Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1536: tung tích của Vân Tiêu (3)
Tiêu Thất Gia
24/08/2019
Tào Nguyệt Cầm lắc đầu liên tục, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đầy tuyệt vọng.
"Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối là không thể nào! Ngọc bội là của dưỡng mẫu đưa cho ta, sao người có thể gạt ta được!"
Quân Linh Nhi vung bàn tay nhỏ lên, hạ lệnh: "Người đâu! Áp giải Tào Nguyệt Cầm này ra ngoài diễu phố thị chúng* cho bổn tiểu thư! Còn nữa, kể hết những chuyện ác của ả ra ngoài, để cho mọi người biết, Tào Nguyệt Cầm này chỉ là thứ đồ giả mạo!"
(*diễu phố thị chúng:
_diễu phố: đi dạo, đi vòng vòng trên phố.
_thị : nhìn, quan sát, xem xét.
_chúng: dân chúng, bá tánh.
==> nghĩa cả câu là đi vòng vòng trên đường phố để cho dân chúng nhìn. Thường thì câu này được dùng trong những trường hợp, tình huống xấu.
_ngoài ra khi trạng nguyên hay quan lớn, hoặc những người có danh vọng, tiếng tăm cưỡi ngựa đi dạo trên đường phố thì không gọi là diễu phố, mà thường gọi là diễu hành.
_thị chúng: để cho tất cả mọi người nhìn thấy. Như câu chém đầu thị chúng nghĩa là chém đầu trước mặt mọi người, để cho dân chúng nhìn thấy người đó bị chém đầu. Bêu đầu thị chúng là treo đầu một ai đó lên ở một nơi công cộng cho tất cả mọi người nhìn thấy.)
Các ngươi không phải muốn nịnh nọt, lấy lòng Tào Nguyệt Cầm hay sao?
Bây giờ ta để các ngươi biết, Tào Nguyệt Cầm chỉ là đồ giả mạo mà thôi!
Còn Dạ Dung....
Ngươi vì Tào Nguyệt Cầm mà phản bội ta, không biết ngươi đã nghĩ tới có ngày này chưa?
"Dạ, tiểu thư!"
Hai thị vệ tiến lên, mỗi người xốc một bên nách Tào Nguyệt Cầm, kéo nàng ta ra ngoài.
"Không! Ta không muốn đi! Cầu xin các người tha cho ta! Xin các người!"
Giọng nói Tào Nguyệt Cầm đầy bi thương, nhưng vẫn bị cưỡng ép kéo ra ngoài. Tiếng nói của nàng ta càng ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy gì nữa.
____
Bình minh ngày hôm sau.
Toàn bộ người trong Quân gia đều ra ngoài, đang đứng ở một bên, cung tiễn Vân Lạc Phong đi. Quân Linh Nhi giữ chặt lấy tay Vân Lạc Phong, lưu luyến không nỡ rời xa: "Vân tỷ tỷ, khi nào thì tỷ trở về?"
"Đợi tìm được Vân Tiêu rồi, ta sẽ về ngay!"
Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn về phía không trung xa xăm, nhàn nhạt đáp.
Quân lão gia tử thở dài một tiếng: "Nha đầu, con thật sự không cần ta đi cùng con sao? Táng Thần Sơn kia quá nguy hiểm, con bảo lão già này làm sao yên tâm để con vào đó một mình đây?"
Vất vả lắm ông mới có được một đứa cháu dâu ngoan ngoãn thế này, kêu ông làm sao đành lòng vứt bỏ? Nhưng tính tình đứa cháu dâu này lại quá kiên cường, mình khuyên bảo hết một đêm, mà nó vẫn không chịu thay đổi quyết định.
"Không cần!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Con sẽ sống sót trở về!"
Trên đời này vẫn còn rất nhiều người khiến nàng không nỡ rời xa, cho nên, nàng làm sao có thể để bản thân chết ở Táng Thần Sơn được?
Thấy Vân Lạc Phong cứ khăng khăng như thế, Quân lão gia tử cũng không biết nói gì thêm, ông trầm mặc nửa ngày, rồi lấy hai miếng ngọc bội từ vạt áo trước ngực ra, đặt vào tay Vân Lạc Phong.
