Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1445: Thời gian như nước (1)
Tiêu Thất Gia
28/02/2019
"Tuyệt Thiên, ta còn
một vấn đề cuối cùng muốn hỏi ngươi!" Đôi mắt đen nhánh sâu lắng của Vân Lạc Phong nhìn chằm chằm vào nam tử trước mặt: "Ta rốt cuộc phải làm
thế nào mới tìm được người chuyển thế của ngươi?"
Tuyệt Thiên vẫn là câu nói đó: "Chờ khi ngươi gặp được hắn, thì tự nhiên ngươi sẽ biết!"
Uỳnh!
Ngay lúc này, Vân Lạc Phong bỗng cảm nhận được đầu mình đau như có cái gì đánh vào, nàng nhíu chặt mày, dường như có cái gì đó đang nổ ra trong đầu.
Nửa ngày sau, một loạt ký ức không thuộc về Vân Lạc Phong chảy vào trong đầy nàng.
Trong ký ức kia, là một người bị gia tộc vứt bỏ, bị bằng hữu phản bội, từng bước từng bước leo lên địa vị tối cao, rồi trở thành cường giả tuyệt thế vô song.
Lại nói, Tuyệt Thiên và nàng rất giống nhau, đều đến từ tầng chót của Long Khiếu Đại Lục, từ từ đi đến Vô Hồi Đại Lục, cuối cùng là đến Thất Châu Đại Lục này.
Tuy nhiên, điều làm cho Vân Lạc Phong kinh ngạc chính là, ký ức này đã hội tụ tri thức cả đời của Tuyệt Thiên, vốn dĩ, trong quyển thư tịch chế tạo con rối của Tuyệt Thiên có vài vấn đề nàng không hiểu, thì lúc này mọi thứ bỗng thông suốt, giống như thể hồ quán đỉnh*.
(*quán đỉnh: nghĩa đen là rưới nước, đây là một nghi thức tôn giáo trong những buổi lễ long trọng. Nghĩa của cả câu thể hồ quán đỉnh có thể tạm hiểu là được khai sáng.)
"Hiện tại, ngươi đã kế thừa ký ức của ta!" Tuyệt Thiên từ trên cao nhìn xuống Vân Lạc Phong: "Có sự tồn tại của ký ức này, ngươi sẽ có thể thành công chế tạo ra con rối, hơn nữa, ta cũng đã đem tất cả kỹ năng chiến đấu truyền lại cho ngươi, hy vọng ngươi biết quý trọng!"
Đau đớn trong đầu Vân Lạc Phong cuối cùng cũng biến mất, nàng ngẩng đầu lên nhìn nam tử trước mặt: "Lúc trước, thời điểm ta gặp được tàn hồn thứ nhất của ngươi, sao ngươi không đem những thứ này truyền cho ta, mà lại thiết kế dẫn dắt ta đến nơi này?"
"Lúc trước thực lực của ngươi còn quá yếu, biết nhiều quá đối với ngươi không phải là chuyện tốt! Hơn nữa, vừa rồi ta cũng không có đem tất cả mọi thứ truyền cho ngươi. Có một số thứ, phải chờ ngươi có đủ thực lực rồi tự mình tiếp xúc."
Vân Lạc Phong cũng không hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Tuyệt Thiên, nàng trầm ngâm hết nửa ngày rồi mới nói: "Đa tạ!"
Tuyệt Thiên nhìn Vân Lạc Phong lần cuối.
Trong đôi mắt cuồng vọng khí phách, hàm chứa chút vui mừng, tựa như thành tựu hiện giờ của Vân Lạc Phong khiến hắn rất hài lòng.
"Tuyệt Thiên!"
Mắt thấy bóng dáng Tuyệt Thiên đang dần trở nên trong suốt, Cơ Cửu Thiên hơi hơi nhíu mày: "Ngươi còn nhớ chuyện năm đó đã hứa với ta hay không?"
Tuyệt Thiên cười.
