Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 821: Tiết Nhu Nhi chết (2)
Tiêu Thất Gia
21/11/2018
Ngay lúc Quân Phượng
Linh muốn ra mặt cho Vân Lạc Phong, thì một giọng nói lãnh khốc truyền
đến: "Thê tử của ta, cho dù có hãm hại ngươi, thì ngươi cũng chỉ có thể
nhận lấy!"
Vân Tiêu nâng khuôn mặt lãnh khốc tuấn mỹ lên, gương mặt vẫn luôn lạnh nhạt vô tình, đôi mắt thâm thúy như đêm tối nhìn chằm chằm Tiết Nhu Nhi, ánh mắt kia khiến cơ thể nàng ta cứng lại, giống như có vô số lưỡi đao xẻo thịt trên người vậy.
Giọng nói của hắn vẫn vô tình như cũ.
"Huống chi, ta không cho rằng ngươi có tư cách để hãm hại nàng!"
Sắc mặt Tiết Nhu Nhi càng tái nhợt, thân thể lắc lư vài cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Nhưng càng khiến nàng ta tức giận hơn chính là vào thời điểm thê này mà Diệp Kỳ lại không mở miệng nói chuyện thay mình! Để mặc mình tùy ý bị đám người này khi dễ.
Diệp Kỳ cảm nhận được ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Tiết Nhu Nhi, bất giác cúi đầu, trên mặt hiện lên xấu hổ.
Đối mặt với Diệp Hi Mạch, nàng sẽ cố gắng vì Tiết Nhu Nhi, nhưng ở trước mặt phu thê Diệp Cảnh Thần, nàng không dám mở miệng phản bác.
Bởi vì nghĩa phụ với nghĩa mẫu là người mà Diệp Kỳ kính trọng nhất.
Nàng đã từng cãi lời, đi ngược lại ý nguyện của bọn họ, có thể nào hôm nay còn tiếp tục bênh vực người ngoài?
Chỉ có thể chờ chuyện này qua đi rồi sẽ an ủi Tiết Nhu Nhi.
"Diệp ca!" Quân Phượng Linh cũng chẳng thèm nhìn Tiết Nhu Nhi lất một cái, quay đầu nhìn về phía Diệp Cảnh Thần: "Chàng phái hai người canh giữ ả đi, ta không muốn nữ nhân này gây ta mầm tai họa gì trong Diệp trạch, thêm nữa, nhốt ả cách xa chỗ của Tiêu nhi một chút, đừng để ả ở chỗ này gây chướng mắt!"
Hiển nhiên, Quân Phượng Linh cũng không muốn Tiết Nhu Nhi có cơ hội đến gần Vân Tiêu.
Cho dù Vân Tiêu sẽ không để mắt đến Tiết Nhu Nhi, nhưng cũng sẽ khó chịu khi nhìn thấy.
Diệp Cảnh Thần cười dịu dàng cười một tiếng, bỗng dung hắn lạnh giọng quát lên: "Người đâu, giam Tiết Nhu Nhi lại cho ta! Không cho phép ả xuất hiện trong viện!"
Vừa dứt lời, hai hô vệ ngoài cửa đi tới, cung kính chắp quyền nói: "Tuân lệnh!"
"Nhu nhi!"
Mắt thấy hai hộ vệ kia sắp đưa Tiết Nhu Nhi đi, Diệp Kỳ vội vàng nắm lấy tay Tiết Nhu Nhi, cười an ủi: "Ngươi yên tâm, nếu như ngươi không cố ý hãm hại Hỏa Hỏa, nhất định nghĩa mẫu sẽ trả lại trong sạch cho ngươi, hiện giờ chỉ có thể khiến ngươi ủy khuất mấy ngày rồi!"
Tiết Nhu Nhi cười khổ, lại không trả lời Diệp Kỳ, đi theo hai tên hộ vệ ra ngoài cửa.
Trong giây phút ấy, Diệp Kỳ không hề chú ý tới đáy mắt Tiết Nhu Nhi lóe lên một tia gian ác, ngược lại còn lo lắng vì chuyện mà nàng ta gặp phải!
"Kỳ Kỳ, con lui xuống nghỉ ngơi đi!" Giọng nói lúc này của Quân Phượng Linh không còn lạnh nhạt nữa, ngược lại mang theo bất đắc dĩ: " Nếu Tiết Nhu Nhi thật sự vu oan cho Hỏa Hỏa, ta sẽ không dễ dàng tha cho ả ta, con nên chuẩn bị tâm lý đi!"
Thân mình Diệp Kỳ run lên, xoay người lại nhìn Quân Phượng Linh: "Nghĩa mẫu, nếu nàng ấy thật sự làm như vậy, con cũng sẽ không tha thứ, nhưng con tin tưởng nàng, không phải bởi vì nàng là bằng hữu của con, mà là vì mẫu thân của nàng ấy đã táng thân trong biển lửa, nàng không thể nào lại dùng tính mạng của mẫu thân mình để đi vua oan cho người khác đúng chứ?"
Diệp Kỳ biết, đúng là lần này bọn họ đã hiểu lầm Hỏa Hỏa, thế nhưng, hiểu lầm lần này cũng không phải là do Nhu Nhi cố ý, nàng ấy cũng là người không biết sự tình mà thôi.
"Đại lục bao la rộng lớn, sẽ có người không cần người thân!" Giọng Quân Phượng Linh dần dần trở nên lạnh đi: "Có lẽ sau này con sẽ hiểu, bây giờ con lui về phòng mà tự suy nghĩ lại hành vi của mình trong mấy ngày nay đi!"
"Dạ!"
