Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1105: Tiểu Bạch gặp nạn (3)
Tiêu Thất Gia
08/12/2018
Edit: Sahara
Nam Cung Vân Dật khẽ gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ chú ý an toàn của mình! Ngoài ra còn có một chuyện, trong tam đại gia tộc, người người đại nhất không phải là các gia chủ!"
Vân Lạc Phong không tỏ ra có ý kiến gì cả.
Những lời Nam Cung Vân Dật vừa nói, cô đã sớm biết từ trước rồi!
Nghe đồn, trong tam đại gia tộc, đều có cường giả Thánh Linh Giả trấn giữ, nhưng thực lực của các gia chủ lại chỉ ở cảnh giới Tôn Linh Giả mà thôi.
Cho nên, sau lưng của tam đại gia tộc, chắc chắn còn có người càng cường đại hơn.
"Ừm! Ta biết rồi!"
Vân Lạc Phong nheo lại hai mắt, từ đáy mắt chợt lóe lên tia sáng lạnh: "Nếu như bọn họ dám đến gây phiền phức cho ta, ta sẽ cho họ..... Có đi mà không có về!"
Nam Cung Vân Dật bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn nhìn Vân Lạc Phong thêm một lần nữa, rồi xoay người đi ra ngoài.
Chờ sau khi Nam Cung Vân Dật đi rồi, hai người Diệp Linh và Khinh Yên mới tiến đến bên cạnh Vân Lạc Phong, cung kính mà gọi: "Chủ tử / tiểu thư!"
Vân Lạc Phong nhướng mày, nhìn về phía hai người: "Có chuyện gì?"
Khinh Yên gật đầu nói: "Lâm cô nương đi ra ngoài!"
"Ngươi nói cái gì?" ánh mắt Vân Lạc Phong chợt tối lại: "Trước đó ta đã có căn dặn, mấy ngày này Y Tháp sẽ không được thái bình, bất luận là ai cũng không được phép ra ngoài, là ai để cho tiểu Bạch ra ngoài hả?"
Dù cô đã khống chế ba vị gia chủ, nhưng sau lưng tam đại gia tộc vẫn còn có người càng cường đại hơn, vì đảm bảo an toàn, cô đã cảnh cáo mọi người trong Y Tháp, không có mệnh lệnh của cô thì không được phép bước ra ngoài nửa bước.
Vậy mà tiểu Bạch lại đi ra ngoài một mình?
Khinh Yên lau đi mồ hôi lạnh trên trán: "Tiểu thư, thời điểm mà người hạ mệnh lệnh, Lâm cô nương không có ở Y Tháp. Hơn nữa, lúc đó người của tam đại gia tộc lại sắp tới, cho nên nô tỳ nhất thời quên chuyển cáo lại cho Lâm cô nương. Vì vậy mà Lâm cô nương không biết tình cảnh hiện tại rất nguy hiểm... "
Thần sắc Vân Lạc Phong hoàn toàn tối đen lại, trong mắt như nổi lên từng cơn lốc.
Phịch!
Khinh Yên quỳ xuống trước mặt Vân Lạc Phong: "Tiểu thư, chuyện này là lỗi của nô tỳ, nô tỳ quên báo lại với Lâm cô nương, nô tỳ tình nguyện tiếp nhận mọi hình phạt!"
Vân Lạc Phong nhìn Khinh Yên, nói: "Chuyện này không liên quan đến em, em đứng lên đi! Chuyện này là do ta lo lắng không chu toàn! Hiện tại, tất cả các người đều ở yên trong Y Tháp, một mình ta đi tìm tiểu Bạch!"
Dứt lời, thân ảnh Vân Lạc Phong liền biến thành một cơn gió nhẹ, nhanh chóng biến mất bên trong Y Tháp.
______
Trên đường phố.
Một tiểu cô nương tay trái thì cầm đùi gà, tay phải lại cầm một xâu hồ lô ngào đường, khóe miệng dính một chút vết bẩn của thức ăn, trên khuôn mặt nhỏ đang yêu giương lên nụ cười tươi sáng.
"Chủ nhân, chúng ta ra ngoài cũng đã rất lâu rồi, có phải là nên trở về rồi không?"
