Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1437: Tư tàng của Tuyệt Thiên (1)
Tiêu Thất Gia
28/02/2019
(*tư tàng: bảo tàng, kho báu giấu riêng.)
Lúc này đây, sắc trời ảm đạm, nhật nguyệt vô quang (*không còn ánh sáng), toàn bộ không trung như bị che bởi một tầng u ám, trong âm u còn lộ ra khí thế lạnh lẽo.
Mặc Thiên Thành phẫn nộ công kích Cơ Cửu Thiên, đầu tóc của hắn ta bay múa trong cuồng phong, giống như đã bị ma hóa, hoàn toàn mất hết lý trí.
Uỳnh!
Một quyền được bao bọc bởi lực lượng hủy thiên diệt địa, đánh mạnh vào lòng ngực Cơ Cửu Thiên, ngay tức khắc, Cơ Cửu Thiên liền phun ra một ngụm máu, sau đó, khuôn mặt yêu diễm hơi hơi ngẩng lên, nở một nụ cười châm chọc.
"Mặc Thiên Thành, bổn tọa nói là sự thật, tin hay không tùy ngươi!"
"Câm mồm, ngươi câm mồm lại cho ta!"
Trên người Mặc Thiên Thành lại dâng lên một đạo linh lực, linh lực của hắn ta cứ như không cần bỏ tiền ra mua, từng chiêu từng chiêu đánh ra liên tục, những nơi linh lực đánh qua đều để lại một khe nứt sâu, khiến bụi đất bay mù mịt.
Ầm!
Cơ Cửu Thiên giơ tay lên ngăn chặn, nhưng hắn cũng bị mấy đòn linh lực kia đẩy lùi về sau nhiều bước, tuy nhiên, thần sắc trên mặt Cơ Cửu Thiên lại không hề thay đổi, vẫn là vẻ khinh miệt Mặc Thiên Thành.
Mặc Thiên Thành tức đến run cả người.
Tên hỗn đản Tuyệt Thiên kia, sao có thể vì Mặc Thiên Thành hắn nên mới đem hắn nhốt tại cái địa phương chim không thèm ỉa này?
Tuyệt Thiên chỉ muốn trả thù hắn mà thôi!
Lời của Cơ Cửu Thiên đều là giả!
Toàn bộ đều là giả dối!
Dường như muốn làm ý nghĩ của mình càng thêm kiên định, thiếu niên bỗng xông lên phía trước, chớp mắt đã đến trước mặt Cơ Cửu Thiên, một chân quét qua, hung hăng đá mạnh vào ngực Cơ Cửu Thiên.
Nam nhân giơ tay lên đỡ đòn, chỉ tiếc, thực lực hai người cách nhau quá lớn, một cước này, đá cho thân thể Cơ Cửu Thiên thối lui về sau một khoảng xa, khóe môi trào ra một vệt máu.
"Tiểu Mạch, có biện pháp nào có thể giải quyết hắn ta không?"
Vân Lạc Phong siết chặt nắm tay, trên khuôn mặt tà khí đầy vẻ nôn nóng.
Có thể nói, thiếu niên trước mắt này là kẻ địch mạnh nhất mà nàng gặp phải từ trước đến nay.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Thiếu niên không dừng lại công kích, hai chân liên tục đá từng cước từng cước vào người Cơ Cửu Thiên, giọng nói của hắn ta mang theo sự phẫn nộ và run rẩy, lạnh giọng nói: "Cơ Cửu Thiên, ta muốn ngươi nói, Tuyệt Thiên hắn hận ta!"
"Hắn không hận ngươi!"
Giọng nói của nam nhân trầm thấp yêu nghiệt, lại làm cho trái tim Mặc Thiên Thành càng thêm run rẩy.
"Hắn chưa từng hận ngươi!"
"Không! Ngươi nói dối!" Hai mắt Mặc Thiên Thành càng thêm đỏ ngầu, công kích càng mãnh liệt.