Không thể không nói, người nam tử này cười lên rất đẹp, không giống sự bễ nghễ thiên hạ trong quá khứ, ngược lại còn cho người ta cảm giác tuyệt mỹ như họa.
"Nàng ta là truyền nhân của ta, cho nên, chuyện của ngươi, đương nhiên là do nàng ta hỗ trợ."
Nghe vậy, Cơ Cửu Thiên cũng không dây dưa nhiều, vẻ mặt của hắn vững vàng bình tĩnh, trong đôi mắt phượng xẹt qua tia sáng không dễ gì phát hiện.
Nghe cuộc đối thoại của hai người này, trong lòng Vân Lạc Phong bỗng dâng lên một dự cảm không lành.
Hình như chính mình.... Bị Tuyệt Thiên đem đi bán?
"Tuyệt Thiên, người chuyển thế của ngươi có cách giúp ta?" Cơ Cửu Thiên trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng vẫn hỏi ra thắc mắc trong lòng.
Tuyệt Thiên lắc lắc đầu: "Năm đó, ta chia nhỏ linh hồn của mình, chính là để dẫn dắt cho người truyền thừa, vì thế mà khiến linh hồn ta vô cùng suy yếu, mặc dù ta đã chuyển thế làm người, nhưng dựa theo trình độ của linh hồn, thì không thể đạt được thành tựu như trước kia!"
"Cho nên, hiện tại, có thể giúp ngươi cũng chỉ có nàng ta!"
Sau khi một câu cuối cùng này rơi xuống, bóng dáng cuồng vọng khí phách của Tuyệt Thiên rốt cuộc cũng biến mất, toàn bộ căn phòng trở về với vẻ tĩnh lặng.
"Cơ Cửu Thiên, ngươi giúp ta đi gọi Trà Trà tới đây!" Căn dặn Cơ Cửu Thiên xong, Vân Lạc Phong lại tiếp tục nói: "Còn những linh thú khác, trước tiền cứ vào Huyết Linh Trì tu luyện!"
Có loại bảo vật được trời ưu ái như Huyết Linh Trì ở đây, tin tưởng không bao lâu thì nàng có thể đột phá đến Thánh Tôn trung giai.
Tuyệt Thiên vẫn là câu nói đó: "Chờ khi ngươi gặp được hắn, thì tự nhiên ngươi sẽ biết!"
Uỳnh!
Ngay lúc này, Vân Lạc Phong bỗng cảm nhận được đầu mình đau như có cái gì đánh vào, nàng nhíu chặt mày, dường như có cái gì đó đang nổ ra trong đầu.
Nửa ngày sau, một loạt ký ức không thuộc về Vân Lạc Phong chảy vào trong đầy nàng.
Trong ký ức kia, là một người bị gia tộc vứt bỏ, bị bằng hữu phản bội, từng bước từng bước leo lên địa vị tối cao, rồi trở thành cường giả tuyệt thế vô song.
Lại nói, Tuyệt Thiên và nàng rất giống nhau, đều đến từ tầng chót của Long Khiếu Đại Lục, từ từ đi đến Vô Hồi Đại Lục, cuối cùng là đến Thất Châu Đại Lục này.
Tuy nhiên, điều làm cho Vân Lạc Phong kinh ngạc chính là, ký ức này đã hội tụ tri thức cả đời của Tuyệt Thiên, vốn dĩ, trong quyển thư tịch chế tạo con rối của Tuyệt Thiên có vài vấn đề nàng không hiểu, thì lúc này mọi thứ bỗng thông suốt, giống như thể hồ quán đỉnh*.
(*quán đỉnh: nghĩa đen là rưới nước, đây là một nghi thức tôn giáo trong những buổi lễ long trọng. Nghĩa của cả câu thể hồ quán đỉnh có thể tạm hiểu là được khai sáng.)
