Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 495: Tứ trưởng lão chết
Tiêu Thất Gia
25/09/2018
Editor: Tiểu Ly Ly.
Tứ trưởng lão tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, hắn biết, lần này mình thật sự là không thể nào báo thù!
Một khi đã như vậy, hắn liền chờ đến kiếp sau!
Chờ đến kiếp sau, hắn nhất định muốn tất cả những người này đều được chôn cùng!
“Vân Lạc Phong, Ninh gia! Ha hả!” Hắn mở hai mắt, cười lạnh nói, “Chờ kiếp sau, ta sẽ tìm đến các ngươi, hơn nữa cho các ngươi nợ máu trả bằng máu!”
Nợ máu trả bằng máu?
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Thật có lỗi, ngươi không có cơ hội này!”
Giọng nói thiếu nữ cuồng vọng mà kiêu ngạo, làm Tứ trưởng lão lại một lần nữa giận tím mặt, nhưng lần này không đợi hắn mở miệng nói chuyện, một lực lượng táo bạo từ trong cơ thể truyền ra, hung hăng va chạm vào ngũ tạng lục phủ của hắn!
Đó là linh hồn, đều chịu đòn nghiêm trọng thống khổ.
“Ngươi đã làm gì với ta?”
Không cần nghĩ, Tứ trưởng lão cũng biết, khẳng định là nữ nhân này đã động tay động tay với hắn!
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn hắn: “Ta vừa rồi chỉ là đưa lực lượng tự bạo của ngươi, trở về trong cơ thể ngươi mà thôi! Cũng không làm nó biến mất.”
Ngụ ý, nàng đưa lực lượng tự bạo mà Tứ trưởng lão phát ra lại trở về trong thân thể hắn! Nói cách khác, hắn không thể làm linh hồn tự bạo, lại vẫn như cũ sẽ có kết cục hồn phi phách tán!
“Ngươi, nữ nhân ngoan độc này! Ngươi nhất định sẽ chết không được tử tế!”
Tứ trưởng lão hoàn toàn điên cuồng.
Hắn tự bạo không thành, thế nhưng còn muốn nhận hậu quả hồn phi phách tán, đổi lại là một người khác đều không nhận nổi!
“Ta vốn dĩ muốn giao ngươi cho nhị thúc, đáng tiếc, chính ngươi đấu đá lung tung rơi vào trong tay của ta.” Vân Lạc Phong cười tà dựa vào bên cạnh thân cây phía trên: “Cho nên, ngươi có kết cục như vậy, cũng là ngươi tự tìm!”
“A a a!”
Trong thân thể, truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, mặt Tứ trưởng lão đều vặn vẹo lên, thê lương rít gào ra tiếng: “Vân Lạc Phong, nữ nhân ngoan độc như ngươi, tuyệt không sẽ có kết cục tốt!”
Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra, bước chân Tứ trưởng lão lảo đảo một cái, ngã trên mặt đất thật mạnh, hắn rút khí lạnh trong miệng, dung nhan vặn vẹo, oán hận nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
“Nhị thúc.”
Vân Lạc Phong không nhìn Tứ trưởng lão một cái, nàng xoay người đi về phía Vân Thanh Nhã, nhướng mày nói: “Thân thể Ninh Hân còn có một chút suy yếu, trước người mang nàng trở về phòng nghỉ ngơi, chuyện bên này sẽ để cho người Ninh gia xử lý.”
“Được.”
Vân Thanh Nhã nhếch môi cười yếu ớt, từ đầu đến cuối ánh mắt thanh lãnh vẫn dừng trên người Ninh Hân: “Hân nhi, ta mang nàng trở về phòng.”
Ninh Hân cắn cắn môi, hơi hơi gật gật đầu, nàng nhìn về phía Vân Lạc Phong, tựa muốn nói gì, cuối cùng vẫn là một quay đầu đi theo Vân Thanh Nhã đến hậu viện.
Hai chữ cảm ơn này, nàng đúng là vẫn còn chưa từng nói ra..
Nhưng là, đối với Vân Lạc Phong làm tất cả vì nàng, nàng đều sẽ âm thầm ghi tạc trong lòng, đến chết cũng không quên!
“Ai!” Ninh lão thật mạnh thở dài một tiếng: “Tứ trưởng lão liền để hắn ở chỗ này tự thân tự diệt, hắn nhanh chóng sẽ hồn phi phách tán, đứa nhỏ Ninh Viễn này, thật cực kì đáng tiếc, nếu hắn không phải nhi tử của Tứ trưởng lão, tất nhiên sẽ là một người kế tục tốt.”
Bản tính Ninh Viễn không xấu, chỉ là bị Tứ trưởng lão quá nuông chiều, bởi vậy mới có thể trở nên vô pháp vô thiên như thế! Nhưng nếu là từ nhỏ bắt đầu bồi dưỡng hắn, tin tưởng hắn sẽ thay đổi thật tốt.
Đáng tiếc, Ninh Viễn cố tình là hài tử của Tứ trưởng lão, cho nên, hắn chôn vùi chính mình khi còn sống.
Nghĩ đến đây, Ninh lão rất là tiếc hận lắc lắc đầu: “Các ngươi mai táng Ninh Viễn! Bởi vì phụ thân hắn phản bội Ninh gia, hắn không có tư cách vào phần mộ tổ tiên Ninh gia, còn Tứ trưởng lão, tùy tiện tìm cái bãi tha ma ném hắn đi.”
