Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1377: Trở mặt (3)
Tiêu Thất Gia
09/02/2019
Edit: Sahara
"Mục Động, ông đừng có một tiếng lại một tiếng đồ đệ của ông, tiểu nha đầu này còn chưa có bái ông làm sư đâu, cho dù ông không có tự tôn đi nữa, thì cũng đừng nói những lời như vậy vào lúc này."
Quân lão gia tử dừng một chút rồi tiếp tục: "Huống chi, tiểu nha đầu này rất hợp mắt ta, loại chuyện này khó mà đoán trước được, không bằng ông cứ rút lui đi, được không? Ta đảm bảo sẽ giúp ông tìm một đồ đệ khác."
Câu nói này thiếu chút nữa đã làm Mục Động tức điên lên, ông quay đầu lại nhìn Linh Nhi, nói: "Linh Nhi, con mặc kệ gia gia của con không lo hay sao? Ông ta đang muốn đoạt đồ đệ của ta kìa!"
"Mục gia gia!" Linh Nhi cười hì hì nói: "Gia gia của con nói không sai, cô nương này quả thật là chưa bái Mục gia gia làm sư phụ, cho nên không phải là đồ đệ của người, hơn nữa, con cảm thấy, nàng đi theo gia gia của con sẽ càng phát triển tốt hơn, người nói có đúng không?"
Râu của Mục Động run lên, hai mắt trừng to: "Một già một trẻ các ngươi hợp lại chọc tức ta! Ta nói cho các ngươi biết, tiểu nha đầu này ta muốn chắc rồi, ai dám đoạt người với ta, tq lập tức trở mặt với kẻ đó!"
Người trong Y Đường thấy hai lão đầu cãi nhau, ai cũng không dám hó hé một tiếng.
Mục Động ở Trung Châu cũng có chút uy quyền, còn vị lão giả áo bào trắng kia, dù không biết ông ấy là người phương nào, nhưng có thể nói chuyện với Mục Động bằng giọng điệu như thế, thì nhất định cũng là một người có thân phận không nhỏ.
Hai người này, đều là người bọn họ không thể trêu vào.
Cho nên, người trong Y Đường rất thức thời mà lui về sau vài bước, chừa cho hai vị lão nhân gia một khoảng trống lớn.
Còn về người vừa mở miệng nhục mạ Quân lão gia tử lúc nãy, sau khi hắn ta cảm nhận được khí thế trên người hai vị lão nhân gia, thì bị dọa đến thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.
Cũng may là người ở bên cạnh kịp thời đỡ lấy hắn, mới giúp hắn tránh được việc ngã quỵ ra đất.
Lúc này, nét bút cuối cùng của Vân Lạc Phong cũng đã xong, nàng quay đầu, liền trông thấy vị lão giả vừa nãy mới hỏi nàng hiện giờ đang giằng co cùng một vị lão giả khác, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Xảy ra chuyện gì?"
Hai vị lão nhân gia liền xoay lại nhìn Vân Lạc Phong, sau đó đồng loạt cất bước đi về phía nàng.
Thế nhưng, khi Mục Động nhìn thấy Quân lão gia tử cũng đi về phía Vân Lạc Phong, liền cố tình dùng thân mình lấn người qua: "Tránh ra, đừng quấy rầy ta ôn chuyện cũ với đồ nhi!"
Ôn chuyện cũ?
Ôn chuyện cũ cái muội muội nhà ngươi!
Đây là ngày đầu tiên hai người các ngươi quen biết....
A, không đúng!
Người ta căn bản còn chưa quen biết ngươi, thì có chuyện cũ gì để ôn với ngươi hả?
"Cút ngay!" Quân lão gia tử vung tay lên, một chưởng phong liền đánh ngay về phía Mục Động: "Mục Động, ngươi đừng bức lão tử động thủ với ngươi!"
Lúc này đây, Quân lão gia tử đã đổi cách tự xưng từ lão phu thành lão tử, cũng gọi Mục Động từ ông thành ngươi, có thể thấy được lửa giận trong lòng Quân lão gia tử thế nào.
"Động thủ thì động thủ! Ta sợ ngươi à? Y thuật của ngươi xác thật là cao hơn ta, nhưng luận thực lực, hai người chúng ta luôn luôn không phân được cao thấp!"
Mục Động hừ một tiếng, cũng không cam chịu yếu thế mà đáp trả.
Vân Lạc Phong có chút ngây ngốc, bởi vì lúc sau nàng quá chuyên chú trả lời đề mục, cho nên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là..... Từ khi nào mình lại có thêm sư phụ rồi?
"Cô nương đừng để ý!"
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai Vân Lạc Phong.
Nàng quay lại, ngay lập tức, một khuôn mặt đáng yêu mang theo tươi cười liền đập vào mắt nàng.
Nụ cười tươi của thiếu nữ kia vô cùng sáng ngời, mắt ngọc mày ngài, thập phần hoạt bát.
"Gia gia ta vẫn luôn như vậy, thời điểm bình thường thì thân thiết với Mục gia gia như huynh đệ, nhưng một khi xảy ra tranh chấp thì lập tức biến thành kẻ thù."
Linh Nhi nhấp môi cười nhạt, hơi hơi chớp mắt: "Mục gia gia nói ngươi biết Vạn Thiên Châm Pháp, ngươi thật sự biết Vạn Thiên Châm Pháp trong truyền thuyết?"
Vân Lạc Phong giật mình.
Vạn Thiên Châm Pháp?
"Ngươi muốn nói đến bộ châm pháp ta vừa viết?" Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm: "Nếu cái ngươi nói là nó, vậy đúng là ta có biết!"