"Hiện tại, ngươi đã kế thừa ký ức của ta!" Tuyệt Thiên từ trên cao nhìn xuống Vân Lạc Phong: "Có sự tồn tại của ký ức này, ngươi sẽ có thể thành công chế tạo ra con rối, hơn nữa, ta cũng đã đem tất cả kỹ năng chiến đấu truyền lại cho ngươi, hy vọng ngươi biết quý trọng!"
Đau đớn trong đầu Vân Lạc Phong cuối cùng cũng biến mất, nàng ngẩng đầu lên nhìn nam tử trước mặt: "Lúc trước, thời điểm ta gặp được tàn hồn thứ nhất của ngươi, sao ngươi không đem những thứ này truyền cho ta, mà lại thiết kế dẫn dắt ta đến nơi này?"
"Lúc trước thực lực của ngươi còn quá yếu, biết nhiều quá đối với ngươi không phải là chuyện tốt! Hơn nữa, vừa rồi ta cũng không có đem tất cả mọi thứ truyền cho ngươi. Có một số thứ, phải chờ ngươi có đủ thực lực rồi tự mình tiếp xúc."
Vân Lạc Phong cũng không hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Tuyệt Thiên, nàng trầm ngâm hết nửa ngày rồi mới nói: "Đa tạ!"
Tuyệt Thiên nhìn Vân Lạc Phong lần cuối.
Trong đôi mắt cuồng vọng khí phách, hàm chứa chút vui mừng, tựa như thành tựu hiện giờ của Vân Lạc Phong khiến hắn rất hài lòng.
"Tuyệt Thiên!"
Mắt thấy bóng dáng Tuyệt Thiên đang dần trở nên trong suốt, Cơ Cửu Thiên hơi hơi nhíu mày: "Ngươi còn nhớ chuyện năm đó đã hứa với ta hay không?"
Tuyệt Thiên cười.
Không thể không nói, người nam tử này cười lên rất đẹp, không giống sự bễ nghễ thiên hạ trong quá khứ, ngược lại còn cho người ta cảm giác tuyệt mỹ như họa.
"Nàng ta là truyền nhân của ta, cho nên, chuyện của ngươi, đương nhiên là do nàng ta hỗ trợ."
Nghe vậy, Cơ Cửu Thiên cũng không dây dưa nhiều, vẻ mặt của hắn vững vàng bình tĩnh, trong đôi mắt phượng xẹt qua tia sáng không dễ gì phát hiện.
Nghe cuộc đối thoại của hai người này, trong lòng Vân Lạc Phong bỗng dâng lên một dự cảm không lành.
Hình như chính mình.... Bị Tuyệt Thiên đem đi bán?
"Tuyệt Thiên, người chuyển thế của ngươi có cách giúp ta?" Cơ Cửu Thiên trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng vẫn hỏi ra thắc mắc trong lòng.
Tuyệt Thiên lắc lắc đầu: "Năm đó, ta chia nhỏ linh hồn của mình, chính là để dẫn dắt cho người truyền thừa, vì thế mà khiến linh hồn ta vô cùng suy yếu, mặc dù ta đã chuyển thế làm người, nhưng dựa theo trình độ của linh hồn, thì không thể đạt được thành tựu như trước kia!"
"Cho nên, hiện tại, có thể giúp ngươi cũng chỉ có nàng ta!"
Sau khi một câu cuối cùng này rơi xuống, bóng dáng cuồng vọng khí phách của Tuyệt Thiên rốt cuộc cũng biến mất, toàn bộ căn phòng trở về với vẻ tĩnh lặng.
"Cơ Cửu Thiên, ngươi giúp ta đi gọi Trà Trà tới đây!" Căn dặn Cơ Cửu Thiên xong, Vân Lạc Phong lại tiếp tục nói: "Còn những linh thú khác, trước tiền cứ vào Huyết Linh Trì tu luyện!"
Có loại bảo vật được trời ưu ái như Huyết Linh Trì ở đây, tin tưởng không bao lâu thì nàng có thể đột phá đến Thánh Tôn trung giai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.