Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1033: Tranh giành linh thú (4)
Tiêu Thất Gia
30/11/2018
Edit: Sahara
****lại bị treo rồi khỏi động lại ứng dụng nữa. Cũng may chưa edit được 100 chữ, chứ ko bỏ đi ngủ luôn cho rồi.
Lâu lâu watt cứ bị zậy là thế nào????
____.._____
"Ta thấy mọi người đừng tranh cãi nữa!"
Ông chủ quầy hàng rốt cuộc cũng lên tiếng, ông ta mỉm cười nói: "Chi bằng cứ để cho con linh thú này tự mình lựa chọn đi, nó theo ai, thì người đó mua nó!"
Trong lồng sắt, con linh thú kia dường như là nghe hiểu được lời nói của ông chủ, đôi con ngươi lạnh băng của nó hết đảo lên người Vân Lạc Phong rồi lại đảo qua người Nam Cung Lam.
Bỗng nhiên có một giọng nói xuyên thấu qua linh hồn, nổ vang trong đầu của nó, làm cho trong mắt của nó chợt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Thanh Loan, đi theo ta! Ta chẳng những có thể giúp ngươi khôi phục lại thương thế, mà còn có thể giúp ngươi có được năng lực báo thù. Kẻ nào đã hại ngươi ra nông nỗi này, sau này, ngươi cứ trả lại cho hắn gấp mười lần!"
Cả thân mình Thanh Loan cứng đờ, nó ngẩng đầu lên nhìn về phương hướng mà Vân Lạc Phong đang đứng, ngay tức khắc, đối diện với nó là một đôi mắt đen láy đang chứa đầy ý cười.
Lúc này đây, từ trên người bạch y thiếu nữ kia, nó mơ hồ cảm nhận được một hơi thở cường đại áp bách.
Cổ hơi thở áp bách kia không xuất phát từ bản thân của nữ tử này, mà là xuất phát từ trong linh hồn của cô ta, xuyên thấu qua thân thể bên ngoài mà truyền ra.
Hai tròng mắt của Thanh Loan khẽ chuyển động, trong đầu nó liền nảy ra một ý nghĩ, người này nhất định là đã khế ước với một linh thú cường đại nào đó.
Không!
Cổ hơi thở kia... Hình như cũng không phải xuất phát từ linh thú...
Thanh Loan thấy mờ mịt mông lung không sao khẳng định được, bởi vì cổ hơi thở áp bách kia rất cường đại, nhưng lại không giống như hơi thở phát ra từ bản tính hoang dã của linh thú, mà nó tràn đầy sức sống bừng bừng như một thân cây.
Nam Cung Lam không nhận thấy sự bất thường của Thanh Loan, cô ta mỉm cười đi đến trước mặt của nó, hơi cúi người, duỗi tay thò vào trong lồng sắt muốn vuốt ve đầu của Thanh Loan.
Thanh Loan khẽ nghiêng thân mình, tránh thoát bàn tay của Nam Cung Lam, đáy mắt nó lộ rõ ra một mảnh chán ghét.
Không biết tại sao, nhưng nó không hề thích hơi thở trên người của nữ nhân này một chút nào.
Linh thú không giống như con người! Con người là thông qua vẻ bề ngoài mà phán đoán sự tốt xấu của một ai đó, còn linh thú thì lại dựa vào hơi thở của đối phương! Cho dù con người có ngụy trang giỏi như thế nào đi nữa, nhưng khi đứng trước mặt linh thú thì đều bị lột trần mặt nạ. Bất luận là sự ngụy trang gì thì cũng không tránh thoát được giác quan của linh thú.
Bàn tay Nam Cung Lam hơi khựng lại, nhưng trên mặt thì vẫn cười tươi như cũ, không hề cảm thấy vì vậy mà xấu hổ.
"Hiện giờ ngươi đang bị trọng thương, gia tộc Nam Cung của ta có y sư có thể trị khỏi cho ngươi, ngươi có nguyện ý đi theo ta không? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt, xem ngươi như là người thân của ta vậy, ta sẽ không để cho ngươi phải chịu thêm bất kỳ ủy khuất gì nữa đâu!"
Trong mắt người ngoài, tính tình của Nam Cung Lam rất hiền lành, làm người hào phóng, người khác thì xem linh thú như là công cụ, chỉ có duy nhất mình Nam Cung Lam mới nói ra được lời nói xem linh thú như là người thân của mình.
