Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 25: Vân Lạc Phong bị đè
Tiêu Thất Gia
01/08/2018
"Chủ nhân, phía sau có người theo dõi."
Sau khi rời khỏi Y Các, Vân Lạc Phong đi thẳng tới phủ Tướng quân. Ai ngờ lúc này môt giọng nói mềm mại non nớt lại vang lên trong đầu nàng.
"Là người bên cạnh cô gái tên là Mộ Vô Song kia."
Tiểu Mạch lại giải thích thêm một câu.
Vân Lạc Phong hơi nhướng mi, thân hình lóe lên một cái, nhanh nhẹn lách vào một con hẽm nhỏ. Ngay sau đó, trên đường phố, ngay nơi nàng vừa biến mất có vài người từ đâu chạy đến, ngó dáo dát xung quanh rồi như là tìm kiếm gì đó trong dòng người đi trên phố.
"Xem ra ta phải mau chóng tăng lên thực lực của mình."
Vân Lạc Phong nhướng mày, ánh mắt càng thêm kiêng quyết.
Trên đại lục này, chỉ có nấm đấm mới là đạo lý. Nấm đấm cứng, ngay cả Hoàng đế cũng phải nghe theo mệnh lệnh của ngươi.
"Được rồi, bọn họ đi rồi, ta cũng nên trở về thôi."
Nhìn thấy mấy kẻ kia đã biến mất ở phía đầu đường, Vân Lạc Phong vỗ vỗ tay, chuẩn bị hồi phủ. Ngay lúc nàng chuẩn bị ra khỏi con hẽm, thì bỗng một bóng đen từ trên đầu tường rơi xuống. Dưới tình huống bất ngờ, bóng đen kia nhào về phía Vân Lạc phong.
Trùng hợp làm sao! Lúc bóng đen kia rơi xuống, mặt đối mặt với Vân Lạc Phong, sau đó, thuận lý thành chương, môi hắn đè lên môi Vân Lạc Phong.
Đồng dạng, thân thể hắn cũng đè lên người Vân Lạc Phong làm nàng ngã xuống đất. Thân thể hai người kề sát nhau. Mà cái tư thế này nhìn như thế nào cũng dễ khiến người khác liên tưởng đến những chuyện đen tối.
Vân Lạc Phong nheo nheo mắt, từ trong mắt ánh lên tia sáng nguy hiểm.
"Cút ngay!"
Nam nhân kia không có bất cứ động tác gì. Vẫn đè lên người nàng như cũ. Ngay lúc này, Vân Lạc Phong có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt phát ra từ trên người hắn.
Phịch!
Thấy hắn ta vẫn đè lên người mình không nhúc nhích, ánh mắt Vân Lạc Phong càng thêm nguy hiểm. Nàng dùng sức đẩy mạnh nam nhân đang đè lên người mình. Dưới sức mạnh của Vân Lạc Phong, đầu của người kia không khỏi va vào bức tường phía sau, phát ra một tiếng trầm vang.
Cùng lúc đó, mặt nạ trên mặt hắn rớt xuống...
Cho dù Vân Lạc Phong đã từng gặp qua vô số mỹ nam. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của người này cũng không khỏi ngẩn ngơ chóc lát.
Hắn ta không tuấn lãng lạnh lùng như Cao Lăng. Cũng không ôn nhu như ngọc giống Cao Thiếu Thần, càng không phương hoa tuyệt thế như Vân Thanh Nhã.
Nhưng cái diện mạo này của hắn bất cứ người nào gặp phải chắc cũng đều hét lên tiếng hét chói tai.
Mi phong như kiếm* (chân mày như kiếm), khuôn mặt anh khí, ngũ quan tựa như được điêu khắc hoàn mỹ. Đặc biệt là cái thân hình kia, bên trong trường bào màu đen bị lệch là tám khối cơ bụng ẩn hiện. Với thân hình này nếu như nữ nhân nào nhìn thấy chắc cũng phải chảy nước miếng.
Môi của hắn màu hồng nhàn nhạt, lúc này đang mấp máy, gương mặt kia thể hiện ra giống như rất thống khổ.
"Chủ nhân! Thể chất của hắn là linh thực thể!"
Trong không gian thần điển, Tiểu Mạch đang vô cùng kích động. Thiếu chút nữa là quên chủ nhân nhà mình vừa bị gia hỏa này vô lễ.
"Mau! Mau nhặt hắn về đi! Hắn rất hữu dụng với người."
"Linh thực thể?" Vân Lạc Phong nhướng mày, nhìn nam nhân bất tỉnh trước mặt, hỏi: "Đó là cái gì?"
"Chủ nhân, chẳng lẽ ta chưa nói qua với người sao? Thể chất của người là linh hư thể, cho nên cơ thể vô cùng yếu ớt, hơn nữa chỉ cần tu luyện thì sẽ xuất huyết không ngừng. Chỉ có dùng công pháp đặc biệt của ta mới có thể giúp người tu luyện. Mà linh thực thể thì hoàn toàn ngược lại với người. Chẳng qua linh thực thể trước mười tuổi thì không thể tu luyện. Sau mười tuổi tu luyện thực lực sẽ tăng nhanh như bay."
Nói như vậy, Linh Giả đều là tu luyện từ bé, mà thân là Linh Giả có linh thực thể dù làm cách nào cũng không thể tu luyện trước năm mười tuổi. Nhưng qua mười tuổi thì thực lực sẽ tăng nhanh đến mức chóng cả mặt.
