Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 888: Thục phi nương nương (2)
Tiêu Thất Gia
21/11/2018
Thục phi nhìn Diệp Cảnh Huyền đứng ở trước mặt mình, lạnh lùng nói: “Bổn
cung sẽ như ngươi mong muốn! Giúp ngươi lúc này, chỉ hy vọng ngươi giữ
kín như bưng, nếu để bổn cung nghe được tin đồn nhảm nhí gì, đừng trách
bổn cung vô tình!”
“Thục phi nương nương, đây không phải ngươi giúp ta, mà là đôi bên chúng ta cùng có lợi.” Diệp Cảnh Huyền hơi hơi mỉm cười.
Đột nhiên sắc mặt Thục phi biến đổi, nàng hít sâu vào một hơi: “Đúng là chuyện này chúng ta đều được lợi, chẳng qua, Diệp Cảnh Huyền, tính kế người nhiều, chung quy sẽ có báo ứng!”
Báo ứng?
Diệp Cảnh Huyền cười nhạo một tiếng: “Như nhau thôi!”
“Hừ!”
Thục phi hừ lạnh một tiếng, nàng đội mũ lên một lần nữa, phất tay áo bỏ đi.
Chờ nàng đi ra cửa phòng, đáy mắt xẹt qua một tia sát ý.
Diệp Cảnh Huyền này, quyết không thể lưu lại! Nếu không, không biết khi nào hắn lại sẽ lấy nhược điểm của mình để uy hiếp.
Phỏng chừng có ra sao thì Diệp Cảnh Huyền cũng không nghĩ đến, bởi vì hành vi của mình mà làm cho Thục phi nổi lên sát ý với hắn……
Nhìn thấy Thục phi rời đi, một con chuột lén lút chạy ra từ một bên góc, mắt chuột khôn khéo nhìn Diệp Cảnh Huyền, chít một tiếng vọt tới một nơi không xa……
“Chủ nhân!”
Trà Sữa vừa mới chạy đến phòng Vân Lạc Phong, liền trông thấy chủ nhân nhà mình đè trên người Vân Tiêu, nó vội vàng bưng kín mắt nhỏ của mình, nói: “Ta không nhìn thấy gì cả, các ngươi tiếp tục.”
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Trà Sữa: “Vừa rồi ngươi đi đâu?”
Vừa nghe đến đây, Trà Sữa lập tức hưng phấn kêu lên: “Chủ nhân, ta đi một chuyến đến phòng của Diệp Cảnh Huyền, muốn tìm hiểu chuyện thích khách ám sát mấy ngày trước, ai biết ta lại nghe được một tin tức mới.”
Vân Lạc Phong nâng mày, ý bảo hắn tiếp tục nói.
Trà Sữa cười gian xảo: “Vừa rồi, một nữ nhân được Diệp Cảnh Huyền gọi là Thục phi cải trang giả dạng lẫn vào Diệp gia! Hơn nữa, ta còn nghe thấy bọn họ nói, Hoàng Hậu trúng độc là do Thục phi làm.”
Vân Lạc Phong ngẩn ra, gương mặt chợt ngưng trọng, nàng xuống khỏi giường, đi thẳng đến bên cạnh bàn, phất tay áo ngồi xuống: “Tiếp tục nói đi.”
Diệp Cảnh Huyền tìm Thục phi? Tất nhiên chuyện này không đơn giản như vậy.
Sắc mặt Trà Sữa càng thêm hưng phấn: “Diệp Cảnh Huyền tính toán để trưởng lão Diệp gia lên triều, nói rằng chủ nhân người tự tiến cử chữa bệnh cho Hoàng Hậu, còn bảo là, chủ nhân người nói, nếu như trị không hết cho Hoàng Hậu thì lấy mệnh tạ tội.”
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại, một tia sáng nguy hiểm xẹt qua đáy mắt nàng.
Giờ phút này, Vân Tiêu đã chạy tới phía sau nàng, đôi tay ôm chặt lấy thân thể thiếu nữ, nhẹ nhàng cọ cằm lên bả vai nàng.
“Ta đi giải quyết Diệp Cảnh Huyền.”
“Không cần,” Vân Lạc Phong cười tà nói, “Diệp Cảnh Huyền không dậy nổi sóng gió gì! Nhưng mà, hắn tính toán dùng loại phương pháp này hãm hại ta, vì sao phải tìm Thục phi?”
Trà Sữa cười hì hì nói: “Chủ nhân, Diệp Cảnh Huyền kia không chỉ có thực hiện một kế! Hắn hiểu rõ Hoàng Đế Thiên Vân Quốc là một vị minh quân, không có khả năng trị tội người bởi vì người trị không hết bệnh cho Hoàng Hậu, bởi vậy, đến lúc đó hắn mới để Thục phi hạ độc dược cho Hoàng Hậu, Hoàng Đế yêu Hoàng Hậu sâu đậm, nếu Hoàng Hậu bị người trị đến chết, nhất định hắn sẽ rất giận dữ! Cũng giống như ý nguyện của Diệp Cảnh Huyền!”
