Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 823: Tiết Nhu Nhi chết (4)
Tiêu Thất Gia
21/11/2018
Tiết Nhu Nhi thầm cười lạnh trong lòng.
Những năm gần đây, Quân Phượng Linh vì thất lạc nhi tử, bởi vậy luôn thấy áy náy, muốn được bù đắp cho hắn! Nếu không, sao bà ta lại dung túng cho Vân Lạc Phong như vậy?
Nếu như mình trở thành nhi tức của bà ta, nhất định bà ta cũng sẽ dung túng cho mình như thế! Nếu không, con trai bà ta có thể dễ dàng bỏ qua hành vi vứt bỏ hắn nhiều năm như vậy sao?
Buồn cười chính là, Tiết Nhu Nhi căn bản không biết, Quân Phượng Linh dung túng cho Vân Lạc Phong như vậy không phải vì áy náy với Vân Tiêu!
Quả thật có áy náy, nhưng cũng không phải vì vậy mà dung túng cho Vân Lạc Phong.
Nàng tiếp nhận Vân Lạc Phong, nguyên nhân chân chính, là vì bản thân Vân Lạc Phong!
Nếu không, dựa vào tính tình của Quân Phượng Linh, cho dù miễn cưỡng tiếp nhận người con dâu này vì nhi tử, cũng sẽ không che chở như thế.
Chỉ từ việc Quân Phượng Linh đưa thứ quý bái nhất của mình cho Vân Lạc Phong thì có thể nhìn ra, bà thật tâm thích người con dâu này.
Yêu ai yêu cả đường đi là có, nhưng nhiều hơn vẫn phải xem vào sức hút của bản thân của mình.
Tiết Nhu Nhi nâng mặt lên, tia lạnh lẽo trong mắt đã biến mất, thay vào đó là một mảnh điềm đạm đáng yêu.
"Hai vị hộ vệ đại ca, ta muốn ra ngoài đi nhà xí, hai vị có thể thả ta ra một lát hay không?"
Ngoài cửa phòng chất củi, hai hộ vệ quay sang nhìn nhau, chợt một trong hai người lạnh giọng nói: "Phu nhân có lệnh, không cho phép ngươi rời khỏi phòng chất củi nửa bước, nếu ngươi muốn đi tiểu tiện, thì cứ giải quyết tại chỗ."
Trong mắt Tiết Nhu Nhi xẹt qua ánh sáng, vẫn dịu dàng nói: "Nhưng mà trong phòng chất củi này không có bô, nếu hai vị đại ca không thể thả ta ra, vậy chi bằng mang một cái bô đến cho ta, được không?"
Hai hộ vệ chần chừ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: "Được, ngươi chờ một lát!"
Tiết Nhu Nhi này không có bao nhiêu bản lĩnh, không thể nào chạy thoát khỏi tay bọn họ, vì vậy hai hộ vệ không nghi ngờ quá nhiều, liền đi lấy bô xí mang đến cho nàng ta.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa, khóe môi Tiết Nhu Nhi hiện lên một nụ cười âm hiểm, ngay sau đó, nàng ta liền lấy mị độc mà Cẩm Dục đã đưa cho mình, nhỏ một giọt lên người.
Mị độc này không màu không mùi, vì thế, người bình thường căn bản không cảm giác được gì.
Không tới một lát, bên ngoài lại truyền đến âm thanh mở khóa cửa, tiếp theo hai hộ vệ mở cửa đi vào, canh giữ ở cửa giống như môn thần vậy.
"Bô của ngươi đây!"
Vẻ mặt họ vô cảm, đặt bô xuống đất, lạnh giọng nói.
"Đa tạ hai vị đại ca!"
Tiết Nhu Nhi nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, cười dịu dàng, giọng nói lại mềm mại dịu dàng, giống như là móng vuốt phẩy phẩy vào long bọn hắn.
Bình thường hai hộ vệ đều là người trầm tĩnh, nhưng hôm nay, đối mặt với dung mạo của Tiết Nhu Nhi, chẳng biết tại sao tim suýt nhảy ra ngoài.
Dường như lần đầu tiên hai người họ phát hiện ra, dáng dấp Tiết Nhu Nhi này lại xinh đẹp động lòng người như thế.
"Khụ khụ!" Một người hộ vệ ho khan hai tiếng, muốn ngăn chặn con tim đang đập mạnh không ngừng, đáng tiếc, ánh mắt hắn ta cứ liếc nhìn về phía Tiết Nhu Nhi, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Tiết Nhu Nhi thấy mị độc đã có công hiệu, trong lòng liền vui vẻ, nhưng lại không hề biểu lộ gì ra ngoài, ánh mắt vẫn điềm đạm đáng yêu.
"Hai vị đại ca, ta ở trong phòng chất củi này buồn chán lắm rồi, muốn ra ngoài hóng gió một chút, có được không? Ta đảm bảo sẽ không rời khỏi Diệp trạch."
"Chuyện này.... "
Hai hộ vệ nhìn nhau, có chút khó xử...
"Phu nhân có lệnh, không cho phép cô nương rời đi!"
Tiết Nhu Nhi vội vàng đưa hai ngón tay lên thề: "Ta thề sẽ không đi đến chủ viện, không rời khỏi Diệp trạch, ta chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi, hai vị đại ca, hai người giúp ta đi!"
