Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 939: Tung tích của Vân Tiêu (4)
Tiêu Thất Gia
27/11/2018
“Là ai dám tới hôn lễ của tiểu nữ ta quấy rối?”
Khuôn mặt cốc chủ trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
Lời này cửa hắn vừa dứt, những thị vệ của Huyền Âm cốc đột nhiên từ ngoài cửa cốc bay vào, thi thể khắp nơi, máu tươi nhiễm đỏ khắp mặt đất……
Cùng lúc đó, một thiếu nữ tuyệt thế váy áo nhiễm máu nắm một tiểu nữ oa từ ngoài cửa tiến vào, ánh mắt nàng tà khí nghiêm nghị, sát khí tùy ý: “Ngươi là người phương nào, dám can đảm đến nơi này quấy rối?”
Thiếu nữ nhẹ nâng mặt mày, ánh mắt chậm rãi đảo qua liền dừng ở trên người Hồn Vũ mặc y phục tân nương màu đỏ rực.
“Vân Tiêu ở đâu?”
Vân Tiêu?
Mọi người sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.
Sắc mặt cốc chủ càng thêm khó coi: “Vị cô nương này, hôm nay là ngày đại hỉ của tiểu nữ ta, nếu cô nương tới uống một ly rượu mừng, vậy bản cốc chủ hoan nghênh đến cực điểm, nhưng nếu cô nương là tới gây sự, đừng trách bản cốc chủ không khách khí! Còn nữa, Vân Tiêu trong miệng cô nương là ai bản cốc chủ căn bản không quen biết!”
Vân Lạc Phong mặt vô biểu tình: “Vân Tiêu là vị hôn phu của ta! Cũng là nam nhân bị Huyền Âm cốc các ngươi đưa về khoảng thời gian trước.”
Nghe được lời này, sắc mặt Hồn Vũ trắng bệch, một đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong.
Nàng…… Là vị hôn thê của công tử đó?
Con ngươi cốc chủ âm trầm: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì! Tuy rằng vị công tử đó hôn mê bất tỉnh bị ta đưa trở về, nhưng đêm qua hắn đã tỉnh, hơn nữa cũng đồng ý nghênh thú tiểu nữ, còn vị hôn thê gì đó, trước nay hắn đều không có nói qua.”
“Phải không?” Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại con ngươi, “Nếu hắn tỉnh lại vậy vì sao các ngươi không cho hắn ra? Chẳng lẽ hôn lễ chỉ có tân nương không có tân lang?”
Sắc mặt cốc chủ có chút xấu hổ, nam nhân kia vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, nếu như nâng hắn ra sẽ chỉ làm người khác cho rằng đại tiểu thư Huyền Âm cốc không gả ra được, lại muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Cho nên, hắn thanh thanh giọng nói, tiếp tục nói: “Cô nương, tuy rằng hắn đã tỉnh, nhưng là thân thể thật sự không tốt, không thể tiến đến hoàn thành nghi thức hôn lễ, chẳng qua hắn đã sớm nói với ta, hôm nay sẽ có một nữ nhân tới gây sự, hơn nữa, nữ nhân đó vẫn luôn mặt dày vô sỉ dây dưa hắn, làm hắn phiền không chịu nổi, nữ nhân mà hắn nói hẳn chính là ngươi?”
Đối với chúng khách khứa mà nói, danh dự của cốc chủ vẫn là rất được, dĩ nhiên họ cũng tin lời hắn nói, toàn là chỉ chỉ trỏ trỏ Vân Lạc Phong.
Trong mắt những người đó rõ ràng tràn ngập khinh bỉ.
Hỏa Hỏa nổi giận, vừa định phun hỏa, lại bị Vân Lạc Phong kiềm chế lại.
Nàng hơi hơi rũ mắt, dùng linh hồn truyền âm hỏi: “Tiểu Mạch, có biện pháp nào có thể làm ta nháy mắt đột phá đến tôn Linh Giả không?”
Tiểu Mạch trầm ngâm nửa ngày: “Có! Nhưng cái giá phải trả rất nghiêm trọng! Phương pháp này có thể làm người lập tức tới Tôn Linh Giả, hơn nữa không phải căn cơ phù phiếm giống như những người khác mượn dùng ngoại lực đột phá, nhưng người phải chuẩn bị gánh vác hậu quả.”
“Bất luận là hậu quả gì ta đều nguyện ý gánh vác!”
Vân Lạc Phong nâng mặt, ngưng trọng nói.
Nàng không hỏi Tiểu Mạch là hậu quả gì.
Bởi vì bất luận là hậu quả gì nàng cũng sẽ gánh vác.
“Vậy ta sẽ truyền đạo lực lượng đó cho người.”
Giọng nói của Tiểu Mạch mang theo bất đắc dĩ.
Hắn biết bất luận chính mình khuyên bảo nàng như thế nào nàng cũng sẽ không thay đổi ước nguyện ban đầu.
Một khi đã như vậy, hắn chỉ biết dùng hết toàn lực trợ giúp nàng.
Oanh!
Đột nhiên, một đạo lực lượng cường đại dũng mãnh nhập vào linh hồn của nàng, làm nàng nháy mắt đã đột phá.
