cho chúng ta lơ là cảnh giác trước, sau đó mới ra tay hạ sát tiểu thư. Người mau mau chạy trước đi, để ta ở phía sau cản ả!"
Thiếu niên múa may thanh kiếm trong tay, nhắm thẳng về phía Vân Lạc Phong.
Sắc mặt Vân Lạc Phong tức thì liền trầm xuống, cô chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái thì đã giữ chặt lấy cánh tay của thiếu niên kia, tiếp theo, Vân Lạc Phong lại lật tay một cái, thiếu niên kia liền bị Vân Lạc Phong quăng ngã ra đất, lòng ngực còn bị cô dùng chân dẫm lên.
"Oa..." tiểu cô nương xinh xắn òa một tiếng khóc rống lên, nhanh chóng chạy đến phía trước người của thiếu niên, hai bàn tay nhỏ ôm chặt lấy chân Vân Lạc Phong, muốn dùng chút sức lực nhỏ nhoi của mình mà nhấc chân Vân Lạc Phong ra khỏi người của thiếu niên: "Tử Hạo ca ca, ngươi mau thả Tử Hạo ca ca ra, cầu xin ngươi! Chỉ cần ngươi chịu thả Tử Hạo ca ca ra, ta... Ta mặc tình cho ngươi xử trí, muốn làm gì thì làm!"
Tiểu cô nương xinh xắn khóc đến vô cùng đáng thương, trong đôi mắt quật cường chứa đầy nước mắt, bộ dáng thoạt nhìn rất ủy khuất nhưng vẫn cố gắn cầu xin.
Vân Lạc Phong khẽ nhướng đầu mày: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Tiểu cô nương xinh xắn cắn cắn môi: "Ta nghe nói, người mà nữ nhân hư kia phái tới giết ta lần này, là một kẻ biến thái siêu cấp! Chẳng những thích nữ nhân, mà còn.... Mà còn rất thích bé gái. Ngươi chỉ cần thả Tử Hạo ca ca ra, ta liền đi theo ngươi, mặc tình cho ngươi muốn làm gì cũng được!"
Nếu Vân Lạc Phong còn để chuyện này tiếp tục thế này nữa, thì nói không chừng, cô thật sự sẽ trở thành một kẻ ác ôn chuyên đi ức hiếp người khác mất.
Đặc biệt là, nhìn tiểu cô nương này khóc đến đáng thương như thế, quả thật là đã làm Vân Lạc Phong không tự chủ được mà thả lỏng chân.
"Các ngươi đi đi!" Vân Lạc Phong lạnh lùng nói: "Ta không phải người đến giết các ngươi! Cũng không phải tên biến thái siêu cấp gì đó! Ta đối với bé gái không có hứng thú, hiện tại, các ngươi có thể đi rồi!"
Thiếu niên ngẩn ra, bò dậy khỏi mặt đất, hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của tiểu cô nương xinh xắn, rồi thật cẩn thận mà đi theo phía sau Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong dừng bước, khẽ nhíu mày, lạnh lùng quét mắt nhìn hai cái đuôi một lớn một nhỏ đang đi theo phía sau mình: "Các ngươi còn đi theo ta làm gì?"
Khuôn mặt tú khí của thiếu niên đỏ ửng lên: "Chúng.... Chúng ta đâu có đi theo ngươi, chẳng qua là chung đường với ngươi mà thôi."
Nếu vị cô nương này không phải là người mà nữ nhân kia phái đến, vậy cô ấy chắc chắn sẽ không gây tổn thương cho bọn họ.
Hơn nữa, thực lực của vị cô nương không thấp, đi theo cô ấy, bọn họ cũng sẽ được an toàn hơn một chút.
Vân Lạc Phong không thèm để ý đến hai người bọn họ nữa, cô tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng, hai cái đuôi nhỏ lại sống chết bám sát theo phía sau của Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong đi nhanh hơn về phía trước, hai cái đuôi cũng nhanh chân chạy theo, Vân Lạc Phong dừng lại, hai cái đuôi liền đứng yên bất động ngay tại chỗ.
Vân Lạc Phong cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, cô quay đầu lại, tức giận mà nói: "Các ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì hả?"
Tiểu cô nương xinh xắn gắt gao cắn chặt môi nhỏ, thật cẩn thận mà liếc nhìn Vân Lạc Phong: "Ta... Ta muốn đi theo ngươi."
Tiếng nói của cô bé rất nhỏ, rất rụt rè, bởi vì cô bé sợ bản thân sơ ý, không cẩn thận sẽ chọc giận đến Vân Lạc Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.