Tứ trưởng lão tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, hắn biết, lần này mình thật sự là không thể nào báo thù!
Một khi đã như vậy, hắn liền chờ đến kiếp sau!
Chờ đến kiếp sau, hắn nhất định muốn tất cả những người này đều được chôn cùng!
“Vân Lạc Phong, Ninh gia! Ha hả!” Hắn mở hai mắt, cười lạnh nói, “Chờ kiếp sau, ta sẽ tìm đến các ngươi, hơn nữa cho các ngươi nợ máu trả bằng máu!”
Nợ máu trả bằng máu?
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Thật có lỗi, ngươi không có cơ hội này!”
Giọng nói thiếu nữ cuồng vọng mà kiêu ngạo, làm Tứ trưởng lão lại một lần nữa giận tím mặt, nhưng lần này không đợi hắn mở miệng nói chuyện, một lực lượng táo bạo từ trong cơ thể truyền ra, hung hăng va chạm vào ngũ tạng lục phủ của hắn!
Đó là linh hồn, đều chịu đòn nghiêm trọng thống khổ.
“Ngươi đã làm gì với ta?”
Không cần nghĩ, Tứ trưởng lão cũng biết, khẳng định là nữ nhân này đã động tay động tay với hắn!
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn hắn: “Ta vừa rồi chỉ là đưa lực lượng tự bạo của ngươi, trở về trong cơ thể ngươi mà thôi! Cũng không làm nó biến mất.”
Ngụ ý, nàng đưa lực lượng tự bạo mà Tứ trưởng lão phát ra lại trở về trong thân thể hắn! Nói cách khác, hắn không thể làm linh hồn tự bạo, lại vẫn như cũ sẽ có kết cục hồn phi phách tán!
“Ngươi, nữ nhân ngoan độc này! Ngươi nhất định sẽ chết không được tử tế!”
Tứ trưởng lão hoàn toàn điên cuồng.
Hắn tự bạo không thành, thế nhưng còn muốn nhận hậu quả hồn phi phách tán, đổi lại là một người khác đều không nhận nổi!
“Ta vốn dĩ muốn giao ngươi cho nhị thúc, đáng tiếc, chính ngươi đấu đá lung tung rơi vào trong tay của ta.” Vân Lạc Phong cười tà dựa vào bên cạnh thân cây phía trên: “Cho nên, ngươi có kết cục như vậy, cũng là ngươi tự tìm!”
“A a a!”
Trong thân thể, truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, mặt Tứ trưởng lão đều vặn vẹo lên, thê lương rít gào ra tiếng: “Vân Lạc Phong, nữ nhân ngoan độc như ngươi, tuyệt không sẽ có kết cục tốt!”
Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra, bước chân Tứ trưởng lão lảo đảo một cái, ngã trên mặt đất thật mạnh, hắn rút khí lạnh trong miệng, dung nhan vặn vẹo, oán hận nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
“Nhị thúc.”
Vân Lạc Phong không nhìn Tứ trưởng lão một cái, nàng xoay người đi về phía Vân Thanh Nhã, nhướng mày nói: “Thân thể Ninh Hân còn có một chút suy yếu, trước người mang nàng trở về phòng nghỉ ngơi, chuyện bên này sẽ để cho người Ninh gia xử lý.”
“Được.”
Vân Thanh Nhã nhếch môi cười yếu ớt, từ đầu đến cuối ánh mắt thanh lãnh vẫn dừng trên người Ninh Hân: “Hân nhi, ta mang nàng trở về phòng.”
Ninh Hân cắn cắn môi, hơi hơi gật gật đầu, nàng nhìn về phía Vân Lạc Phong, tựa muốn nói gì, cuối cùng vẫn là một quay đầu đi theo Vân Thanh Nhã đến hậu viện.
Hai chữ cảm ơn này, nàng đúng là vẫn còn chưa từng nói ra..
Nhưng là, đối với Vân Lạc Phong làm tất cả vì nàng, nàng đều sẽ âm thầm ghi tạc trong lòng, đến chết cũng không quên!
“Ai!” Ninh lão thật mạnh thở dài một tiếng: “Tứ trưởng lão liền để hắn ở chỗ này tự thân tự diệt, hắn nhanh chóng sẽ hồn phi phách tán, đứa nhỏ Ninh Viễn này, thật cực kì đáng tiếc, nếu hắn không phải nhi tử của Tứ trưởng lão, tất nhiên sẽ là một người kế tục tốt.”
Bản tính Ninh Viễn không xấu, chỉ là bị Tứ trưởng lão quá nuông chiều, bởi vậy mới có thể trở nên vô pháp vô thiên như thế! Nhưng nếu là từ nhỏ bắt đầu bồi dưỡng hắn, tin tưởng hắn sẽ thay đổi thật tốt.
Đáng tiếc, Ninh Viễn cố tình là hài tử của Tứ trưởng lão, cho nên, hắn chôn vùi chính mình khi còn sống.
Nghĩ đến đây, Ninh lão rất là tiếc hận lắc lắc đầu: “Các ngươi mai táng Ninh Viễn! Bởi vì phụ thân hắn phản bội Ninh gia, hắn không có tư cách vào phần mộ tổ tiên Ninh gia, còn Tứ trưởng lão, tùy tiện tìm cái bãi tha ma ném hắn đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.