Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1439: Tư tàng của Tuyệt Thiên (3)
Tiêu Thất Gia
28/02/2019
Ong!
Đầu óc của Mặc Thiên Thành trống rỗng, trước sau vẫn vang vọng câu nói kia của Vân Lạc Phong.
Bởi vì ta là chuyển thế của Tuyệt Thiên, cho nên hắn mới truyền thừa lại cho ta.
Đúng vậy, Tuyệt Thiên là người thận trọng cao ngạo, sao hắn ta có thể dễ dàng truyền thừa cho người khác?
Nhưng bởi vì đứng trước mặt Mặc Thiên Thành là một nữ tử, cho nên hắn mới không suy nghĩ mọi chuyện theo phương diện này.
Tuy nhiên.....
Khi Mặc Thiên Thành phục hồi tinh thần, liền thấy đạo lực lượng cường đại đã đến ngay trước mặt Vân Lạc Phong, nó giống như đang há miệng thật lớn, sắp sửa cắn nuốt người thiếu nữ đang che chắn trước người Cơ Cửu Thiên.
"Đừng! Đừng mà!"
Mặc Thiên Thành luống cuống, hắn ta điên cuồng lao về phía Vân Lạc Phong, trước đạo lực cường đại đang muốn cắn nuốt nàng, hắn dường như là không muốn sống mà đứng chắn trước mặt nàng, dang hai tay ra ngăn cản lực lượng cường đại hủy thiên diệt địa kia.
Ầm!
Lực lượng đánh vào trên lưng Mặc Thiên Thành, hắn há miệng, phun ra một ngụm máu, máu đỏ tươi tưới lên trên y phục của Vân Lạc Phong, nhuộm đỏ cả một mảnh....
Thời khắc này, thiếu niên không còn ngạo nghễ và cường thế như trước, khuôn mặt nhỏ tuấn mỹ có vẻ tái nhợt vạn phần, tựa như một đứa bé bị khi dễ, khiến người ta đau lòng.
"Ta vốn phải hận ngươi mới đúng, ngươi tổn thương ta nhiều lần như vậy, còn đem ta nhốt ở nơi này suốt ngàn năm...."
"Nhưng tại sao, ở một khắc cuối cùng, ta vẫn không thể nào hận ngươi?"
"Bất quá, như thế này cũng tốt, nếu ta có thể chết đi, thì không cần phải thống khổ, không cần phải chờ đợi, ngươi vì trừng phạt ta mà làm cho ta bất lão bất tử, nhưng ngươi có biết, cái chết đối với ta mà nói, là hy vọng xa vời..."
"Tuyệt Thiên, nếu có kiếp sau, ta sẽ không yêu ngươi, tuyệt đối không!"
Ngàn năm chờ đợi, có ai biết sự đau xót trong lòng hắn?
Thật sự là một bước sai, thì từng bước sai!
Nếu như năm đó, Mặc Thiên Thành hắn không vì yêu sinh hận, thì có phải.... Hắn sẽ không mất đi người kia?
"Tuyệt Thiên, kỳ thực, năm đó ta đã hạ quyết tâm cùng chết với ngươi! Nếu có kiếp sau, ngươi là nam thì ta là nữ, ngươi là nữ thì ta là nam, như thế.... Ngươi có phải sẽ cho ta cơ hội, không cự tuyệt ta?"
Thân mình thiếu niên rốt cuộc cũng ngã mạnh xuống, một đầu hướng về phía mặt đất.
Mà trong nháy mắt khi hắn ngã xuống, dường như cảm nhận được có một bàn tay đỡ lấy người của hắn, trên dung nhan tuyệt mỹ của đối phương hình như có một chút động dung.
Như thế cũng đủ rồi, không phải sao?
Hắn cứ luôn miệng nói hận, chẳng lẽ hắn thật sự hận đến như vậy?
Ngàn năm qua, hắn chẳng qua là vẫn luôn tự lừa mình dối người mà thôi!
Linh hồn của cự long nghiễm nhiên cảm nhận được tình huống của Mặc Thiên Thành, nó phát ra từng tiếng rên bi thương thống khổ, âm thanh rên rỉ này chấn động tầng tầng mây đen, làm cho bầu trời xanh thẳm trên không trung lần nữa lộ ra trước mắt.
"Cửu Thiên, có phải ta làm sai rồi không?" Vân Lạc Phong rũ mi mắt xuống, thấp giọng nhàn nhạt hỏi.
"Không, ngươi không có sai, ngươi chẳng qua là vì sống sót mà thôi!"
Đúng vậy, nàng chỉ vì sống sót!
Cho nên, nàng mới liều đánh cược một trận!
Đánh cược Mặc Thiên Thành có còn tình cảm đối với Tuyệt Thiên hay không?
Rất rõ ràng, nàng thắng rồi! Trong lòng Mặc Thiên Thành, Tuyệt Thiên vẫn chiếm địa vị rất lớn, hắn tuyệt đối không để Tuyệt Thiên táng thân tại đây.
Bởi vậy, nàng mới thốt ra lời nói dối như thế!
"Xin lỗi!" Vân Lạc Phong đặt thân thể thiếu niên xuống đất: "Mỗi người đều ích kỷ, ta cũng như vậy, ta không muốn chết ở chỗ này, nên chỉ có thể lừa gạt ngươi!"
Đúng vào lúc này, toàn bộ mặt đất bỗng rung động mạnh, vô số hòn đá lớn nhỏ từ trên không trung rơi xuống, dường như đang muốn vùi lấp cả thế giới.
"Không xong!" Cơ Cửu Thiên bỗng biến sắc: "Mặc Thiên Thành không thể chết được, nếu như hắn ta chết, chúng ta vĩnh viễn sẽ bị lưu lại ảo cảnh, không cách nào rời đi!"