Sau khi rời khỏi Y Các, Vân Lạc Phong đi thẳng tới phủ Tướng quân. Ai ngờ lúc này môt giọng nói mềm mại non nớt lại vang lên trong đầu nàng.
"Là người bên cạnh cô gái tên là Mộ Vô Song kia."
Tiểu Mạch lại giải thích thêm một câu.
Vân Lạc Phong hơi nhướng mi, thân hình lóe lên một cái, nhanh nhẹn lách vào một con hẽm nhỏ. Ngay sau đó, trên đường phố, ngay nơi nàng vừa biến mất có vài người từ đâu chạy đến, ngó dáo dát xung quanh rồi như là tìm kiếm gì đó trong dòng người đi trên phố.
"Xem ra ta phải mau chóng tăng lên thực lực của mình."
Vân Lạc Phong nhướng mày, ánh mắt càng thêm kiêng quyết.
Trên đại lục này, chỉ có nấm đấm mới là đạo lý. Nấm đấm cứng, ngay cả Hoàng đế cũng phải nghe theo mệnh lệnh của ngươi.
"Được rồi, bọn họ đi rồi, ta cũng nên trở về thôi."
Nhìn thấy mấy kẻ kia đã biến mất ở phía đầu đường, Vân Lạc Phong vỗ vỗ tay, chuẩn bị hồi phủ. Ngay lúc nàng chuẩn bị ra khỏi con hẽm, thì bỗng một bóng đen từ trên đầu tường rơi xuống. Dưới tình huống bất ngờ, bóng đen kia nhào về phía Vân Lạc phong.
Trùng hợp làm sao! Lúc bóng đen kia rơi xuống, mặt đối mặt với Vân Lạc Phong, sau đó, thuận lý thành chương, môi hắn đè lên môi Vân Lạc Phong.
Đồng dạng, thân thể hắn cũng đè lên người Vân Lạc Phong làm nàng ngã xuống đất. Thân thể hai người kề sát nhau. Mà cái tư thế này nhìn như thế nào cũng dễ khiến người khác liên tưởng đến những chuyện đen tối.
Vân Lạc Phong nheo nheo mắt, từ trong mắt ánh lên tia sáng nguy hiểm.
"Cút ngay!"
Nam nhân kia không có bất cứ động tác gì. Vẫn đè lên người nàng như cũ. Ngay lúc này, Vân Lạc Phong có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt phát ra từ trên người hắn.
Phịch!
Thấy hắn ta vẫn đè lên người mình không nhúc nhích, ánh mắt Vân Lạc Phong càng thêm nguy hiểm. Nàng dùng sức đẩy mạnh nam nhân đang đè lên người mình. Dưới sức mạnh của Vân Lạc Phong, đầu của người kia không khỏi va vào bức tường phía sau, phát ra một tiếng trầm vang.
Cùng lúc đó, mặt nạ trên mặt hắn rớt xuống...
Cho dù Vân Lạc Phong đã từng gặp qua vô số mỹ nam. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của người này cũng không khỏi ngẩn ngơ chóc lát.
Hắn ta không tuấn lãng lạnh lùng như Cao Lăng. Cũng không ôn nhu như ngọc giống Cao Thiếu Thần, càng không phương hoa tuyệt thế như Vân Thanh Nhã.
Nhưng cái diện mạo này của hắn bất cứ người nào gặp phải chắc cũng đều hét lên tiếng hét chói tai.
Mi phong như kiếm* (chân mày như kiếm), khuôn mặt anh khí, ngũ quan tựa như được điêu khắc hoàn mỹ. Đặc biệt là cái thân hình kia, bên trong trường bào màu đen bị lệch là tám khối cơ bụng ẩn hiện. Với thân hình này nếu như nữ nhân nào nhìn thấy chắc cũng phải chảy nước miếng.
Môi của hắn màu hồng nhàn nhạt, lúc này đang mấp máy, gương mặt kia thể hiện ra giống như rất thống khổ.
"Chủ nhân! Thể chất của hắn là linh thực thể!"
Trong không gian thần điển, Tiểu Mạch đang vô cùng kích động. Thiếu chút nữa là quên chủ nhân nhà mình vừa bị gia hỏa này vô lễ.
"Mau! Mau nhặt hắn về đi! Hắn rất hữu dụng với người."
"Linh thực thể?" Vân Lạc Phong nhướng mày, nhìn nam nhân bất tỉnh trước mặt, hỏi: "Đó là cái gì?"
"Chủ nhân, chẳng lẽ ta chưa nói qua với người sao? Thể chất của người là linh hư thể, cho nên cơ thể vô cùng yếu ớt, hơn nữa chỉ cần tu luyện thì sẽ xuất huyết không ngừng. Chỉ có dùng công pháp đặc biệt của ta mới có thể giúp người tu luyện. Mà linh thực thể thì hoàn toàn ngược lại với người. Chẳng qua linh thực thể trước mười tuổi thì không thể tu luyện. Sau mười tuổi tu luyện thực lực sẽ tăng nhanh như bay."
Nói như vậy, Linh Giả đều là tu luyện từ bé, mà thân là Linh Giả có linh thực thể dù làm cách nào cũng không thể tu luyện trước năm mười tuổi. Nhưng qua mười tuổi thì thực lực sẽ tăng nhanh đến mức chóng cả mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.