Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1362: Tung tích của Vân Tiêu (6)
Tiêu Thất Gia
03/02/2019
“Mỹ thực (thức ăn ngon) ở đâu?”
“Ha ha!” Thị vệ cười âm hiểm: “Tiểu cô nương, ngươi muốn hưởng dụng mỹ thực cũng chỉ có thể sử dụng thân thể của ngươi để trao đổi. Yên tâm đi, công tử nhà ta rất ôn nhu, nếu ngươi có thể khiến ngài ấy vui vẻ, nhất định sẽ có vô số món ngon mỹ vị chờ ngươi.”
Vừa nghe đến món ngon mỹ vị, đôi mắt Lâm Nhược Bạch lại sáng lên: “Thật sao? Ta nên làm như thế nào mới có thể có được mỹ thực?”
“Trước hết ngươi cởi y phục ra, ta thay công tử kiểm tra một chút xem ngươi có chỗ của nữ nhân hay không?”
Lâm Nhược Bạch không hiểu chỗ của nữ nhân có ý gì nhưng lại nghe hiểu cái tên thị vệ trước mắt này muốn nàng thoát y!
“Không được, tiểu ca ca đã từng nói, ta không thể để bất cứ kẻ nào cởi y phục của ta, muốn cởi y phục của ta đều là người xấu!” Lâm Nhược Bạch cắn chặt môi, lui về phía sau hai bước.
“Tiểu cô nương, ngươi không cần sợ hãi, công tử nhà ta nhất định sẽ đối xử với ngươi rất tốt.”
Nụ cười của thị vệ càng thêm âm hiểm, tới gần chỗ Lâm Nhược Bạch.
Giờ phút này, thị vệ đang cao hứng căn bản không phát hiện ra đáy mắt thiếu nữ kia biến thành màu hồng.
“Cút ngay!”
Lâm Nhược Bạch quát to một tiếng, ném một cái tát về phía thị vệ.
Bốp!
Đầu tên thị vệ giống như con quay, dưới cái tát này nhanh chóng xoay tròn.
Lộp độp!
Đến cuối cùng, cổ cũng không đỡ nổi trọng lượng của đầu, cái đầu lăn xuống dưới, máu tươi bắn đầy đất.
“Chết… Đã chết?” Lâm Nhược Bạch rõ ràng vô cùng kinh hách, nàng nhìn tay mình, đáy mắt tràn đầy ủy khuất: “Ta… Ta không cố ý, là hắn không chịu được bị đánh, tự chết, không có quan hệ gì với ta.”
“Hơn nữa, tiểu ca ca đã từng nói, nếu có người phi lễ ta, lập tức ra tay giết hắn! Cho nên, ta không có làm sai.”
Tuy nói như thế nhưng trong đôi mắt của Lâm Nhược Bạch chứa nước mắt, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch.
Nàng hơi sợ hãi nhìn cái đầu trước mặt, thân thể cuộn tròn ở trong góc, run bần bật.
…
Ngoài cửa, hai gã thị vệ còn lại cảm thấy có chút không thích hợp, theo lý thuyết, trong nhà kho không nên không có bất cứ động tĩnh gì như thế, hiện giờ lại an tĩnh có chút không giống bình thường.
“Chúng ta có nên vào xem hay không?”
Hai người nhìn nhau đều cảm thấy không yên tâm.
Nhưng mà ngay khi bọn họ vừa định đẩy cửa, ‘ầm’ một tiếng, một tiếng vang lớn từ phía trước truyền đến, chấn động đến mức mặt đất cũng run rẩy vài cái.
Một thiếu nữ mặc bạch y như tuyết từ ngoài cửa đi đến, ánh mắt tà khí nhìn bốn phía xung quanh, lạnh giọng nói: “Để Lăng Trần lăn ra đây cho ta!”
Phụ tử Lăng Lực đã nghe tiếng mà đến từ lâu, ngay lúc Lăng Lực nhìn thấy thiếu nữ bạch y đứng ở cửa, lửa giận nhanh chóng dâng lên.
“Vân Lạc Phong, ngươi muốn làm gì?”
Ánh mắt của Vân Lạc Phong hơi chuyển sang phía Lăng Trần: “Ta nghe nói thị vệ của Bắc Châu các ngươi bắt đồ đệ của ta?”
“Vân Lạc Phong, ngươi đừng ngậm máu phun người!” Lăng Trần lửa giận ngập trời, tức giận đến mức sắc mặt xanh mét: “Ngay cả đồ đệ của ngươi là ai ta cũng không biết, sao có thể phái người đi bắt đi nàng? Hiện tại ta đã không còn dây dưa với Hồng Loan, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Dùng loại lý do sứt sẹo này tới trả thù ta hay sao?”
Mày của Lăng Lực nhăn lại, nghe thấy nhi tử của mình nói, hắn đã hiểu rõ, thiếu nữ đột nhiên xuất hiện trước mắt chính là người giả mạo nam nhân của Hồng Loan!
“Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, giao đồ đệ của ta ra đây, bằng không cho dù ta bị hồn phi phách tán cũng muốn cho phủ Bắc Châu của các ngươi cùng xuống địa ngục với ta!” Mặt mày của thiếu nữ cuồng ngạo, ánh mắt lạnh lẽo dừng ở trên người Lăng Trần, mặt không biểu tình nói.
“Ha ha!” Lăng Lực cười lạnh, khinh miệt nhìn về phía Vân Lạc Phong: “Ta là châu chủ Bắc Châu, ngươi chỉ là một người mới vào Thánh Vương, không biết có tư cách nói lời đó với ta?”