Những năm gần đây, Quân Phượng Linh vì thất lạc nhi tử, bởi vậy luôn thấy áy náy, muốn được bù đắp cho hắn! Nếu không, sao bà ta lại dung túng cho Vân Lạc Phong như vậy?
Nếu như mình trở thành nhi tức của bà ta, nhất định bà ta cũng sẽ dung túng cho mình như thế! Nếu không, con trai bà ta có thể dễ dàng bỏ qua hành vi vứt bỏ hắn nhiều năm như vậy sao?
Buồn cười chính là, Tiết Nhu Nhi căn bản không biết, Quân Phượng Linh dung túng cho Vân Lạc Phong như vậy không phải vì áy náy với Vân Tiêu!
Quả thật có áy náy, nhưng cũng không phải vì vậy mà dung túng cho Vân Lạc Phong.
Nàng tiếp nhận Vân Lạc Phong, nguyên nhân chân chính, là vì bản thân Vân Lạc Phong!
Nếu không, dựa vào tính tình của Quân Phượng Linh, cho dù miễn cưỡng tiếp nhận người con dâu này vì nhi tử, cũng sẽ không che chở như thế.
Chỉ từ việc Quân Phượng Linh đưa thứ quý bái nhất của mình cho Vân Lạc Phong thì có thể nhìn ra, bà thật tâm thích người con dâu này.
Yêu ai yêu cả đường đi là có, nhưng nhiều hơn vẫn phải xem vào sức hút của bản thân của mình.
Tiết Nhu Nhi nâng mặt lên, tia lạnh lẽo trong mắt đã biến mất, thay vào đó là một mảnh điềm đạm đáng yêu.
"Hai vị hộ vệ đại ca, ta muốn ra ngoài đi nhà xí, hai vị có thể thả ta ra một lát hay không?"
Ngoài cửa phòng chất củi, hai hộ vệ quay sang nhìn nhau, chợt một trong hai người lạnh giọng nói: "Phu nhân có lệnh, không cho phép ngươi rời khỏi phòng chất củi nửa bước, nếu ngươi muốn đi tiểu tiện, thì cứ giải quyết tại chỗ."
Trong mắt Tiết Nhu Nhi xẹt qua ánh sáng, vẫn dịu dàng nói: "Nhưng mà trong phòng chất củi này không có bô, nếu hai vị đại ca không thể thả ta ra, vậy chi bằng mang một cái bô đến cho ta, được không?"
Hai hộ vệ chần chừ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: "Được, ngươi chờ một lát!"
Tiết Nhu Nhi này không có bao nhiêu bản lĩnh, không thể nào chạy thoát khỏi tay bọn họ, vì vậy hai hộ vệ không nghi ngờ quá nhiều, liền đi lấy bô xí mang đến cho nàng ta.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa, khóe môi Tiết Nhu Nhi hiện lên một nụ cười âm hiểm, ngay sau đó, nàng ta liền lấy mị độc mà Cẩm Dục đã đưa cho mình, nhỏ một giọt lên người.
Mị độc này không màu không mùi, vì thế, người bình thường căn bản không cảm giác được gì.
Không tới một lát, bên ngoài lại truyền đến âm thanh mở khóa cửa, tiếp theo hai hộ vệ mở cửa đi vào, canh giữ ở cửa giống như môn thần vậy.
"Bô của ngươi đây!"
Vẻ mặt họ vô cảm, đặt bô xuống đất, lạnh giọng nói.
"Đa tạ hai vị đại ca!"
Tiết Nhu Nhi nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, cười dịu dàng, giọng nói lại mềm mại dịu dàng, giống như là móng vuốt phẩy phẩy vào long bọn hắn.
Bình thường hai hộ vệ đều là người trầm tĩnh, nhưng hôm nay, đối mặt với dung mạo của Tiết Nhu Nhi, chẳng biết tại sao tim suýt nhảy ra ngoài.
Dường như lần đầu tiên hai người họ phát hiện ra, dáng dấp Tiết Nhu Nhi này lại xinh đẹp động lòng người như thế.
"Khụ khụ!" Một người hộ vệ ho khan hai tiếng, muốn ngăn chặn con tim đang đập mạnh không ngừng, đáng tiếc, ánh mắt hắn ta cứ liếc nhìn về phía Tiết Nhu Nhi, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Tiết Nhu Nhi thấy mị độc đã có công hiệu, trong lòng liền vui vẻ, nhưng lại không hề biểu lộ gì ra ngoài, ánh mắt vẫn điềm đạm đáng yêu.
"Hai vị đại ca, ta ở trong phòng chất củi này buồn chán lắm rồi, muốn ra ngoài hóng gió một chút, có được không? Ta đảm bảo sẽ không rời khỏi Diệp trạch."
"Chuyện này.... "
Hai hộ vệ nhìn nhau, có chút khó xử...
"Phu nhân có lệnh, không cho phép cô nương rời đi!"
Tiết Nhu Nhi vội vàng đưa hai ngón tay lên thề: "Ta thề sẽ không đi đến chủ viện, không rời khỏi Diệp trạch, ta chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi, hai vị đại ca, hai người giúp ta đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.