Một trong hai miếng ngọc bội kia chính là ngọc bội mà ngày hôm qua ông đã lấy của Vân Lạc Phong, cũng chính là miếng ngọc bội năm xưa ông đã đặt vào tả lót của con gái ông.
Hôm qua ông lấy ngọc bội rồi không trả lại, không phải là vì muốn chiếm đoạt, mà là muốn nhìn vật nhớ người.
"Ngọc bội này, nếu là do con gái ta cho con, vậy thì nó chính là vật của con. Thời khắc nguy hiểm, nó có thể giúp con chặn một đòn công kích, điều kiện tiên quyết là con phải đeo nó bên người, nếu tháo ra thì không còn tác dụng nữa."
Một điều khác là ngọc bội này chỉ có thể cản lại đòn công kích chí mạng, nếu không phải đòn công kích chí mạng, thì nó cũng không thể phát huy tác dụng.
"Miếng ngọc bội còn lại này, ta đã bỏ vào trong một tia Linh Hồn Lực."
Linh Hồn Lực?
Nghe ba chữ này, tất cả mọi người trong Quân gia đều quay đầu lại nhìn Quân lão gia tử, hai mắt trợn to đầy khiếp sợ.
Linh Hồn Lực đại biểu cho cái gì? Chỉ sợ không có người nào không biết!
Tia Linh Hồn Lực này được trích từ trong linh hồn của Quân lão gia tử, sau đó phong ấn nó vào trong ngọc bội. Muốn linh hồn hồi phục lại tia Linh Hồn Lực bị mất đi kia, ít nhất cũng phải mất một tháng thời gian.
"Nếu như con gặp phải nguy hiểm gì, cứ truyền linh lực của mình vào ngọc bội này, ta sẽ cảm nhận được ngay. Lúc đó, dù ở cách xa mấy thì ta cũng có thể đến bên cạnh con trong nháy mắt."
Thấy Quân lão gia tử cầm ngọc bội đưa tới, nếu nói Vân Lạc Phong không cảm động, thì chính là giả.
Nàng và Quân lão gia tử chẳng qua là có duyên gặp mặt hai lần mà thôi, dù có mối quan hệ của Quân Phượng Linh trong đó làm cầu nối, thì cũng chưa thân thiết đến mức độ này.
"Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối là không thể nào! Ngọc bội là của dưỡng mẫu đưa cho ta, sao người có thể gạt ta được!"
Quân Linh Nhi vung bàn tay nhỏ lên, hạ lệnh: "Người đâu! Áp giải Tào Nguyệt Cầm này ra ngoài diễu phố thị chúng* cho bổn tiểu thư! Còn nữa, kể hết những chuyện ác của ả ra ngoài, để cho mọi người biết, Tào Nguyệt Cầm này chỉ là thứ đồ giả mạo!"
(*diễu phố thị chúng:
_diễu phố: đi dạo, đi vòng vòng trên phố.
_thị : nhìn, quan sát, xem xét.
_chúng: dân chúng, bá tánh.
==> nghĩa cả câu là đi vòng vòng trên đường phố để cho dân chúng nhìn. Thường thì câu này được dùng trong những trường hợp, tình huống xấu.
_ngoài ra khi trạng nguyên hay quan lớn, hoặc những người có danh vọng, tiếng tăm cưỡi ngựa đi dạo trên đường phố thì không gọi là diễu phố, mà thường gọi là diễu hành.
_thị chúng: để cho tất cả mọi người nhìn thấy. Như câu chém đầu thị chúng nghĩa là chém đầu trước mặt mọi người, để cho dân chúng nhìn thấy người đó bị chém đầu. Bêu đầu thị chúng là treo đầu một ai đó lên ở một nơi công cộng cho tất cả mọi người nhìn thấy.)
Các ngươi không phải muốn nịnh nọt, lấy lòng Tào Nguyệt Cầm hay sao?
Bây giờ ta để các ngươi biết, Tào Nguyệt Cầm chỉ là đồ giả mạo mà thôi!
Còn Dạ Dung....
Ngươi vì Tào Nguyệt Cầm mà phản bội ta, không biết ngươi đã nghĩ tới có ngày này chưa?
"Dạ, tiểu thư!"
Hai thị vệ tiến lên, mỗi người xốc một bên nách Tào Nguyệt Cầm, kéo nàng ta ra ngoài.
