Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 505: Tiểu Mạch phúc hắc (1)
Tiêu Thất Gia
19/09/2018
Tiểu Mạch chớp mắt,
ủy ủy khuất khuất nói: “Mẫu thân, người có nhận con không? Người và phụ
thân quen biết đã nhiều năm, lần này phụ thân cũng vì người nên mới vào
Vân gia, người không thể không nhận chúng ta.”
Sắc mặt Vân Lạc Phong nháy mắt trầm xuống, khí thế trên người dần dần tỏa ra, âm thầm liếc Tiểu Mạch: “Xem ra… Ngươi không muốn sống ở chỗ này nữa.”
Thiếu nữ không hề che dấu khí thế khiến Tiểu Mạch hoảng sợ, nhưng vì để Vân Tiêu có thể sớm nghênh thú Vân Lạc Phong! Hắn sẽ trả bất cứ giá nào!
“Mẫu thân, người đã bỏ rơi con nhiều năm như vậy, người không thể lại vứt bỏ con lần nữa.”
Tiểu Mạch oa một tiếng ôm chặt bắp chân Vân Lạc Phong, khóc lóc thảm thiết nói: “Những năm gần đây, nhi tử thật sự rất nhớ người…”
Vân Lạc Phong hơi nheo đôi mắt lại, hơi thở nguy hiểm càng ngày càng mãnh liệt, Tiểu Mạch sợ tới mức rụt cổ lại, tội nghiệp nhìn nàng.
Hắn giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ, vẫy đuôi lấy lòng trước mặt chủ nhân.
“Tiểu thư.” Cuối cùng Khinh Yên cũng thoát khỏi trạng thái hóa thạch, nàng cảm nhận được khí tức trên người Vân Lạc Phong, vội vàng kéo Tiểu Mạch đến bên cạnh: “Tuy rằng tiểu thư là người nô tỳ sùng bái nhất, từ trước đến nay nô tỳ luôn nghe theo mệnh lệnh của người, nhưng tốt xấu tiểu thiếu gia cũng là con của người, người muốn vứt bỏ ngài ấy hình như không tốt lắm…”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng hít một hơi: “Khinh Yên, chúng ta đi Thiên gia trước, những chuyện khác sau khi trở về ta sẽ nói với ngươi.”
“Két…!”
Ngay lúc Vân Lạc Phong mở cửa phòng muốn đi ra ngoài, phịch một tiếng, cánh cửa đụng phải lão giả đang núp ở ngoài cửa nghe lén khiến ông lảo đảo ngã sấp xuống đất với tư thế chó gặm bùn.
Sắc mặt Vân Lạc Phong càng đen hơn: “Người ở chỗ này làm gì?”
“Chuyện này…” Lão gia tử sờ sờ tóc, ha hả cười nói: “Ta nghe có tiếng khóc của tiểu hài tử nên muốn nghe thử xem có chuyện gì xảy ra. Tiểu Phong nhi, đứa nhỏ này cũng thật là, đã có nhi tử rồi mà cũng lén gạt ta, có phải con cố ý không muốn để ta ôm tằng ngoại tôn (chắt ngoại) đúng không?”
Vân Lạc Phong đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương: “Bây giờ con còn có việc gấp, chờ sau khi con trở lại, con sẽ dùng máu nhận thân chứng minh gia hỏa này không phải là nhi tử của con.”
“Ta nói nó là chắt ngoại của ta thì nó chính là chắt ngoại của ta.” Lão gia tử trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, lúc nhìn Tiểu Mạch thì lại thay đổi thành gương mặt tươi cười: “Cháu ngoan, mau tới đây để ông cố ngoại ôm một cái!”
Tiểu Mạch chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ông cố ngoại, người không thể để những người xấu đó thú mẫu thân, mẫu thân là của phụ thân Vân Tiêu.”
“Ai, thật ngoan, cháu yên tâm, ông cố ngoại sẽ không để những người đó thực hiện được.” Lão gia tử cười ha hả kéo Tiểu Mạch vào trong lồng ngực, hung hăng giày vò một lúc: “Phong nhi, con xem đứa nhỏ này rất giống con, cảm giác của ta không sai, nó chính là nhi tử của con, nếu không bây giờ các ngươi lấy máu nhận thân đi.”
Giống?
Chân mày Vân Lạc Phong đột nhiên nhăn lại, nàng nhìn kỹ mắt mũi Tiểu Mạch, hoàn toàn không cảm thấy gia hỏa này giống nàng chỗ nào.
Lão già này, muốn chắt ngoại đến điên rồi! Cho dù tùy tiện kéo tới một hài tử ngoài đầu đường, ông đều cảm thấy giống nàng.
“Gia gia, thật sự con có việc gấp, chuyện lấy máu nhận thân đợi con trở lại rồi nói.”
Vân Lạc Phong khẽ nhíu mày, đến tận lúc này mà nàng còn muốn giảng đạo lý với lão nhân.
Thế nhưng lão gia tử chỉ thần bí cười: “Nha đầu con mưu ma chước quỷ rất nhiều, chờ con trở về ai biết sẽ xảy ra biến cố gì? Cho nên, lúc ta ở ngoài cửa, ta đã sai người đi chuẩn bị một chậu nước trong, bây giờ các con lấy máu nhận thân luôn.”