“Ha ha!” Thị vệ cười âm hiểm: “Tiểu cô nương, ngươi muốn hưởng dụng mỹ thực cũng chỉ có thể sử dụng thân thể của ngươi để trao đổi. Yên tâm đi, công tử nhà ta rất ôn nhu, nếu ngươi có thể khiến ngài ấy vui vẻ, nhất định sẽ có vô số món ngon mỹ vị chờ ngươi.”
Vừa nghe đến món ngon mỹ vị, đôi mắt Lâm Nhược Bạch lại sáng lên: “Thật sao? Ta nên làm như thế nào mới có thể có được mỹ thực?”
“Trước hết ngươi cởi y phục ra, ta thay công tử kiểm tra một chút xem ngươi có chỗ của nữ nhân hay không?”
Lâm Nhược Bạch không hiểu chỗ của nữ nhân có ý gì nhưng lại nghe hiểu cái tên thị vệ trước mắt này muốn nàng thoát y!
“Không được, tiểu ca ca đã từng nói, ta không thể để bất cứ kẻ nào cởi y phục của ta, muốn cởi y phục của ta đều là người xấu!” Lâm Nhược Bạch cắn chặt môi, lui về phía sau hai bước.
“Tiểu cô nương, ngươi không cần sợ hãi, công tử nhà ta nhất định sẽ đối xử với ngươi rất tốt.”
Nụ cười của thị vệ càng thêm âm hiểm, tới gần chỗ Lâm Nhược Bạch.
Giờ phút này, thị vệ đang cao hứng căn bản không phát hiện ra đáy mắt thiếu nữ kia biến thành màu hồng.
“Cút ngay!”
Lâm Nhược Bạch quát to một tiếng, ném một cái tát về phía thị vệ.
Bốp!
Đầu tên thị vệ giống như con quay, dưới cái tát này nhanh chóng xoay tròn.
Lộp độp!
Đến cuối cùng, cổ cũng không đỡ nổi trọng lượng của đầu, cái đầu lăn xuống dưới, máu tươi bắn đầy đất.
“Chết… Đã chết?” Lâm Nhược Bạch rõ ràng vô cùng kinh hách, nàng nhìn tay mình, đáy mắt tràn đầy ủy khuất: “Ta… Ta không cố ý, là hắn không chịu được bị đánh, tự chết, không có quan hệ gì với ta.”
“Hơn nữa, tiểu ca ca đã từng nói, nếu có người phi lễ ta, lập tức ra tay giết hắn! Cho nên, ta không có làm sai.”
Tuy nói như thế nhưng trong đôi mắt của Lâm Nhược Bạch chứa nước mắt, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch.
Nàng hơi sợ hãi nhìn cái đầu trước mặt, thân thể cuộn tròn ở trong góc, run bần bật.
…
Ngoài cửa, hai gã thị vệ còn lại cảm thấy có chút không thích hợp, theo lý thuyết, trong nhà kho không nên không có bất cứ động tĩnh gì như thế, hiện giờ lại an tĩnh có chút không giống bình thường.
“Chúng ta có nên vào xem hay không?”
Hai người nhìn nhau đều cảm thấy không yên tâm.
Nhưng mà ngay khi bọn họ vừa định đẩy cửa, ‘ầm’ một tiếng, một tiếng vang lớn từ phía trước truyền đến, chấn động đến mức mặt đất cũng run rẩy vài cái.
Một thiếu nữ mặc bạch y như tuyết từ ngoài cửa đi đến, ánh mắt tà khí nhìn bốn phía xung quanh, lạnh giọng nói: “Để Lăng Trần lăn ra đây cho ta!”
Phụ tử Lăng Lực đã nghe tiếng mà đến từ lâu, ngay lúc Lăng Lực nhìn thấy thiếu nữ bạch y đứng ở cửa, lửa giận nhanh chóng dâng lên.
“Vân Lạc Phong, ngươi muốn làm gì?”
Ánh mắt của Vân Lạc Phong hơi chuyển sang phía Lăng Trần: “Ta nghe nói thị vệ của Bắc Châu các ngươi bắt đồ đệ của ta?”
“Vân Lạc Phong, ngươi đừng ngậm máu phun người!” Lăng Trần lửa giận ngập trời, tức giận đến mức sắc mặt xanh mét: “Ngay cả đồ đệ của ngươi là ai ta cũng không biết, sao có thể phái người đi bắt đi nàng? Hiện tại ta đã không còn dây dưa với Hồng Loan, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Dùng loại lý do sứt sẹo này tới trả thù ta hay sao?”
Mày của Lăng Lực nhăn lại, nghe thấy nhi tử của mình nói, hắn đã hiểu rõ, thiếu nữ đột nhiên xuất hiện trước mắt chính là người giả mạo nam nhân của Hồng Loan!
“Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, giao đồ đệ của ta ra đây, bằng không cho dù ta bị hồn phi phách tán cũng muốn cho phủ Bắc Châu của các ngươi cùng xuống địa ngục với ta!” Mặt mày của thiếu nữ cuồng ngạo, ánh mắt lạnh lẽo dừng ở trên người Lăng Trần, mặt không biểu tình nói.
“Ha ha!” Lăng Lực cười lạnh, khinh miệt nhìn về phía Vân Lạc Phong: “Ta là châu chủ Bắc Châu, ngươi chỉ là một người mới vào Thánh Vương, không biết có tư cách nói lời đó với ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.