Thê nhưng, chiêu thức hắn phát ra lúc này có phần hỗn loạn, ngay cả hô hấp cũng trở nên rối loạn, rất rõ ràng, những lời này của Cơ Cửu Thiên đã quấy nhiễu tinh thần của hắn ta.
Rầm!
Một cước cuối cùng rơi xuống, Cơ Cửu Thiên rốt cuộc cũng không thể chống đỡ được nữa, cả người văng ngược ra sau, rơi mạnh xuống đất, làm mặt đất dưới thân sụp xuống thành một cái hố lớn.
Nam nhân nằm trong hố lớn, một thân hồng bào như nhiễm đầy máu tươi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn nở nụ cười trào phúng như cũ.
"Cơ Cửu Thiên, bây giờ ngươi lập tức nói cho ta biết, là ngươi đang lừa ta! Tuyệt Thiên từ trước đến giờ chưa từng quan tâm ta, hắn hận ta!" Mặc Thiên Thành gắt gao cắn chặt răng, ánh mắt ngập tràn hận ý, hắn hơi hơi nâng tay lên, trong lòng bàn tay kia đang tập trung linh lực thành một cơn lốc cường đại.
Cơn lốc này, dường như mang theo lực lượng có thể hủy thiên diệt địa, chỉ cần ném vào người kẻ nào, kẻ đó sẽ bị hồn phi phách tán ngay tức khắc, vĩnh viễn không được siêu sinh!
"Nếu ngươi chịu nói ra những lời này, ta lập tức tha cho ngươi, bằng không, ta sẽ khiến ngươi chết tại nơi này!"
Lúc này, y phục trên người thiếu niên bay lên mạnh mẽ trong cuồng phong, nhìn có vẻ vừa cường đại vừa điên cuồng.
"Lời bổn tọa nói ra, vĩnh viễn đều không thu lại!"
Cơ Cửu Thiên cười nhạo một tiếng, biểu tình bình thản đối diện với ánh mắt điên cuồng của Mặc Thiên Thành, bình tĩnh mà nói.
Lúc này đây, sắc trời ảm đạm, nhật nguyệt vô quang (*không còn ánh sáng), toàn bộ không trung như bị che bởi một tầng u ám, trong âm u còn lộ ra khí thế lạnh lẽo.
Mặc Thiên Thành phẫn nộ công kích Cơ Cửu Thiên, đầu tóc của hắn ta bay múa trong cuồng phong, giống như đã bị ma hóa, hoàn toàn mất hết lý trí.
Uỳnh!
Một quyền được bao bọc bởi lực lượng hủy thiên diệt địa, đánh mạnh vào lòng ngực Cơ Cửu Thiên, ngay tức khắc, Cơ Cửu Thiên liền phun ra một ngụm máu, sau đó, khuôn mặt yêu diễm hơi hơi ngẩng lên, nở một nụ cười châm chọc.
"Mặc Thiên Thành, bổn tọa nói là sự thật, tin hay không tùy ngươi!"
"Câm mồm, ngươi câm mồm lại cho ta!"
Trên người Mặc Thiên Thành lại dâng lên một đạo linh lực, linh lực của hắn ta cứ như không cần bỏ tiền ra mua, từng chiêu từng chiêu đánh ra liên tục, những nơi linh lực đánh qua đều để lại một khe nứt sâu, khiến bụi đất bay mù mịt.
Ầm!
Cơ Cửu Thiên giơ tay lên ngăn chặn, nhưng hắn cũng bị mấy đòn linh lực kia đẩy lùi về sau nhiều bước, tuy nhiên, thần sắc trên mặt Cơ Cửu Thiên lại không hề thay đổi, vẫn là vẻ khinh miệt Mặc Thiên Thành.
Mặc Thiên Thành tức đến run cả người.
Tên hỗn đản Tuyệt Thiên kia, sao có thể vì Mặc Thiên Thành hắn nên mới đem hắn nhốt tại cái địa phương chim không thèm ỉa này?