Diệp Kỳ khom người lui ra ngoài.
Sauk hi hai người đi, không khí trong đại sảnh không cách nào khôi phục vui vẻ hòa thuận như trước đó.
Vân Tiêu nâng khuôn mặt lãnh khốc tuấn mỹ lên, gương mặt vẫn luôn lạnh nhạt vô tình, đôi mắt thâm thúy như đêm tối nhìn chằm chằm Tiết Nhu Nhi, ánh mắt kia khiến cơ thể nàng ta cứng lại, giống như có vô số lưỡi đao xẻo thịt trên người vậy.
Giọng nói của hắn vẫn vô tình như cũ.
"Huống chi, ta không cho rằng ngươi có tư cách để hãm hại nàng!"
Sắc mặt Tiết Nhu Nhi càng tái nhợt, thân thể lắc lư vài cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Nhưng càng khiến nàng ta tức giận hơn chính là vào thời điểm thê này mà Diệp Kỳ lại không mở miệng nói chuyện thay mình! Để mặc mình tùy ý bị đám người này khi dễ.
Diệp Kỳ cảm nhận được ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Tiết Nhu Nhi, bất giác cúi đầu, trên mặt hiện lên xấu hổ.
Đối mặt với Diệp Hi Mạch, nàng sẽ cố gắng vì Tiết Nhu Nhi, nhưng ở trước mặt phu thê Diệp Cảnh Thần, nàng không dám mở miệng phản bác.
Bởi vì nghĩa phụ với nghĩa mẫu là người mà Diệp Kỳ kính trọng nhất.
Nàng đã từng cãi lời, đi ngược lại ý nguyện của bọn họ, có thể nào hôm nay còn tiếp tục bênh vực người ngoài?
Chỉ có thể chờ chuyện này qua đi rồi sẽ an ủi Tiết Nhu Nhi.
"Diệp ca!" Quân Phượng Linh cũng chẳng thèm nhìn Tiết Nhu Nhi lất một cái, quay đầu nhìn về phía Diệp Cảnh Thần: "Chàng phái hai người canh giữ ả đi, ta không muốn nữ nhân này gây ta mầm tai họa gì trong Diệp trạch, thêm nữa, nhốt ả cách xa chỗ của Tiêu nhi một chút, đừng để ả ở chỗ này gây chướng mắt!"
Hiển nhiên, Quân Phượng Linh cũng không muốn Tiết Nhu Nhi có cơ hội đến gần Vân Tiêu.
Cho dù Vân Tiêu sẽ không để mắt đến Tiết Nhu Nhi, nhưng cũng sẽ khó chịu khi nhìn thấy.
Diệp Cảnh Thần cười dịu dàng cười một tiếng, bỗng dung hắn lạnh giọng quát lên: "Người đâu, giam Tiết Nhu Nhi lại cho ta! Không cho phép ả xuất hiện trong viện!"
Vừa dứt lời, hai hô vệ ngoài cửa đi tới, cung kính chắp quyền nói: "Tuân lệnh!"
"Nhu nhi!"
Mắt thấy hai hộ vệ kia sắp đưa Tiết Nhu Nhi đi, Diệp Kỳ vội vàng nắm lấy tay Tiết Nhu Nhi, cười an ủi: "Ngươi yên tâm, nếu như ngươi không cố ý hãm hại Hỏa Hỏa, nhất định nghĩa mẫu sẽ trả lại trong sạch cho ngươi, hiện giờ chỉ có thể khiến ngươi ủy khuất mấy ngày rồi!"
Tiết Nhu Nhi cười khổ, lại không trả lời Diệp Kỳ, đi theo hai tên hộ vệ ra ngoài cửa.
Trong giây phút ấy, Diệp Kỳ không hề chú ý tới đáy mắt Tiết Nhu Nhi lóe lên một tia gian ác, ngược lại còn lo lắng vì chuyện mà nàng ta gặp phải!
"Kỳ Kỳ, con lui xuống nghỉ ngơi đi!" Giọng nói lúc này của Quân Phượng Linh không còn lạnh nhạt nữa, ngược lại mang theo bất đắc dĩ: " Nếu Tiết Nhu Nhi thật sự vu oan cho Hỏa Hỏa, ta sẽ không dễ dàng tha cho ả ta, con nên chuẩn bị tâm lý đi!"
Thân mình Diệp Kỳ run lên, xoay người lại nhìn Quân Phượng Linh: "Nghĩa mẫu, nếu nàng ấy thật sự làm như vậy, con cũng sẽ không tha thứ, nhưng con tin tưởng nàng, không phải bởi vì nàng là bằng hữu của con, mà là vì mẫu thân của nàng ấy đã táng thân trong biển lửa, nàng không thể nào lại dùng tính mạng của mẫu thân mình để đi vua oan cho người khác đúng chứ?"
Diệp Kỳ biết, đúng là lần này bọn họ đã hiểu lầm Hỏa Hỏa, thế nhưng, hiểu lầm lần này cũng không phải là do Nhu Nhi cố ý, nàng ấy cũng là người không biết sự tình mà thôi.
"Đại lục bao la rộng lớn, sẽ có người không cần người thân!" Giọng Quân Phượng Linh dần dần trở nên lạnh đi: "Có lẽ sau này con sẽ hiểu, bây giờ con lui về phòng mà tự suy nghĩ lại hành vi của mình trong mấy ngày nay đi!"
"Dạ!"
Diệp Kỳ khom người lui ra ngoài.
Sauk hi hai người đi, không khí trong đại sảnh không cách nào khôi phục vui vẻ hòa thuận như trước đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.