Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1594: Truy Phong Liên Minh (ba)
Tiêu Thất Gia
28/08/2019
Tính cách Đại công chúa như thế nào, không có người nào so với hắn rõ ràng hơn.
Nếu ả ta đổ hết trách nhiệm lên đầu Y Lợi, thì rất có khả năng Y Lợi sẽ phải mất mạng.
Đây là chuyện mà hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy nhất!
"Nếu ngươi lo lắng, ta sẽ bảo Oanh Oanh cùng ngươi đi tìm tiểu công chúa!" Vân Lạc Phong nhướng mày: "Mục tiêu hiện nay của đám thú tộc kia là ta và Vân Tiêu, cho nên tiểu công chúa Y Lợi tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì lớn."
Nhưng nếu chờ thêm một thời gian nữa thì chưa chắc......
Sở dĩ Vân Lạc Phong bảo để Hoàng Oanh Oanh đi theo Hồ Li, là bởi vì hiện giờ Hoàng Oanh Oanh đã tiếp nhận truyền thừa, thực lực tiến bộ vượt bật, trong tình huống bình thường, đám thú tộc kia không thể gây khó dễ cho Hoàng Oanh Oanh.
"Được!"
Hồ Li trực tiếp đồng ý.
Hắn không có cảm giác gì đối với Y Lợi, nhưng đối phương là ân nhân cứu mạng hắn, bất luận thế nào, hắn cũng không thể mặc kệ nàng ấy......
"Vân cô nương, thủ hạ của cô đi đâu thế?"
Tùng Mộc tò mò nhìn về phía Hồ Li và Hoàng Oanh Oanh, ánh mắt rất là kinh ngạc.
Những lời vừa rồi là do Vân Lạc Phong dùng bí âm trực tiếp truyền vào đầu Hồ Li và Hoàng Oanh Oanh, cho nên những người ở đây hoàn toàn không biết Vân Lạc Phong vừa nói cái gì......
Mà tính cảnh giác của nàng luôn rất cao, dù những kẻ trước mặt đều là nhân loại, thì nàng cũng không để cho bọn họ biết mục đích của mình.
"Không có gì!"
Thấy Vân Lạc Phong không định giải thích, dù cho trong lòng đám người Tùng Mộc tràn đầy nghi hoặc, nhưng bọn họ cũng không có hỏi nhiều.
Ai cũng có bí mật mà mình không muốn nói ra, không phải sao?
......
Hôm sau.
Một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên truyền khắp toàn bộ đình viện, khiến tất cả mọi người đang ngủ đều phải bật dậy khỏi giường.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tùng Mộc là người lao ra khỏi phòng đầu tiên, ngay khoảnh khắc hắn vừa chạy ra, đập vào mắt hắn chính là cảnh tượng chim bay cá nhảy khắp nơi, khiến hắn sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng......
"Đây là chuyện gì? Tại sao linh thú lại tìm được nơi này nhanh như vậy?"
Cùng lúc đó, những người khác cũng từ trong phòng bước nhanh đi ra, khi bọn họ đang nhìn thấy khắp nơi đều là linh thú, sắc mặt cũng khó coi vạn phần.
"Tùng Mộc đại nhân, có phải là do mấy người vừa đến hôm qua đã dẫn đám linh thú này đến hay không?"
Không biết là ai trong đám đông đã nói những lời này, khiến những người khác cũng lập tức bàn tán sôi nổi.
"Không sai, khẳng định là mấy người đó! Huống chi, ngày hôm qua, nữ nhân kia đột nhiên rời đi, nhất định là ả ta đi báo với linh thú hành tung của chúng ta, nếu không, tại sao bọn họ vừa đến, thì linh thú cũng tìm tới chỗ của chúng ta chứ?"
Chuyện này không thể không làm mọi người hoài nghi.
Bọn họ đã trốn ở chỗ này hai năm, chưa từng bị linh thú phát hiện một lần nào. Tại sao đám người kia vừa tới thì bọn họ đã bị linh thú phát hiện?
Mọi người vừa dứt lời thì cũng là lúc Vân Lạc Phong đẩy cửa phòng bước ra, nắng sớm ban mai chiếu rọi lên tà áo bạch y trắng như tuyết.
Vân Tiêu yên lặng đứng ở bên cạnh nàng, trong đôi mắt lãnh khốc kia, ngoại trừ nữ tử bên cạnh, thì không còn chứa được người nào nữa.
"Tùng mộc đại nhân! Ta đề nghị, trước khi đám linh thú kia tiêu diệt chúng ta, thì chúng ta nên giết đám người này trước. Còn về tên tiểu tử Tiểu Ngôn kia, nếu không phải do nó đưa đám người này về, thì cũng sẽ không phát sinh ra những chuyện như bây giờ, cho nên nó cũng phải chết!"
Trong đám đông, tên nam tử vừa mở miệng đề nghị cũng chính là tên đã vu oan cho đám người Vân Lạc Phong đi báo tin cho thú tộc hành tung của liên minh. Hắn nói xong liền lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người Vân Lạc Phong một cái, giọng điệu vừa rồi của hắn đúng là cực kì âm hiểm.
Sắc mặt của Tiểu Ngôn trắng bệch, nhóc con sợ đến mức không nói được nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt ủy khuất đáng thương mà nhìn Tùng Mộc.
"Đủ rồi!" Tùng Mộc mày nhăn lại: "Chúng ta không có bất kỳ chứng cứ gì chứng minh là Vân cô nương đưa đám linh thú này đến! Trước khi chưa có chứng cứ xác thực, tốt nhất là đừng có ăn nói bậy bạ!"