Chỉ một câu này thôi, bọn họ tin chắc rằng con linh thú kia tuyệt đối sẽ không lạnh nhạt thờ ơ với Nam Cung Lam.
Bởi vì, nếu nó mà rơi vào tay người khác, thì kết cục chắc chắn sẽ rất thảm. Như vậy, nó làm sao có thể cự tuyệt hảo ý của Nam Cung Lam cho được?
"Đến đây nào, đi theo ta đi!"
Ngữ khí của Nam Cung Lam mang theo một sự dụ hoặc, khiến người ta nghe xong đều có cảm giác ngay cả xương cốt cũng tê dại, hận không thể lập tức đi theo cô ta.
Tuy nhiên, đối với khuôn mặt tươi cười của Nam Cung Lam, ánh mắt của Thanh Loan ngoại trừ sự lạnh băng và cao ngạo thì hoàn toàn không có một biểu cảm dư thừa nào khác nữa.
"Nam Cung tiểu thư, bây giờ ta sẽ mở lồng sắt ra, con linh thú này đi về phía người nào, thì người đó chính là chủ nhân của nó."
Ông chủ chậm rãi đi đến bên cạnh lồng sắt, lấy chìa khóa ra, bắt đầu mở cửa lồng.
Sở dĩ ông chủ dám làm như thế, là vì Thanh Loan đang bị thương rất nặng, đừng nói là bay, chỉ sợ đi bộ đối với nó mà nói, cũng cực kỳ gian nan.
Quả nhiên, mỗi bước chân của Thanh Loan đều thất tha thất thểu, chỉ đi ra khỏi lồng sắt thôi mà dường như nó đã phải cố gắng hết sức vậy.
Nam Cung Lam mỉm cười đầy tự tin, bởi vì cô ta dám chắc chắn, người mà con linh thú này lựa chọn, tất nhiên sẽ là cô ta.
Mà Lâm Nhược Bạch đứng ở bên kia thì mặt đầy khẩn trương, lo lắng nhìn về phía Thanh Loan.
Vân Lạc Phong cảm nhận được sự bất an của đồ đệ nhà mình, liền khẽ vỗ vỗ lên vai Lâm Nhược Bạch, nói: "Sư phụ đã hứa lấy con linh thú này cho con, thì ta nhất định sẽ tận tay đưa nó cho con!"
****lại bị treo rồi khỏi động lại ứng dụng nữa. Cũng may chưa edit được 100 chữ, chứ ko bỏ đi ngủ luôn cho rồi.
Lâu lâu watt cứ bị zậy là thế nào????
____.._____
"Ta thấy mọi người đừng tranh cãi nữa!"
Ông chủ quầy hàng rốt cuộc cũng lên tiếng, ông ta mỉm cười nói: "Chi bằng cứ để cho con linh thú này tự mình lựa chọn đi, nó theo ai, thì người đó mua nó!"
Trong lồng sắt, con linh thú kia dường như là nghe hiểu được lời nói của ông chủ, đôi con ngươi lạnh băng của nó hết đảo lên người Vân Lạc Phong rồi lại đảo qua người Nam Cung Lam.
Bỗng nhiên có một giọng nói xuyên thấu qua linh hồn, nổ vang trong đầu của nó, làm cho trong mắt của nó chợt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Thanh Loan, đi theo ta! Ta chẳng những có thể giúp ngươi khôi phục lại thương thế, mà còn có thể giúp ngươi có được năng lực báo thù. Kẻ nào đã hại ngươi ra nông nỗi này, sau này, ngươi cứ trả lại cho hắn gấp mười lần!"
Cả thân mình Thanh Loan cứng đờ, nó ngẩng đầu lên nhìn về phương hướng mà Vân Lạc Phong đang đứng, ngay tức khắc, đối diện với nó là một đôi mắt đen láy đang chứa đầy ý cười.
Lúc này đây, từ trên người bạch y thiếu nữ kia, nó mơ hồ cảm nhận được một hơi thở cường đại áp bách.
Cổ hơi thở áp bách kia không xuất phát từ bản thân của nữ tử này, mà là xuất phát từ trong linh hồn của cô ta, xuyên thấu qua thân thể bên ngoài mà truyền ra.
Hai tròng mắt của Thanh Loan khẽ chuyển động, trong đầu nó liền nảy ra một ý nghĩ, người này nhất định là đã khế ước với một linh thú cường đại nào đó.
Không!
Cổ hơi thở kia... Hình như cũng không phải xuất phát từ linh thú...