Lực lượng của Tôn Linh Giả và Thiên Linh Giả cách biệt ngàn núi, chờ bước vào cái cảnh giới này mới biết Thiên Linh Giả nhỏ bé cỡ nào……
Khuôn mặt cốc chủ trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
Lời này cửa hắn vừa dứt, những thị vệ của Huyền Âm cốc đột nhiên từ ngoài cửa cốc bay vào, thi thể khắp nơi, máu tươi nhiễm đỏ khắp mặt đất……
Cùng lúc đó, một thiếu nữ tuyệt thế váy áo nhiễm máu nắm một tiểu nữ oa từ ngoài cửa tiến vào, ánh mắt nàng tà khí nghiêm nghị, sát khí tùy ý: “Ngươi là người phương nào, dám can đảm đến nơi này quấy rối?”
Thiếu nữ nhẹ nâng mặt mày, ánh mắt chậm rãi đảo qua liền dừng ở trên người Hồn Vũ mặc y phục tân nương màu đỏ rực.
“Vân Tiêu ở đâu?”
Vân Tiêu?
Mọi người sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.
Sắc mặt cốc chủ càng thêm khó coi: “Vị cô nương này, hôm nay là ngày đại hỉ của tiểu nữ ta, nếu cô nương tới uống một ly rượu mừng, vậy bản cốc chủ hoan nghênh đến cực điểm, nhưng nếu cô nương là tới gây sự, đừng trách bản cốc chủ không khách khí! Còn nữa, Vân Tiêu trong miệng cô nương là ai bản cốc chủ căn bản không quen biết!”
Vân Lạc Phong mặt vô biểu tình: “Vân Tiêu là vị hôn phu của ta! Cũng là nam nhân bị Huyền Âm cốc các ngươi đưa về khoảng thời gian trước.”
Nghe được lời này, sắc mặt Hồn Vũ trắng bệch, một đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong.
Nàng…… Là vị hôn thê của công tử đó?
Con ngươi cốc chủ âm trầm: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì! Tuy rằng vị công tử đó hôn mê bất tỉnh bị ta đưa trở về, nhưng đêm qua hắn đã tỉnh, hơn nữa cũng đồng ý nghênh thú tiểu nữ, còn vị hôn thê gì đó, trước nay hắn đều không có nói qua.”
“Phải không?” Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại con ngươi, “Nếu hắn tỉnh lại vậy vì sao các ngươi không cho hắn ra? Chẳng lẽ hôn lễ chỉ có tân nương không có tân lang?”
Sắc mặt cốc chủ có chút xấu hổ, nam nhân kia vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, nếu như nâng hắn ra sẽ chỉ làm người khác cho rằng đại tiểu thư Huyền Âm cốc không gả ra được, lại muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Cho nên, hắn thanh thanh giọng nói, tiếp tục nói: “Cô nương, tuy rằng hắn đã tỉnh, nhưng là thân thể thật sự không tốt, không thể tiến đến hoàn thành nghi thức hôn lễ, chẳng qua hắn đã sớm nói với ta, hôm nay sẽ có một nữ nhân tới gây sự, hơn nữa, nữ nhân đó vẫn luôn mặt dày vô sỉ dây dưa hắn, làm hắn phiền không chịu nổi, nữ nhân mà hắn nói hẳn chính là ngươi?”
Đối với chúng khách khứa mà nói, danh dự của cốc chủ vẫn là rất được, dĩ nhiên họ cũng tin lời hắn nói, toàn là chỉ chỉ trỏ trỏ Vân Lạc Phong.
Trong mắt những người đó rõ ràng tràn ngập khinh bỉ.
Hỏa Hỏa nổi giận, vừa định phun hỏa, lại bị Vân Lạc Phong kiềm chế lại.
Nàng hơi hơi rũ mắt, dùng linh hồn truyền âm hỏi: “Tiểu Mạch, có biện pháp nào có thể làm ta nháy mắt đột phá đến tôn Linh Giả không?”
Tiểu Mạch trầm ngâm nửa ngày: “Có! Nhưng cái giá phải trả rất nghiêm trọng! Phương pháp này có thể làm người lập tức tới Tôn Linh Giả, hơn nữa không phải căn cơ phù phiếm giống như những người khác mượn dùng ngoại lực đột phá, nhưng người phải chuẩn bị gánh vác hậu quả.”
“Bất luận là hậu quả gì ta đều nguyện ý gánh vác!”
Vân Lạc Phong nâng mặt, ngưng trọng nói.
Nàng không hỏi Tiểu Mạch là hậu quả gì.
Bởi vì bất luận là hậu quả gì nàng cũng sẽ gánh vác.
“Vậy ta sẽ truyền đạo lực lượng đó cho người.”
Giọng nói của Tiểu Mạch mang theo bất đắc dĩ.
Hắn biết bất luận chính mình khuyên bảo nàng như thế nào nàng cũng sẽ không thay đổi ước nguyện ban đầu.
Một khi đã như vậy, hắn chỉ biết dùng hết toàn lực trợ giúp nàng.
Oanh!
Đột nhiên, một đạo lực lượng cường đại dũng mãnh nhập vào linh hồn của nàng, làm nàng nháy mắt đã đột phá.
Lực lượng của Tôn Linh Giả và Thiên Linh Giả cách biệt ngàn núi, chờ bước vào cái cảnh giới này mới biết Thiên Linh Giả nhỏ bé cỡ nào……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.