Bên cạnh tiểu cô nương, là một con linh thú vô cùng xinh đẹp hoa lệ với bề ngoài tựa như một con khổng tước đang theo sát bước chân của tiểu cô nương kia. Ánh mắt cao ngạo của nó khi nhìn về phía tiểu cô nương có một chút bất đắc dĩ.
"Thanh Loan!" đột nhiên, tiểu cô nương dừng bước, hai mày nhíu lại, đôi mắt to sáng ngời nhìn chăm chú vào một tiệm thuốc: "Ta có cảm giác, trong tiệm thuốc này có một thứ gì đó đang hấp dẫn ta!"
Thanh Loan hơi sửng sốt, chờ khi nó hồi thần lại, thì Lâm Nhược Bạch đã bước vào tiệm thuốc kia mất rồi.
Sau khi bước vào tiệm thuốc, hai mắt Lâm Nhược Bạch đảo một vòng, rồi lập tức dừng lại trên một gốc cây khô đang được đặt trong một góc.
Cái cây này rất nhỏ, chỉ cao đến eo Lâm Nhược Bạch mà thôi, tất cả lá của nó gần như đã rụng hết rồi, từ nó còn ẩn ẩn tản mát ra một cổ tử khí.
Đúng vậy, chính là tử khí!
Nhưng không biết tại sao, Lâm Nhược Bạch lại có một loại cảm giác, nếu như đem gốc cây khô này tặng cho Vân Lạc Phong, Vân Lạc Phong chắc chắn sẽ rất thích.
"Ông chủ, cái cây này bao nhiêu tiền?" Lâm Nhược Bạch chỉ vào cây khô, hỏi.
Ông chủ tiệm thuốc nhìn thấy cái bộ dáng nhất định phải có cho bằng được kia của Lâm Nhược Bạch, thì trong lòng có hơi kích động một chút, vốn dĩ ông ta còn đang suy nghĩ làm sao đem cái cây khô kia bán rẻ ra ngoài, lại không ngờ tới, nhanh như vậy mà đã có người coi tiền như rác rưởi dâng tới tận cửa.
Nam Cung Vân Dật khẽ gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ chú ý an toàn của mình! Ngoài ra còn có một chuyện, trong tam đại gia tộc, người người đại nhất không phải là các gia chủ!"
Vân Lạc Phong không tỏ ra có ý kiến gì cả.
Những lời Nam Cung Vân Dật vừa nói, cô đã sớm biết từ trước rồi!
Nghe đồn, trong tam đại gia tộc, đều có cường giả Thánh Linh Giả trấn giữ, nhưng thực lực của các gia chủ lại chỉ ở cảnh giới Tôn Linh Giả mà thôi.
Cho nên, sau lưng của tam đại gia tộc, chắc chắn còn có người càng cường đại hơn.
"Ừm! Ta biết rồi!"
Vân Lạc Phong nheo lại hai mắt, từ đáy mắt chợt lóe lên tia sáng lạnh: "Nếu như bọn họ dám đến gây phiền phức cho ta, ta sẽ cho họ..... Có đi mà không có về!"
Nam Cung Vân Dật bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn nhìn Vân Lạc Phong thêm một lần nữa, rồi xoay người đi ra ngoài.
Chờ sau khi Nam Cung Vân Dật đi rồi, hai người Diệp Linh và Khinh Yên mới tiến đến bên cạnh Vân Lạc Phong, cung kính mà gọi: "Chủ tử / tiểu thư!"
Vân Lạc Phong nhướng mày, nhìn về phía hai người: "Có chuyện gì?"
Khinh Yên gật đầu nói: "Lâm cô nương đi ra ngoài!"
"Ngươi nói cái gì?" ánh mắt Vân Lạc Phong chợt tối lại: "Trước đó ta đã có căn dặn, mấy ngày này Y Tháp sẽ không được thái bình, bất luận là ai cũng không được phép ra ngoài, là ai để cho tiểu Bạch ra ngoài hả?"