"Không! Ta không muốn đi! Cầu xin các người tha cho ta! Xin các người!"
Giọng nói Tào Nguyệt Cầm đầy bi thương, nhưng vẫn bị cưỡng ép kéo ra ngoài. Tiếng nói của nàng ta càng ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy gì nữa.
____
Bình minh ngày hôm sau.
Toàn bộ người trong Quân gia đều ra ngoài, đang đứng ở một bên, cung tiễn Vân Lạc Phong đi. Quân Linh Nhi giữ chặt lấy tay Vân Lạc Phong, lưu luyến không nỡ rời xa: "Vân tỷ tỷ, khi nào thì tỷ trở về?"
"Đợi tìm được Vân Tiêu rồi, ta sẽ về ngay!"
Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn về phía không trung xa xăm, nhàn nhạt đáp.
Quân lão gia tử thở dài một tiếng: "Nha đầu, con thật sự không cần ta đi cùng con sao? Táng Thần Sơn kia quá nguy hiểm, con bảo lão già này làm sao yên tâm để con vào đó một mình đây?"
Vất vả lắm ông mới có được một đứa cháu dâu ngoan ngoãn thế này, kêu ông làm sao đành lòng vứt bỏ? Nhưng tính tình đứa cháu dâu này lại quá kiên cường, mình khuyên bảo hết một đêm, mà nó vẫn không chịu thay đổi quyết định.
"Không cần!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Con sẽ sống sót trở về!"
Trên đời này vẫn còn rất nhiều người khiến nàng không nỡ rời xa, cho nên, nàng làm sao có thể để bản thân chết ở Táng Thần Sơn được?
Thấy Vân Lạc Phong cứ khăng khăng như thế, Quân lão gia tử cũng không biết nói gì thêm, ông trầm mặc nửa ngày, rồi lấy hai miếng ngọc bội từ vạt áo trước ngực ra, đặt vào tay Vân Lạc Phong.
Một trong hai miếng ngọc bội kia chính là ngọc bội mà ngày hôm qua ông đã lấy của Vân Lạc Phong, cũng chính là miếng ngọc bội năm xưa ông đã đặt vào tả lót của con gái ông.
Hôm qua ông lấy ngọc bội rồi không trả lại, không phải là vì muốn chiếm đoạt, mà là muốn nhìn vật nhớ người.
"Ngọc bội này, nếu là do con gái ta cho con, vậy thì nó chính là vật của con. Thời khắc nguy hiểm, nó có thể giúp con chặn một đòn công kích, điều kiện tiên quyết là con phải đeo nó bên người, nếu tháo ra thì không còn tác dụng nữa."
Một điều khác là ngọc bội này chỉ có thể cản lại đòn công kích chí mạng, nếu không phải đòn công kích chí mạng, thì nó cũng không thể phát huy tác dụng.
"Miếng ngọc bội còn lại này, ta đã bỏ vào trong một tia Linh Hồn Lực."
Linh Hồn Lực?
Nghe ba chữ này, tất cả mọi người trong Quân gia đều quay đầu lại nhìn Quân lão gia tử, hai mắt trợn to đầy khiếp sợ.
Linh Hồn Lực đại biểu cho cái gì? Chỉ sợ không có người nào không biết!
Tia Linh Hồn Lực này được trích từ trong linh hồn của Quân lão gia tử, sau đó phong ấn nó vào trong ngọc bội. Muốn linh hồn hồi phục lại tia Linh Hồn Lực bị mất đi kia, ít nhất cũng phải mất một tháng thời gian.
"Nếu như con gặp phải nguy hiểm gì, cứ truyền linh lực của mình vào ngọc bội này, ta sẽ cảm nhận được ngay. Lúc đó, dù ở cách xa mấy thì ta cũng có thể đến bên cạnh con trong nháy mắt."
Thấy Quân lão gia tử cầm ngọc bội đưa tới, nếu nói Vân Lạc Phong không cảm động, thì chính là giả.
Nàng và Quân lão gia tử chẳng qua là có duyên gặp mặt hai lần mà thôi, dù có mối quan hệ của Quân Phượng Linh trong đó làm cầu nối, thì cũng chưa thân thiết đến mức độ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.