Đầu óc của Mặc Thiên Thành trống rỗng, trước sau vẫn vang vọng câu nói kia của Vân Lạc Phong.
Bởi vì ta là chuyển thế của Tuyệt Thiên, cho nên hắn mới truyền thừa lại cho ta.
Đúng vậy, Tuyệt Thiên là người thận trọng cao ngạo, sao hắn ta có thể dễ dàng truyền thừa cho người khác?
Nhưng bởi vì đứng trước mặt Mặc Thiên Thành là một nữ tử, cho nên hắn mới không suy nghĩ mọi chuyện theo phương diện này.
Tuy nhiên.....
Khi Mặc Thiên Thành phục hồi tinh thần, liền thấy đạo lực lượng cường đại đã đến ngay trước mặt Vân Lạc Phong, nó giống như đang há miệng thật lớn, sắp sửa cắn nuốt người thiếu nữ đang che chắn trước người Cơ Cửu Thiên.
"Đừng! Đừng mà!"
Mặc Thiên Thành luống cuống, hắn ta điên cuồng lao về phía Vân Lạc Phong, trước đạo lực cường đại đang muốn cắn nuốt nàng, hắn dường như là không muốn sống mà đứng chắn trước mặt nàng, dang hai tay ra ngăn cản lực lượng cường đại hủy thiên diệt địa kia.
Ầm!
Lực lượng đánh vào trên lưng Mặc Thiên Thành, hắn há miệng, phun ra một ngụm máu, máu đỏ tươi tưới lên trên y phục của Vân Lạc Phong, nhuộm đỏ cả một mảnh....
Thời khắc này, thiếu niên không còn ngạo nghễ và cường thế như trước, khuôn mặt nhỏ tuấn mỹ có vẻ tái nhợt vạn phần, tựa như một đứa bé bị khi dễ, khiến người ta đau lòng.
"Ta vốn phải hận ngươi mới đúng, ngươi tổn thương ta nhiều lần như vậy, còn đem ta nhốt ở nơi này suốt ngàn năm...."
"Nhưng tại sao, ở một khắc cuối cùng, ta vẫn không thể nào hận ngươi?"
"Bất quá, như thế này cũng tốt, nếu ta có thể chết đi, thì không cần phải thống khổ, không cần phải chờ đợi, ngươi vì trừng phạt ta mà làm cho ta bất lão bất tử, nhưng ngươi có biết, cái chết đối với ta mà nói, là hy vọng xa vời..."
"Tuyệt Thiên, nếu có kiếp sau, ta sẽ không yêu ngươi, tuyệt đối không!"
Ngàn năm chờ đợi, có ai biết sự đau xót trong lòng hắn?
Thật sự là một bước sai, thì từng bước sai!
Nếu như năm đó, Mặc Thiên Thành hắn không vì yêu sinh hận, thì có phải.... Hắn sẽ không mất đi người kia?
"Tuyệt Thiên, kỳ thực, năm đó ta đã hạ quyết tâm cùng chết với ngươi! Nếu có kiếp sau, ngươi là nam thì ta là nữ, ngươi là nữ thì ta là nam, như thế.... Ngươi có phải sẽ cho ta cơ hội, không cự tuyệt ta?"
Thân mình thiếu niên rốt cuộc cũng ngã mạnh xuống, một đầu hướng về phía mặt đất.
Mà trong nháy mắt khi hắn ngã xuống, dường như cảm nhận được có một bàn tay đỡ lấy người của hắn, trên dung nhan tuyệt mỹ của đối phương hình như có một chút động dung.
Như thế cũng đủ rồi, không phải sao?
Hắn cứ luôn miệng nói hận, chẳng lẽ hắn thật sự hận đến như vậy?
Ngàn năm qua, hắn chẳng qua là vẫn luôn tự lừa mình dối người mà thôi!
Linh hồn của cự long nghiễm nhiên cảm nhận được tình huống của Mặc Thiên Thành, nó phát ra từng tiếng rên bi thương thống khổ, âm thanh rên rỉ này chấn động tầng tầng mây đen, làm cho bầu trời xanh thẳm trên không trung lần nữa lộ ra trước mắt.
"Cửu Thiên, có phải ta làm sai rồi không?" Vân Lạc Phong rũ mi mắt xuống, thấp giọng nhàn nhạt hỏi.
"Không, ngươi không có sai, ngươi chẳng qua là vì sống sót mà thôi!"
Đúng vậy, nàng chỉ vì sống sót!
Cho nên, nàng mới liều đánh cược một trận!
Đánh cược Mặc Thiên Thành có còn tình cảm đối với Tuyệt Thiên hay không?
Rất rõ ràng, nàng thắng rồi! Trong lòng Mặc Thiên Thành, Tuyệt Thiên vẫn chiếm địa vị rất lớn, hắn tuyệt đối không để Tuyệt Thiên táng thân tại đây.
Bởi vậy, nàng mới thốt ra lời nói dối như thế!
"Xin lỗi!" Vân Lạc Phong đặt thân thể thiếu niên xuống đất: "Mỗi người đều ích kỷ, ta cũng như vậy, ta không muốn chết ở chỗ này, nên chỉ có thể lừa gạt ngươi!"
Đúng vào lúc này, toàn bộ mặt đất bỗng rung động mạnh, vô số hòn đá lớn nhỏ từ trên không trung rơi xuống, dường như đang muốn vùi lấp cả thế giới.
"Không xong!" Cơ Cửu Thiên bỗng biến sắc: "Mặc Thiên Thành không thể chết được, nếu như hắn ta chết, chúng ta vĩnh viễn sẽ bị lưu lại ảo cảnh, không cách nào rời đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.