Dù cô đã khống chế ba vị gia chủ, nhưng sau lưng tam đại gia tộc vẫn còn có người càng cường đại hơn, vì đảm bảo an toàn, cô đã cảnh cáo mọi người trong Y Tháp, không có mệnh lệnh của cô thì không được phép bước ra ngoài nửa bước.
Vậy mà tiểu Bạch lại đi ra ngoài một mình?
Khinh Yên lau đi mồ hôi lạnh trên trán: "Tiểu thư, thời điểm mà người hạ mệnh lệnh, Lâm cô nương không có ở Y Tháp. Hơn nữa, lúc đó người của tam đại gia tộc lại sắp tới, cho nên nô tỳ nhất thời quên chuyển cáo lại cho Lâm cô nương. Vì vậy mà Lâm cô nương không biết tình cảnh hiện tại rất nguy hiểm... "
Thần sắc Vân Lạc Phong hoàn toàn tối đen lại, trong mắt như nổi lên từng cơn lốc.
Phịch!
Khinh Yên quỳ xuống trước mặt Vân Lạc Phong: "Tiểu thư, chuyện này là lỗi của nô tỳ, nô tỳ quên báo lại với Lâm cô nương, nô tỳ tình nguyện tiếp nhận mọi hình phạt!"
Vân Lạc Phong nhìn Khinh Yên, nói: "Chuyện này không liên quan đến em, em đứng lên đi! Chuyện này là do ta lo lắng không chu toàn! Hiện tại, tất cả các người đều ở yên trong Y Tháp, một mình ta đi tìm tiểu Bạch!"
Dứt lời, thân ảnh Vân Lạc Phong liền biến thành một cơn gió nhẹ, nhanh chóng biến mất bên trong Y Tháp.
______
Trên đường phố.
Một tiểu cô nương tay trái thì cầm đùi gà, tay phải lại cầm một xâu hồ lô ngào đường, khóe miệng dính một chút vết bẩn của thức ăn, trên khuôn mặt nhỏ đang yêu giương lên nụ cười tươi sáng.
"Chủ nhân, chúng ta ra ngoài cũng đã rất lâu rồi, có phải là nên trở về rồi không?"
Bên cạnh tiểu cô nương, là một con linh thú vô cùng xinh đẹp hoa lệ với bề ngoài tựa như một con khổng tước đang theo sát bước chân của tiểu cô nương kia. Ánh mắt cao ngạo của nó khi nhìn về phía tiểu cô nương có một chút bất đắc dĩ.
"Thanh Loan!" đột nhiên, tiểu cô nương dừng bước, hai mày nhíu lại, đôi mắt to sáng ngời nhìn chăm chú vào một tiệm thuốc: "Ta có cảm giác, trong tiệm thuốc này có một thứ gì đó đang hấp dẫn ta!"
Thanh Loan hơi sửng sốt, chờ khi nó hồi thần lại, thì Lâm Nhược Bạch đã bước vào tiệm thuốc kia mất rồi.
Sau khi bước vào tiệm thuốc, hai mắt Lâm Nhược Bạch đảo một vòng, rồi lập tức dừng lại trên một gốc cây khô đang được đặt trong một góc.
Cái cây này rất nhỏ, chỉ cao đến eo Lâm Nhược Bạch mà thôi, tất cả lá của nó gần như đã rụng hết rồi, từ nó còn ẩn ẩn tản mát ra một cổ tử khí.
Đúng vậy, chính là tử khí!
Nhưng không biết tại sao, Lâm Nhược Bạch lại có một loại cảm giác, nếu như đem gốc cây khô này tặng cho Vân Lạc Phong, Vân Lạc Phong chắc chắn sẽ rất thích.
"Ông chủ, cái cây này bao nhiêu tiền?" Lâm Nhược Bạch chỉ vào cây khô, hỏi.
Ông chủ tiệm thuốc nhìn thấy cái bộ dáng nhất định phải có cho bằng được kia của Lâm Nhược Bạch, thì trong lòng có hơi kích động một chút, vốn dĩ ông ta còn đang suy nghĩ làm sao đem cái cây khô kia bán rẻ ra ngoài, lại không ngờ tới, nhanh như vậy mà đã có người coi tiền như rác rưởi dâng tới tận cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.