Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 509: Thiên gia vô sỉ (1)
Tiêu Thất Gia
25/09/2018
Thiên Nhai khẽ nhíu mày, những người này thật sự đúng là giống như con
đỉa bám theo hắn không dứt, quảng như thế nào cũng không ra.
"Thiên Nhai thúc, người làm sao có thể nói chuyện như vậy chứ? Thiên gia là gia tộc của người, vãn bối phụng theo mệnh lệnh của trưởng lão tìm kiếm tung tích Thiên Nhai thúc, nhưng Thiên Nhai thúc một lần trốn lại trốn nhiều năm như vậy, thật sự là khiến ta khó tìm."
Thiên Huyền nhẹ nhàng cười, tiến lên hai bước nói: "Mặc kệ năm đó Thiên Nhai thúc có ân oán gì với Thiên gia, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, cũng nên hóa giải rồi."
"Hóa giải?" Thiên Nhai cười lạnh hai tiếng, "Năm đó, nếu không phải người Thiên gia tính kế ta, nữ nhân ta yêu sẽ không rời đi, ngươi nói, thù này nên hóa giải như thế nào?"
"Thiên Nhai thúc, Thiên gia cũng là vì tốt cho người, từ nhỏ người đã có thiên phú hơn người, há là dạng nữ tử như vậy có thể đánh đồng? Thiên gia chỉ vì Thiên Nhai thúc tìm một nữ nhân thích hợp nhất, ai ngờ Thiên Nhai thúc lại khí huyết phương cương như vậy, vi phạm mệnh lệnh."
Ngụ ý, Thiên gia không có bất kỳ sai lầm nào, sai là do Thiên Nhai lúc đó.
Ai bảo Thiên Nhai không cưới nữ nhân mà Thiên gia lựa chọn, lại phải cứ muốn ở chung với một kẻ tiện nhân?
Không sai, trong cảm nhận của mọi người Thiên gia, nữ nhân mà Thiên Nhai yêu chính là một tiện nhân! Nếu không vì sao nàng ta lại độc chiếm Thiên Nhai, mà không cho Thiên Nhai lựa chọn một con đường nhẹ nhàng nhất?
"Ha ha."
Thiên Nhai nhếch nhếch khóe môi một cái, ánh mắt ẩn chứa sát khí nhìn nam nhân trung niên: "Dựa vào cái gì ta phải nghe theo mệnh lệnh của Thiên gia các ngươi? Thiên gia có cái tư cách gì mà ra mệnh lệnh cho ta? Cũng chỉ bởi vì năm đó ta là người Thiên gia sao? Một khi đã như vậy, thì ta rời khỏi Thiên gia, nhưng vì sao ta rời đi Thiên gia rồi, các ngươi lại dây dưa với ta không dứt?"
Ánh mắt hắn sắc bén, đã không còn mặt dày mày dạn như ở trước mặt Vân Lạc Phong trước kia.
"Thiên Nhai thúc, năm đó, trong cơn giận dữ người đã chém bị thương rất nhiều người trong tộc, như vậy vẫn không thể khiến người nguôi giận sao? Còn nữa, cũng là bởi vì nữ nhân người từng yêu không có đủ tín nhiệm với người, mới tạo nên kết quả cuối cùng như vậy."
Thiên Nhai hơi hơi nheo lại đôi mắt: "Nói cách khác, toàn bộ đều là lỗi lầm của Phù Sinh?"
"Không sai, đều là lỗi của nữ nhân này!"
Theo ý Thiên Huyền, đều do nữ nhân đó quyến rũ Thiên Nhai, nếu không, Thiên Nhai sẽ không bỏ mặc Thiên gia không quan tâm.
Thiên Nhai giận quá thành cười: "Nếu tức phụ ngươi cùng nam nhân khác **** nằm ở trên một cái giường, ngươi có thể hiểu lầm hay không? Nếu là ngươi hiểu lầm tức phụ ngươi, vậy có phải là bởi vì ngươi đối với tức phụ ngươi không đủ tín nhiệm?"