Nếu ả ta đổ hết trách nhiệm lên đầu Y Lợi, thì rất có khả năng Y Lợi sẽ phải mất mạng.
Đây là chuyện mà hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy nhất!
"Nếu ngươi lo lắng, ta sẽ bảo Oanh Oanh cùng ngươi đi tìm tiểu công chúa!" Vân Lạc Phong nhướng mày: "Mục tiêu hiện nay của đám thú tộc kia là ta và Vân Tiêu, cho nên tiểu công chúa Y Lợi tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì lớn."
Nhưng nếu chờ thêm một thời gian nữa thì chưa chắc......
Sở dĩ Vân Lạc Phong bảo để Hoàng Oanh Oanh đi theo Hồ Li, là bởi vì hiện giờ Hoàng Oanh Oanh đã tiếp nhận truyền thừa, thực lực tiến bộ vượt bật, trong tình huống bình thường, đám thú tộc kia không thể gây khó dễ cho Hoàng Oanh Oanh.
"Được!"
Hồ Li trực tiếp đồng ý.
Hắn không có cảm giác gì đối với Y Lợi, nhưng đối phương là ân nhân cứu mạng hắn, bất luận thế nào, hắn cũng không thể mặc kệ nàng ấy......
"Vân cô nương, thủ hạ của cô đi đâu thế?"
Tùng Mộc tò mò nhìn về phía Hồ Li và Hoàng Oanh Oanh, ánh mắt rất là kinh ngạc.
Những lời vừa rồi là do Vân Lạc Phong dùng bí âm trực tiếp truyền vào đầu Hồ Li và Hoàng Oanh Oanh, cho nên những người ở đây hoàn toàn không biết Vân Lạc Phong vừa nói cái gì......
Mà tính cảnh giác của nàng luôn rất cao, dù những kẻ trước mặt đều là nhân loại, thì nàng cũng không để cho bọn họ biết mục đích của mình.
"Không có gì!"
Thấy Vân Lạc Phong không định giải thích, dù cho trong lòng đám người Tùng Mộc tràn đầy nghi hoặc, nhưng bọn họ cũng không có hỏi nhiều.
Ai cũng có bí mật mà mình không muốn nói ra, không phải sao?
......
Hôm sau.
Một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên truyền khắp toàn bộ đình viện, khiến tất cả mọi người đang ngủ đều phải bật dậy khỏi giường.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tùng Mộc là người lao ra khỏi phòng đầu tiên, ngay khoảnh khắc hắn vừa chạy ra, đập vào mắt hắn chính là cảnh tượng chim bay cá nhảy khắp nơi, khiến hắn sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng......
"Đây là chuyện gì? Tại sao linh thú lại tìm được nơi này nhanh như vậy?"
Cùng lúc đó, những người khác cũng từ trong phòng bước nhanh đi ra, khi bọn họ đang nhìn thấy khắp nơi đều là linh thú, sắc mặt cũng khó coi vạn phần.
"Tùng Mộc đại nhân, có phải là do mấy người vừa đến hôm qua đã dẫn đám linh thú này đến hay không?"
Không biết là ai trong đám đông đã nói những lời này, khiến những người khác cũng lập tức bàn tán sôi nổi.
"Không sai, khẳng định là mấy người đó! Huống chi, ngày hôm qua, nữ nhân kia đột nhiên rời đi, nhất định là ả ta đi báo với linh thú hành tung của chúng ta, nếu không, tại sao bọn họ vừa đến, thì linh thú cũng tìm tới chỗ của chúng ta chứ?"
Chuyện này không thể không làm mọi người hoài nghi.
Bọn họ đã trốn ở chỗ này hai năm, chưa từng bị linh thú phát hiện một lần nào. Tại sao đám người kia vừa tới thì bọn họ đã bị linh thú phát hiện?
Mọi người vừa dứt lời thì cũng là lúc Vân Lạc Phong đẩy cửa phòng bước ra, nắng sớm ban mai chiếu rọi lên tà áo bạch y trắng như tuyết.
Vân Tiêu yên lặng đứng ở bên cạnh nàng, trong đôi mắt lãnh khốc kia, ngoại trừ nữ tử bên cạnh, thì không còn chứa được người nào nữa.
"Tùng mộc đại nhân! Ta đề nghị, trước khi đám linh thú kia tiêu diệt chúng ta, thì chúng ta nên giết đám người này trước. Còn về tên tiểu tử Tiểu Ngôn kia, nếu không phải do nó đưa đám người này về, thì cũng sẽ không phát sinh ra những chuyện như bây giờ, cho nên nó cũng phải chết!"
Trong đám đông, tên nam tử vừa mở miệng đề nghị cũng chính là tên đã vu oan cho đám người Vân Lạc Phong đi báo tin cho thú tộc hành tung của liên minh. Hắn nói xong liền lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người Vân Lạc Phong một cái, giọng điệu vừa rồi của hắn đúng là cực kì âm hiểm.
Sắc mặt của Tiểu Ngôn trắng bệch, nhóc con sợ đến mức không nói được nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt ủy khuất đáng thương mà nhìn Tùng Mộc.
"Đủ rồi!" Tùng Mộc mày nhăn lại: "Chúng ta không có bất kỳ chứng cứ gì chứng minh là Vân cô nương đưa đám linh thú này đến! Trước khi chưa có chứng cứ xác thực, tốt nhất là đừng có ăn nói bậy bạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.