Hô hấp của Vân Lạc Phong cũng trở nên không thông thuận, cuối cùng, nàng lựa chọn tiếp nhận đề nghị giảo hoạt của lão nhân.
Sắc mặt Vân Lạc Phong nháy mắt trầm xuống, khí thế trên người dần dần tỏa ra, âm thầm liếc Tiểu Mạch: “Xem ra… Ngươi không muốn sống ở chỗ này nữa.”
Thiếu nữ không hề che dấu khí thế khiến Tiểu Mạch hoảng sợ, nhưng vì để Vân Tiêu có thể sớm nghênh thú Vân Lạc Phong! Hắn sẽ trả bất cứ giá nào!
“Mẫu thân, người đã bỏ rơi con nhiều năm như vậy, người không thể lại vứt bỏ con lần nữa.”
Tiểu Mạch oa một tiếng ôm chặt bắp chân Vân Lạc Phong, khóc lóc thảm thiết nói: “Những năm gần đây, nhi tử thật sự rất nhớ người…”
Vân Lạc Phong hơi nheo đôi mắt lại, hơi thở nguy hiểm càng ngày càng mãnh liệt, Tiểu Mạch sợ tới mức rụt cổ lại, tội nghiệp nhìn nàng.
Hắn giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ, vẫy đuôi lấy lòng trước mặt chủ nhân.
“Tiểu thư.” Cuối cùng Khinh Yên cũng thoát khỏi trạng thái hóa thạch, nàng cảm nhận được khí tức trên người Vân Lạc Phong, vội vàng kéo Tiểu Mạch đến bên cạnh: “Tuy rằng tiểu thư là người nô tỳ sùng bái nhất, từ trước đến nay nô tỳ luôn nghe theo mệnh lệnh của người, nhưng tốt xấu tiểu thiếu gia cũng là con của người, người muốn vứt bỏ ngài ấy hình như không tốt lắm…”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng hít một hơi: “Khinh Yên, chúng ta đi Thiên gia trước, những chuyện khác sau khi trở về ta sẽ nói với ngươi.”
“Két…!”
Ngay lúc Vân Lạc Phong mở cửa phòng muốn đi ra ngoài, phịch một tiếng, cánh cửa đụng phải lão giả đang núp ở ngoài cửa nghe lén khiến ông lảo đảo ngã sấp xuống đất với tư thế chó gặm bùn.
Sắc mặt Vân Lạc Phong càng đen hơn: “Người ở chỗ này làm gì?”
“Chuyện này…” Lão gia tử sờ sờ tóc, ha hả cười nói: “Ta nghe có tiếng khóc của tiểu hài tử nên muốn nghe thử xem có chuyện gì xảy ra. Tiểu Phong nhi, đứa nhỏ này cũng thật là, đã có nhi tử rồi mà cũng lén gạt ta, có phải con cố ý không muốn để ta ôm tằng ngoại tôn (chắt ngoại) đúng không?”
Vân Lạc Phong đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương: “Bây giờ con còn có việc gấp, chờ sau khi con trở lại, con sẽ dùng máu nhận thân chứng minh gia hỏa này không phải là nhi tử của con.”
“Ta nói nó là chắt ngoại của ta thì nó chính là chắt ngoại của ta.” Lão gia tử trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, lúc nhìn Tiểu Mạch thì lại thay đổi thành gương mặt tươi cười: “Cháu ngoan, mau tới đây để ông cố ngoại ôm một cái!”
Tiểu Mạch chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ông cố ngoại, người không thể để những người xấu đó thú mẫu thân, mẫu thân là của phụ thân Vân Tiêu.”
“Ai, thật ngoan, cháu yên tâm, ông cố ngoại sẽ không để những người đó thực hiện được.” Lão gia tử cười ha hả kéo Tiểu Mạch vào trong lồng ngực, hung hăng giày vò một lúc: “Phong nhi, con xem đứa nhỏ này rất giống con, cảm giác của ta không sai, nó chính là nhi tử của con, nếu không bây giờ các ngươi lấy máu nhận thân đi.”
Giống?
Chân mày Vân Lạc Phong đột nhiên nhăn lại, nàng nhìn kỹ mắt mũi Tiểu Mạch, hoàn toàn không cảm thấy gia hỏa này giống nàng chỗ nào.
Lão già này, muốn chắt ngoại đến điên rồi! Cho dù tùy tiện kéo tới một hài tử ngoài đầu đường, ông đều cảm thấy giống nàng.
“Gia gia, thật sự con có việc gấp, chuyện lấy máu nhận thân đợi con trở lại rồi nói.”
Vân Lạc Phong khẽ nhíu mày, đến tận lúc này mà nàng còn muốn giảng đạo lý với lão nhân.
Thế nhưng lão gia tử chỉ thần bí cười: “Nha đầu con mưu ma chước quỷ rất nhiều, chờ con trở về ai biết sẽ xảy ra biến cố gì? Cho nên, lúc ta ở ngoài cửa, ta đã sai người đi chuẩn bị một chậu nước trong, bây giờ các con lấy máu nhận thân luôn.”
Hô hấp của Vân Lạc Phong cũng trở nên không thông thuận, cuối cùng, nàng lựa chọn tiếp nhận đề nghị giảo hoạt của lão nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.