Đương nhiên, nếu không phải người Thiên gia chuốc hắn thuốc mê, thì sẽ không phát sinh tình huống như vậy! Mà hắn, cũng là từ khi đó bắt đầu nỗ lực học tập y thuật, đó là vì không để người khác lại tính kế.
"Thiên Nhai thúc," Thiên Huyền biến sắc, "Nữ nhân và nam nhân khác nhau, nữ nhân mà cùng nam tử khác đồng giường cũng gối, mặc kệ bọn họ có xảy ra chuyện gì hay không, nữ nhân này nhất định phải chết! Còn nam nhân vốn dĩ là tam thê tứ thiếp, cho nên, nữ nhân kia rời bỏ người, không phải là lỗi của Thiên gia, chính là do tâm ghen ghét của nàng ta quá mạnh! Đố phụ như vậy, sao có thể xứng bước vào Thiên gia chúng ta?"
"Làm càn!"
Ầm!
Bàn tay của Thiên Nhai vung lên, nhất thời, một cỗ kình lực đánh vào bụng nam tử trung niên, thân thể của hắn bay ra ngoài, té ngã trước cửa phòng, trong miệng không ngừng nôn ra máu tươi.
Khi hắn muốn bò dậy từ trên mặt đất, lúc đầu lão giả còn ngồi ở trong phòng chẳng biết lúc nào đã đến trước mặt hắn, vung bàn tay lên, liền nhấc hắn từ trên mặt đất lên.
Giờ phút này, vẻ mặt tiểu lão đầu khủng bố, ánh mắt âm trầm đáng sợ nhìn chằm chằm Thiên Huyền.
"Là ai cho phép ngươi nói chuyện như vậy với lão phu?"
Nam tử trung niên lau đi một vết máu ở khóe miệng: "Thiên Nhai thúc, phụ thân ta.. Là thân đệ đệ của người! Người có thể động thủ với chất nhi ruột thịt sao?"
"Thiên Nhai thúc, người làm sao có thể nói chuyện như vậy chứ? Thiên gia là gia tộc của người, vãn bối phụng theo mệnh lệnh của trưởng lão tìm kiếm tung tích Thiên Nhai thúc, nhưng Thiên Nhai thúc một lần trốn lại trốn nhiều năm như vậy, thật sự là khiến ta khó tìm."
Thiên Huyền nhẹ nhàng cười, tiến lên hai bước nói: "Mặc kệ năm đó Thiên Nhai thúc có ân oán gì với Thiên gia, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, cũng nên hóa giải rồi."
"Hóa giải?" Thiên Nhai cười lạnh hai tiếng, "Năm đó, nếu không phải người Thiên gia tính kế ta, nữ nhân ta yêu sẽ không rời đi, ngươi nói, thù này nên hóa giải như thế nào?"
"Thiên Nhai thúc, Thiên gia cũng là vì tốt cho người, từ nhỏ người đã có thiên phú hơn người, há là dạng nữ tử như vậy có thể đánh đồng? Thiên gia chỉ vì Thiên Nhai thúc tìm một nữ nhân thích hợp nhất, ai ngờ Thiên Nhai thúc lại khí huyết phương cương như vậy, vi phạm mệnh lệnh."
Ngụ ý, Thiên gia không có bất kỳ sai lầm nào, sai là do Thiên Nhai lúc đó.
Ai bảo Thiên Nhai không cưới nữ nhân mà Thiên gia lựa chọn, lại phải cứ muốn ở chung với một kẻ tiện nhân?
Không sai, trong cảm nhận của mọi người Thiên gia, nữ nhân mà Thiên Nhai yêu chính là một tiện nhân! Nếu không vì sao nàng ta lại độc chiếm Thiên Nhai, mà không cho Thiên Nhai lựa chọn một con đường nhẹ nhàng nhất?
