Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1354: Tiểu Bạch thức tỉnh (3)
Tiêu Thất Gia
29/01/2019
"Thánh Vương sơ giai! Cuối cùng cũng đột phá tới!"
Một khi đột phá tới Thánh Vương, nàng xem như chân chính bước vào con đường cường giả.
"Tiểu Thụ, sao ngươi lại ở chỗ này?" Lúc này Vân Lạc Phong mới phát hiện đứa nhóc mập mạp đứng trước mặt mình, ánh mắt hơi kinh ngạc: "Hình như ngươi đã lớn lên nhiều rồi?"
Tiểu Thụ thỏa mãn ợ một tiếng, rồi lao vào lòng Vân Lạc Phong, khuôn mặt tròn trịa mềm mại nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên.
"Mẫu thân, con no rồi, muốn đi tiểu!"
Sắc mặt Vân Lạc Phong tối sầm: "Bảo Tiểu Mạch mang ngươi đi!"
Nói xong lời này, nàng ngẩng đầu lên, chợt phát hiện Tiểu Mạch đang bị một vầng sáng bao phủ cả người, thân mình đang từ từ kéo dài ra.
"Tiểu Mạch?"
Vân Lạc Phong giật mình, buông Tiểu Thụ trong lòng ra, chậm rãi đi về phía Tiểu Mạch.
Đột nhiên, vầng sáng bao phủ Tiểu Mạch biến mất, tiểu nam hài sáu bảy tuổi đứng ở đó lúc đầu đã không còn thấy đâu nữa, đứng trước mặt nàng lúc này là một thiếu niên dáng người cao gầy, diện mạo tuấn mỹ pha lẫn chút ngây ngô.
Thiếu niên ngẩng mặt lên, trên mặt cười tươi, hắn nhìn ngón tay thon dài của mình, trong mắt hàm chứa đầy tia sáng vui sướng.
"Ngươi là Tiểu Mạch?"
Giọng nói Vân Lạc Phong mang theo nghi hoặc, dường như chính nàng cũng không tin thiếu niên trước mắt là tiểu nam hài phấn điêu ngọc trác hay lảm nhảm.
Thế nhưng, hơi thở trên người thiếu niên này rõ ràng là của Tiểu Mạch.
"Chủ nhân!" Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Chuyện này, ta có thể giải thích với người, trước khi thực lực của chủ nhân đột phá đến Thánh Vương, ta chỉ có thể dùng hình dáng của một đứa trẻ để gặp người, không thể giúp người chiến đấu, hơn nữa còn không thể lưu lại quá lâu ở thế giới bên ngoài."
"Thế nhưng......" Thiếu niên hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Khi người đột phá đến Thánh Vương thì ta cũng sinh ra biến hóa thật lớn! Biến hóa này không phải chỉ là thân thể không thôi, ta còn có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh người, giúp người chiến đấu!"
"A~!" Vân Lạc Phong vỗ vỗ cằm, nhướng mày cười nhạt mà nói: "Sao ta lại cảm thấy tác dụng lớn nhất của chuyện này chính là ngươi có thể nghênh thú tiểu Bạch vậy?"
"Chủ nhân!"
Ánh mắt Tiểu Mạch trở nên ai oán, biểu tình kia giống như là đã chịu sự khinh nhục rất lớn.
"Chủ nhân, người xem!"
Bỗng nhiên, từ phía trước truyền tới âm thanh khiếp sợ của Hỏa Hỏa.
Vân Lạc Phong quay đầu nhìn lại.
Trên mặt cỏ phía trước, có một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu vốn đang nằm yên, tuy nhiên, thời khắc này, thiếu nữ đang hôn mê lại từ từ mở hai mắt ra, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập mê mang, giống như một con sơn dương lạc đường.
"Tiểu Bạch tỉnh rồi?" Vân Lạc Phong hơi biến sắc, trong mắt nàng không có chút vui sướng nào: "Không thể nào! Linh hồn tiểu Bạch còn chưa hoàn toàn khang phục mà! Linh Hồn Quả thứ ba còn chưa tìm được, tại sao tiểu Bạch lại tỉnh lại trong lúc này? Tiểu Mạch, hậu quả của việc tiểu Bạch đột nhiên tỉnh lại là gì?"
Trước kia, Vân Lạc Phong từng dùng ngân châm phong ấn linh hồn tiểu Bạch.
Tại sao tiểu Bạch lại có thể thức tỉnh ở thời điểm này?
Sắc mặt Tiểu Mạch cũng rất là khó coi: "Hậu quả của việc tỉnh lại trước khi khang phục chính là.... Tâm trí không được đầy đủ!"
"Nguyên nhân tạo thành việc này là gì?"
"Không rõ lắm! Nhưng ta cảm thấy nguyên nhân lớn nhất chính là do cơn lốc lúc người đột phá đã ảnh hưởng đến thần trí của tiểu Bạch, làm cho nàng ấy tỉnh lại từ cơn hôn mê!"
Gió lốc linh khí sinh ra từ việc đột phá đến Thánh Vương qua lớn.
Thế cho nên Tiểu Thụ không nhịn được, hấp thụ hết tất cả linh khí kia không để lãng phí một chút nào.
Cho nên, tiểu Bạch có bị ảnh hưởng cũng không kỳ quái chút nào.