Thật dễ hiểu, thật ra mưu kế này của Diệp Cảnh Huyền không chê vào đâu được, với thế lực của Thục phi ở trong triều, nếu lúc trước có thể âm thầm hạ cổ độc cho Hoàng Hậu, đương nhiên hiện giờ cũng có thể một mũi tên hạ hai con chim!
“Thục phi nương nương, đây không phải ngươi giúp ta, mà là đôi bên chúng ta cùng có lợi.” Diệp Cảnh Huyền hơi hơi mỉm cười.
Đột nhiên sắc mặt Thục phi biến đổi, nàng hít sâu vào một hơi: “Đúng là chuyện này chúng ta đều được lợi, chẳng qua, Diệp Cảnh Huyền, tính kế người nhiều, chung quy sẽ có báo ứng!”
Báo ứng?
Diệp Cảnh Huyền cười nhạo một tiếng: “Như nhau thôi!”
“Hừ!”
Thục phi hừ lạnh một tiếng, nàng đội mũ lên một lần nữa, phất tay áo bỏ đi.
Chờ nàng đi ra cửa phòng, đáy mắt xẹt qua một tia sát ý.
Diệp Cảnh Huyền này, quyết không thể lưu lại! Nếu không, không biết khi nào hắn lại sẽ lấy nhược điểm của mình để uy hiếp.
Phỏng chừng có ra sao thì Diệp Cảnh Huyền cũng không nghĩ đến, bởi vì hành vi của mình mà làm cho Thục phi nổi lên sát ý với hắn……
Nhìn thấy Thục phi rời đi, một con chuột lén lút chạy ra từ một bên góc, mắt chuột khôn khéo nhìn Diệp Cảnh Huyền, chít một tiếng vọt tới một nơi không xa……
“Chủ nhân!”
Trà Sữa vừa mới chạy đến phòng Vân Lạc Phong, liền trông thấy chủ nhân nhà mình đè trên người Vân Tiêu, nó vội vàng bưng kín mắt nhỏ của mình, nói: “Ta không nhìn thấy gì cả, các ngươi tiếp tục.”
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Trà Sữa: “Vừa rồi ngươi đi đâu?”
Vừa nghe đến đây, Trà Sữa lập tức hưng phấn kêu lên: “Chủ nhân, ta đi một chuyến đến phòng của Diệp Cảnh Huyền, muốn tìm hiểu chuyện thích khách ám sát mấy ngày trước, ai biết ta lại nghe được một tin tức mới.”
Vân Lạc Phong nâng mày, ý bảo hắn tiếp tục nói.
Trà Sữa cười gian xảo: “Vừa rồi, một nữ nhân được Diệp Cảnh Huyền gọi là Thục phi cải trang giả dạng lẫn vào Diệp gia! Hơn nữa, ta còn nghe thấy bọn họ nói, Hoàng Hậu trúng độc là do Thục phi làm.”
Vân Lạc Phong ngẩn ra, gương mặt chợt ngưng trọng, nàng xuống khỏi giường, đi thẳng đến bên cạnh bàn, phất tay áo ngồi xuống: “Tiếp tục nói đi.”
Diệp Cảnh Huyền tìm Thục phi? Tất nhiên chuyện này không đơn giản như vậy.
Sắc mặt Trà Sữa càng thêm hưng phấn: “Diệp Cảnh Huyền tính toán để trưởng lão Diệp gia lên triều, nói rằng chủ nhân người tự tiến cử chữa bệnh cho Hoàng Hậu, còn bảo là, chủ nhân người nói, nếu như trị không hết cho Hoàng Hậu thì lấy mệnh tạ tội.”
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại, một tia sáng nguy hiểm xẹt qua đáy mắt nàng.
Giờ phút này, Vân Tiêu đã chạy tới phía sau nàng, đôi tay ôm chặt lấy thân thể thiếu nữ, nhẹ nhàng cọ cằm lên bả vai nàng.
“Ta đi giải quyết Diệp Cảnh Huyền.”
“Không cần,” Vân Lạc Phong cười tà nói, “Diệp Cảnh Huyền không dậy nổi sóng gió gì! Nhưng mà, hắn tính toán dùng loại phương pháp này hãm hại ta, vì sao phải tìm Thục phi?”
Trà Sữa cười hì hì nói: “Chủ nhân, Diệp Cảnh Huyền kia không chỉ có thực hiện một kế! Hắn hiểu rõ Hoàng Đế Thiên Vân Quốc là một vị minh quân, không có khả năng trị tội người bởi vì người trị không hết bệnh cho Hoàng Hậu, bởi vậy, đến lúc đó hắn mới để Thục phi hạ độc dược cho Hoàng Hậu, Hoàng Đế yêu Hoàng Hậu sâu đậm, nếu Hoàng Hậu bị người trị đến chết, nhất định hắn sẽ rất giận dữ! Cũng giống như ý nguyện của Diệp Cảnh Huyền!”
Thật dễ hiểu, thật ra mưu kế này của Diệp Cảnh Huyền không chê vào đâu được, với thế lực của Thục phi ở trong triều, nếu lúc trước có thể âm thầm hạ cổ độc cho Hoàng Hậu, đương nhiên hiện giờ cũng có thể một mũi tên hạ hai con chim!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.