=== ====== ====== ====== ===
"Mục Động, ông đừng có một tiếng lại một tiếng đồ đệ của ông, tiểu nha đầu này còn chưa có bái ông làm sư đâu, cho dù ông không có tự tôn đi nữa, thì cũng đừng nói những lời như vậy vào lúc này."
Quân lão gia tử dừng một chút rồi tiếp tục: "Huống chi, tiểu nha đầu này rất hợp mắt ta, loại chuyện này khó mà đoán trước được, không bằng ông cứ rút lui đi, được không? Ta đảm bảo sẽ giúp ông tìm một đồ đệ khác."
Câu nói này thiếu chút nữa đã làm Mục Động tức điên lên, ông quay đầu lại nhìn Linh Nhi, nói: "Linh Nhi, con mặc kệ gia gia của con không lo hay sao? Ông ta đang muốn đoạt đồ đệ của ta kìa!"
"Mục gia gia!" Linh Nhi cười hì hì nói: "Gia gia của con nói không sai, cô nương này quả thật là chưa bái Mục gia gia làm sư phụ, cho nên không phải là đồ đệ của người, hơn nữa, con cảm thấy, nàng đi theo gia gia của con sẽ càng phát triển tốt hơn, người nói có đúng không?"
Râu của Mục Động run lên, hai mắt trừng to: "Một già một trẻ các ngươi hợp lại chọc tức ta! Ta nói cho các ngươi biết, tiểu nha đầu này ta muốn chắc rồi, ai dám đoạt người với ta, tq lập tức trở mặt với kẻ đó!"
Người trong Y Đường thấy hai lão đầu cãi nhau, ai cũng không dám hó hé một tiếng.
Mục Động ở Trung Châu cũng có chút uy quyền, còn vị lão giả áo bào trắng kia, dù không biết ông ấy là người phương nào, nhưng có thể nói chuyện với Mục Động bằng giọng điệu như thế, thì nhất định cũng là một người có thân phận không nhỏ.
Hai người này, đều là người bọn họ không thể trêu vào.
Cho nên, người trong Y Đường rất thức thời mà lui về sau vài bước, chừa cho hai vị lão nhân gia một khoảng trống lớn.
Còn về người vừa mở miệng nhục mạ Quân lão gia tử lúc nãy, sau khi hắn ta cảm nhận được khí thế trên người hai vị lão nhân gia, thì bị dọa đến thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.
Cũng may là người ở bên cạnh kịp thời đỡ lấy hắn, mới giúp hắn tránh được việc ngã quỵ ra đất.
Lúc này, nét bút cuối cùng của Vân Lạc Phong cũng đã xong, nàng quay đầu, liền trông thấy vị lão giả vừa nãy mới hỏi nàng hiện giờ đang giằng co cùng một vị lão giả khác, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Xảy ra chuyện gì?"
Hai vị lão nhân gia liền xoay lại nhìn Vân Lạc Phong, sau đó đồng loạt cất bước đi về phía nàng.
Thế nhưng, khi Mục Động nhìn thấy Quân lão gia tử cũng đi về phía Vân Lạc Phong, liền cố tình dùng thân mình lấn người qua: "Tránh ra, đừng quấy rầy ta ôn chuyện cũ với đồ nhi!"
Ôn chuyện cũ?
Ôn chuyện cũ cái muội muội nhà ngươi!
Đây là ngày đầu tiên hai người các ngươi quen biết....
A, không đúng!
Người ta căn bản còn chưa quen biết ngươi, thì có chuyện cũ gì để ôn với ngươi hả?
"Cút ngay!" Quân lão gia tử vung tay lên, một chưởng phong liền đánh ngay về phía Mục Động: "Mục Động, ngươi đừng bức lão tử động thủ với ngươi!"
Lúc này đây, Quân lão gia tử đã đổi cách tự xưng từ lão phu thành lão tử, cũng gọi Mục Động từ ông thành ngươi, có thể thấy được lửa giận trong lòng Quân lão gia tử thế nào.
"Động thủ thì động thủ! Ta sợ ngươi à? Y thuật của ngươi xác thật là cao hơn ta, nhưng luận thực lực, hai người chúng ta luôn luôn không phân được cao thấp!"
Mục Động hừ một tiếng, cũng không cam chịu yếu thế mà đáp trả.
Vân Lạc Phong có chút ngây ngốc, bởi vì lúc sau nàng quá chuyên chú trả lời đề mục, cho nên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là..... Từ khi nào mình lại có thêm sư phụ rồi?
"Cô nương đừng để ý!"
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai Vân Lạc Phong.
Nàng quay lại, ngay lập tức, một khuôn mặt đáng yêu mang theo tươi cười liền đập vào mắt nàng.
Nụ cười tươi của thiếu nữ kia vô cùng sáng ngời, mắt ngọc mày ngài, thập phần hoạt bát.
"Gia gia ta vẫn luôn như vậy, thời điểm bình thường thì thân thiết với Mục gia gia như huynh đệ, nhưng một khi xảy ra tranh chấp thì lập tức biến thành kẻ thù."
Linh Nhi nhấp môi cười nhạt, hơi hơi chớp mắt: "Mục gia gia nói ngươi biết Vạn Thiên Châm Pháp, ngươi thật sự biết Vạn Thiên Châm Pháp trong truyền thuyết?"
Vân Lạc Phong giật mình.
Vạn Thiên Châm Pháp?
"Ngươi muốn nói đến bộ châm pháp ta vừa viết?" Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm: "Nếu cái ngươi nói là nó, vậy đúng là ta có biết!"
=== ====== ====== ====== ===
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.