Tuyệt Thiên chỉ muốn trả thù hắn mà thôi!
Lời của Cơ Cửu Thiên đều là giả!
Toàn bộ đều là giả dối!
Dường như muốn làm ý nghĩ của mình càng thêm kiên định, thiếu niên bỗng xông lên phía trước, chớp mắt đã đến trước mặt Cơ Cửu Thiên, một chân quét qua, hung hăng đá mạnh vào ngực Cơ Cửu Thiên.
Nam nhân giơ tay lên đỡ đòn, chỉ tiếc, thực lực hai người cách nhau quá lớn, một cước này, đá cho thân thể Cơ Cửu Thiên thối lui về sau một khoảng xa, khóe môi trào ra một vệt máu.
"Tiểu Mạch, có biện pháp nào có thể giải quyết hắn ta không?"
Vân Lạc Phong siết chặt nắm tay, trên khuôn mặt tà khí đầy vẻ nôn nóng.
Có thể nói, thiếu niên trước mắt này là kẻ địch mạnh nhất mà nàng gặp phải từ trước đến nay.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Thiếu niên không dừng lại công kích, hai chân liên tục đá từng cước từng cước vào người Cơ Cửu Thiên, giọng nói của hắn ta mang theo sự phẫn nộ và run rẩy, lạnh giọng nói: "Cơ Cửu Thiên, ta muốn ngươi nói, Tuyệt Thiên hắn hận ta!"
"Hắn không hận ngươi!"
Giọng nói của nam nhân trầm thấp yêu nghiệt, lại làm cho trái tim Mặc Thiên Thành càng thêm run rẩy.
"Hắn chưa từng hận ngươi!"
"Không! Ngươi nói dối!" Hai mắt Mặc Thiên Thành càng thêm đỏ ngầu, công kích càng mãnh liệt.
Thê nhưng, chiêu thức hắn phát ra lúc này có phần hỗn loạn, ngay cả hô hấp cũng trở nên rối loạn, rất rõ ràng, những lời này của Cơ Cửu Thiên đã quấy nhiễu tinh thần của hắn ta.
Rầm!
Một cước cuối cùng rơi xuống, Cơ Cửu Thiên rốt cuộc cũng không thể chống đỡ được nữa, cả người văng ngược ra sau, rơi mạnh xuống đất, làm mặt đất dưới thân sụp xuống thành một cái hố lớn.
Nam nhân nằm trong hố lớn, một thân hồng bào như nhiễm đầy máu tươi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn nở nụ cười trào phúng như cũ.
"Cơ Cửu Thiên, bây giờ ngươi lập tức nói cho ta biết, là ngươi đang lừa ta! Tuyệt Thiên từ trước đến giờ chưa từng quan tâm ta, hắn hận ta!" Mặc Thiên Thành gắt gao cắn chặt răng, ánh mắt ngập tràn hận ý, hắn hơi hơi nâng tay lên, trong lòng bàn tay kia đang tập trung linh lực thành một cơn lốc cường đại.
Cơn lốc này, dường như mang theo lực lượng có thể hủy thiên diệt địa, chỉ cần ném vào người kẻ nào, kẻ đó sẽ bị hồn phi phách tán ngay tức khắc, vĩnh viễn không được siêu sinh!
"Nếu ngươi chịu nói ra những lời này, ta lập tức tha cho ngươi, bằng không, ta sẽ khiến ngươi chết tại nơi này!"
Lúc này, y phục trên người thiếu niên bay lên mạnh mẽ trong cuồng phong, nhìn có vẻ vừa cường đại vừa điên cuồng.
"Lời bổn tọa nói ra, vĩnh viễn đều không thu lại!"
Cơ Cửu Thiên cười nhạo một tiếng, biểu tình bình thản đối diện với ánh mắt điên cuồng của Mặc Thiên Thành, bình tĩnh mà nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.