Thanh Loan thấy mờ mịt mông lung không sao khẳng định được, bởi vì cổ hơi thở áp bách kia rất cường đại, nhưng lại không giống như hơi thở phát ra từ bản tính hoang dã của linh thú, mà nó tràn đầy sức sống bừng bừng như một thân cây.
Nam Cung Lam không nhận thấy sự bất thường của Thanh Loan, cô ta mỉm cười đi đến trước mặt của nó, hơi cúi người, duỗi tay thò vào trong lồng sắt muốn vuốt ve đầu của Thanh Loan.
Thanh Loan khẽ nghiêng thân mình, tránh thoát bàn tay của Nam Cung Lam, đáy mắt nó lộ rõ ra một mảnh chán ghét.
Không biết tại sao, nhưng nó không hề thích hơi thở trên người của nữ nhân này một chút nào.
Linh thú không giống như con người! Con người là thông qua vẻ bề ngoài mà phán đoán sự tốt xấu của một ai đó, còn linh thú thì lại dựa vào hơi thở của đối phương! Cho dù con người có ngụy trang giỏi như thế nào đi nữa, nhưng khi đứng trước mặt linh thú thì đều bị lột trần mặt nạ. Bất luận là sự ngụy trang gì thì cũng không tránh thoát được giác quan của linh thú.
Bàn tay Nam Cung Lam hơi khựng lại, nhưng trên mặt thì vẫn cười tươi như cũ, không hề cảm thấy vì vậy mà xấu hổ.
"Hiện giờ ngươi đang bị trọng thương, gia tộc Nam Cung của ta có y sư có thể trị khỏi cho ngươi, ngươi có nguyện ý đi theo ta không? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt, xem ngươi như là người thân của ta vậy, ta sẽ không để cho ngươi phải chịu thêm bất kỳ ủy khuất gì nữa đâu!"
Trong mắt người ngoài, tính tình của Nam Cung Lam rất hiền lành, làm người hào phóng, người khác thì xem linh thú như là công cụ, chỉ có duy nhất mình Nam Cung Lam mới nói ra được lời nói xem linh thú như là người thân của mình.
Chỉ một câu này thôi, bọn họ tin chắc rằng con linh thú kia tuyệt đối sẽ không lạnh nhạt thờ ơ với Nam Cung Lam.
Bởi vì, nếu nó mà rơi vào tay người khác, thì kết cục chắc chắn sẽ rất thảm. Như vậy, nó làm sao có thể cự tuyệt hảo ý của Nam Cung Lam cho được?
"Đến đây nào, đi theo ta đi!"
Ngữ khí của Nam Cung Lam mang theo một sự dụ hoặc, khiến người ta nghe xong đều có cảm giác ngay cả xương cốt cũng tê dại, hận không thể lập tức đi theo cô ta.
Tuy nhiên, đối với khuôn mặt tươi cười của Nam Cung Lam, ánh mắt của Thanh Loan ngoại trừ sự lạnh băng và cao ngạo thì hoàn toàn không có một biểu cảm dư thừa nào khác nữa.
"Nam Cung tiểu thư, bây giờ ta sẽ mở lồng sắt ra, con linh thú này đi về phía người nào, thì người đó chính là chủ nhân của nó."
Ông chủ chậm rãi đi đến bên cạnh lồng sắt, lấy chìa khóa ra, bắt đầu mở cửa lồng.
Sở dĩ ông chủ dám làm như thế, là vì Thanh Loan đang bị thương rất nặng, đừng nói là bay, chỉ sợ đi bộ đối với nó mà nói, cũng cực kỳ gian nan.
Quả nhiên, mỗi bước chân của Thanh Loan đều thất tha thất thểu, chỉ đi ra khỏi lồng sắt thôi mà dường như nó đã phải cố gắng hết sức vậy.
Nam Cung Lam mỉm cười đầy tự tin, bởi vì cô ta dám chắc chắn, người mà con linh thú này lựa chọn, tất nhiên sẽ là cô ta.
Mà Lâm Nhược Bạch đứng ở bên kia thì mặt đầy khẩn trương, lo lắng nhìn về phía Thanh Loan.
Vân Lạc Phong cảm nhận được sự bất an của đồ đệ nhà mình, liền khẽ vỗ vỗ lên vai Lâm Nhược Bạch, nói: "Sư phụ đã hứa lấy con linh thú này cho con, thì ta nhất định sẽ tận tay đưa nó cho con!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.