"Ha ha."
Thiên Nhai nhếch nhếch khóe môi một cái, ánh mắt ẩn chứa sát khí nhìn nam nhân trung niên: "Dựa vào cái gì ta phải nghe theo mệnh lệnh của Thiên gia các ngươi? Thiên gia có cái tư cách gì mà ra mệnh lệnh cho ta? Cũng chỉ bởi vì năm đó ta là người Thiên gia sao? Một khi đã như vậy, thì ta rời khỏi Thiên gia, nhưng vì sao ta rời đi Thiên gia rồi, các ngươi lại dây dưa với ta không dứt?"
Ánh mắt hắn sắc bén, đã không còn mặt dày mày dạn như ở trước mặt Vân Lạc Phong trước kia.
"Thiên Nhai thúc, năm đó, trong cơn giận dữ người đã chém bị thương rất nhiều người trong tộc, như vậy vẫn không thể khiến người nguôi giận sao? Còn nữa, cũng là bởi vì nữ nhân người từng yêu không có đủ tín nhiệm với người, mới tạo nên kết quả cuối cùng như vậy."
Thiên Nhai hơi hơi nheo lại đôi mắt: "Nói cách khác, toàn bộ đều là lỗi lầm của Phù Sinh?"
"Không sai, đều là lỗi của nữ nhân này!"
Theo ý Thiên Huyền, đều do nữ nhân đó quyến rũ Thiên Nhai, nếu không, Thiên Nhai sẽ không bỏ mặc Thiên gia không quan tâm.
Thiên Nhai giận quá thành cười: "Nếu tức phụ ngươi cùng nam nhân khác **** nằm ở trên một cái giường, ngươi có thể hiểu lầm hay không? Nếu là ngươi hiểu lầm tức phụ ngươi, vậy có phải là bởi vì ngươi đối với tức phụ ngươi không đủ tín nhiệm?"
Đương nhiên, nếu không phải người Thiên gia chuốc hắn thuốc mê, thì sẽ không phát sinh tình huống như vậy! Mà hắn, cũng là từ khi đó bắt đầu nỗ lực học tập y thuật, đó là vì không để người khác lại tính kế.
"Thiên Nhai thúc," Thiên Huyền biến sắc, "Nữ nhân và nam nhân khác nhau, nữ nhân mà cùng nam tử khác đồng giường cũng gối, mặc kệ bọn họ có xảy ra chuyện gì hay không, nữ nhân này nhất định phải chết! Còn nam nhân vốn dĩ là tam thê tứ thiếp, cho nên, nữ nhân kia rời bỏ người, không phải là lỗi của Thiên gia, chính là do tâm ghen ghét của nàng ta quá mạnh! Đố phụ như vậy, sao có thể xứng bước vào Thiên gia chúng ta?"
"Làm càn!"
Ầm!
Bàn tay của Thiên Nhai vung lên, nhất thời, một cỗ kình lực đánh vào bụng nam tử trung niên, thân thể của hắn bay ra ngoài, té ngã trước cửa phòng, trong miệng không ngừng nôn ra máu tươi.
Khi hắn muốn bò dậy từ trên mặt đất, lúc đầu lão giả còn ngồi ở trong phòng chẳng biết lúc nào đã đến trước mặt hắn, vung bàn tay lên, liền nhấc hắn từ trên mặt đất lên.
Giờ phút này, vẻ mặt tiểu lão đầu khủng bố, ánh mắt âm trầm đáng sợ nhìn chằm chằm Thiên Huyền.
"Là ai cho phép ngươi nói chuyện như vậy với lão phu?"
Nam tử trung niên lau đi một vết máu ở khóe miệng: "Thiên Nhai thúc, phụ thân ta.. Là thân đệ đệ của người! Người có thể động thủ với chất nhi ruột thịt sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.