"Chuyện này, sao ngươi không nói sớm?"
Một khi đột phá tới Thánh Vương, nàng xem như chân chính bước vào con đường cường giả.
"Tiểu Thụ, sao ngươi lại ở chỗ này?" Lúc này Vân Lạc Phong mới phát hiện đứa nhóc mập mạp đứng trước mặt mình, ánh mắt hơi kinh ngạc: "Hình như ngươi đã lớn lên nhiều rồi?"
Tiểu Thụ thỏa mãn ợ một tiếng, rồi lao vào lòng Vân Lạc Phong, khuôn mặt tròn trịa mềm mại nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên.
"Mẫu thân, con no rồi, muốn đi tiểu!"
Sắc mặt Vân Lạc Phong tối sầm: "Bảo Tiểu Mạch mang ngươi đi!"
Nói xong lời này, nàng ngẩng đầu lên, chợt phát hiện Tiểu Mạch đang bị một vầng sáng bao phủ cả người, thân mình đang từ từ kéo dài ra.
"Tiểu Mạch?"
Vân Lạc Phong giật mình, buông Tiểu Thụ trong lòng ra, chậm rãi đi về phía Tiểu Mạch.
Đột nhiên, vầng sáng bao phủ Tiểu Mạch biến mất, tiểu nam hài sáu bảy tuổi đứng ở đó lúc đầu đã không còn thấy đâu nữa, đứng trước mặt nàng lúc này là một thiếu niên dáng người cao gầy, diện mạo tuấn mỹ pha lẫn chút ngây ngô.
Thiếu niên ngẩng mặt lên, trên mặt cười tươi, hắn nhìn ngón tay thon dài của mình, trong mắt hàm chứa đầy tia sáng vui sướng.
"Ngươi là Tiểu Mạch?"
Giọng nói Vân Lạc Phong mang theo nghi hoặc, dường như chính nàng cũng không tin thiếu niên trước mắt là tiểu nam hài phấn điêu ngọc trác hay lảm nhảm.
Thế nhưng, hơi thở trên người thiếu niên này rõ ràng là của Tiểu Mạch.
"Chủ nhân!" Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Chuyện này, ta có thể giải thích với người, trước khi thực lực của chủ nhân đột phá đến Thánh Vương, ta chỉ có thể dùng hình dáng của một đứa trẻ để gặp người, không thể giúp người chiến đấu, hơn nữa còn không thể lưu lại quá lâu ở thế giới bên ngoài."
"Thế nhưng......" Thiếu niên hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Khi người đột phá đến Thánh Vương thì ta cũng sinh ra biến hóa thật lớn! Biến hóa này không phải chỉ là thân thể không thôi, ta còn có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh người, giúp người chiến đấu!"
"A~!" Vân Lạc Phong vỗ vỗ cằm, nhướng mày cười nhạt mà nói: "Sao ta lại cảm thấy tác dụng lớn nhất của chuyện này chính là ngươi có thể nghênh thú tiểu Bạch vậy?"
"Chủ nhân!"
Ánh mắt Tiểu Mạch trở nên ai oán, biểu tình kia giống như là đã chịu sự khinh nhục rất lớn.
"Chủ nhân, người xem!"
Bỗng nhiên, từ phía trước truyền tới âm thanh khiếp sợ của Hỏa Hỏa.
Vân Lạc Phong quay đầu nhìn lại.
Trên mặt cỏ phía trước, có một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu vốn đang nằm yên, tuy nhiên, thời khắc này, thiếu nữ đang hôn mê lại từ từ mở hai mắt ra, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập mê mang, giống như một con sơn dương lạc đường.
"Tiểu Bạch tỉnh rồi?" Vân Lạc Phong hơi biến sắc, trong mắt nàng không có chút vui sướng nào: "Không thể nào! Linh hồn tiểu Bạch còn chưa hoàn toàn khang phục mà! Linh Hồn Quả thứ ba còn chưa tìm được, tại sao tiểu Bạch lại tỉnh lại trong lúc này? Tiểu Mạch, hậu quả của việc tiểu Bạch đột nhiên tỉnh lại là gì?"
Trước kia, Vân Lạc Phong từng dùng ngân châm phong ấn linh hồn tiểu Bạch.
Tại sao tiểu Bạch lại có thể thức tỉnh ở thời điểm này?
Sắc mặt Tiểu Mạch cũng rất là khó coi: "Hậu quả của việc tỉnh lại trước khi khang phục chính là.... Tâm trí không được đầy đủ!"
"Nguyên nhân tạo thành việc này là gì?"
"Không rõ lắm! Nhưng ta cảm thấy nguyên nhân lớn nhất chính là do cơn lốc lúc người đột phá đã ảnh hưởng đến thần trí của tiểu Bạch, làm cho nàng ấy tỉnh lại từ cơn hôn mê!"
Gió lốc linh khí sinh ra từ việc đột phá đến Thánh Vương qua lớn.
Thế cho nên Tiểu Thụ không nhịn được, hấp thụ hết tất cả linh khí kia không để lãng phí một chút nào.
Cho nên, tiểu Bạch có bị ảnh hưởng cũng không kỳ quái chút nào.
"Chuyện này, sao ngươi không nói sớm?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.