Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 982: Vân Lạc Phong đào góc tường (3)
Tiêu Thất Gia
30/11/2018
Edit: Sahara
Thanh Mộc gật gật đầu: "Chính bởi vì Lăng Quý Phi, cho nên bệ hạ đối với Vân cô nương có thành kiến rất sâu. Chỉ là đáng tiếc, một thiên tài tuyệt thế như vậy mà lại phải mai một tại đây!"
Nếu Vân Lạc Phong có thể trở thành người của Thiên Hồi Đế Quốc, lại được Thiên Hồi Đế Quốc dốc lòng bồi dưỡng, như vậy, tốc độ trưởng thành của Vân Lạc Phong chắc chắn sẽ rất nhanh.
Cát Dương cũng có chút tiếc hận: "Vân cô nương xác thật là một thiên tài, nếu Thiên Hồi Đế Quốc chúng ta mà có được cô nương ấy, thực lực của ngự y viện sẽ được tăng lên không ít, tuy nhiên, lời thật thường trái tai, bệ hạ đã bị Lăng Quý Phi mê hoặc tâm trí, nào còn nghe lọt tai lời can gián của chúng ta!"
Thanh Mộc dừng lại một chút rồi nói: "Ta dự định sẽ đi gặp Vân cô nương một lần, cho dù không thể cùng góp sức cho Thiên Hồi Đế Quốc, nhưng tham khảo một chút y thuật với Vân cô nương cũng không tệ!"
"Được!" Cát Dương gật đầu: "Ta phải đi chuẩn bị cho buổi thi đấu chiều nay, nên không đi cùng ông được, đến lúc đó, ông nhớ nhắc nhở Vân cô nương một chút, là phải cẩn thận đề phòng người của Lam Tường Quốc! Ta vừa hay tin, Lăng Quý Phi cho cung nữ đi mời Vân cô nương đến gặp mặt, nhưng bị cô nương ấy cự tuyệt, dựa theo tính tình của Lăng Quý Phi, thì sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu!"
Thanh Mộc trầm ngâm nửa ngày: "Ta sẽ nhắc nhở Vân cô nương!"
Nói xong lời này, Thanh Mộc nhanh chóng cất bước đi theo phương hướng rời khỏi hoàng cung, từ từ biến mất trong tầm mắt của Cát Dương.
Cát Dương quay lại nhìn cánh cửa ngự thư phòng đang đóng chặt, cảm thấy thất vọng mà lắc đầu.
Từ sau khi có Lăng Quý Phi, bệ hạ liền vô tâm đối với chuyện triều chính, khiến cho mấy người đại thần như bọn họ càng ngày càng thất vọng, nếu Thiên Hồi Đế Quốc này mà không có vị đại nhân kia chống đỡ, e là đã sớm xuống dốc không phanh rồi.
Nếu bệ hạ mà còn tiếp tục như thế này nữa, thì sớm muộn gì đám lão thần bọn họ cũng sẽ cáo lão từ quan.
Cho dù tìm một nơi heo hút ẩn cư, cũng còn tốt hơn lưu lại ở một nơi như thế này.
______
Dịch trạm.
Vân Lạc Phong cùng đám người Lâm Nhược Bạch sau khi về tới sân viện, liền chia ra ai về phòng nấy.
Tuy nhiên Vân Lạc Phong còn chưa kịp lên giường nghỉ ngơi thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
"Vân cô nương, lão hủ mạn phép đến đây xin được bái phỏng, không biết Vân cô nương có thời gian hay không?"
Một giọng nói già nua từ bên ngoài vọng vào, nghe cũng có chút quen tai.
Vân Lạc Phong vội vàng mặc lại y phục nghiêm chỉnh, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhướng mày nói: "Vào đi!"
Cửa phòng liền bị đẩy mở ra, thân ảnh già nua của Thanh Mộc chậm rãi đi vào.
"Thanh Mộc đại sư lúc này đến tìm ta, không biết là có chuyện gì quan trọng?"
Vân Lạc Phong nhướng mày hỏi, khuôn mặt ngập tràn ý cười thân thiện.
Thanh Mộc thở dài: "Vân cô nương, lão hủ vốn dĩ muốn chiêu mộ cô nương gia nhập Thiên Hồi Đế Quốc, nhưng lại bị bệ hạ cự tuyệt!"
Nghe vậy, Vân Lạc Phong liền cười khẽ lên một tiếng: "Thanh Mộc đại sư, ta là người Thiên Vân Quốc, gia tộc nam nhân của ta cũng ở nơi đó, cho dù hoàng đế của các người không cự tuyệt, thì ta cũng không có khả năng gia nhập vào Thiên Hồi Đế Quốc!"
Quân Phượng Linh đã gả tới Diệp gia, vì vậy cũng đại biểu cho việc gốc rễ của Vân Tiêu là ở Diệp gia.
Cũng có nghĩa, Vân Lạc Phong cô tuyệt đối sẽ không rời khỏi Thiên Vân Quốc!
Quan trọng nhất là, so với tên hôn quân Long Nguyên kia, thì hoàng đế của Thiên Vân Quốc anh minh hơn nhiều.
Thanh Mộc cười khổ, nói: "Vân cô nương, lần này lão hủ tới thật ra vẫn còn một việc khác, chính là muốn nhắc nhở Vân cô nương phải cẩn thận đề phòng người của Lam Tường Quốc gây bất lợi cho cô nương."
Lam Tường Quốc?
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại hai mắt: "Bọn chúng đã muốn chết, vậy tại sao ta lại không thể thanh toàn cho bọn chúng?"
Thanh Mộc đầu tiên là ngây người, sau đó liền bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Cô nương đừng xem thường Lam Tường Quốc! Thánh Linh Giả của Lam Tường Quốc nhiều hơn Thiên Vân Quốc! Hơn nữa, Lăng Quý Phi kia lại được bệ hạ cực kì sủng ái, nếu cô đả thương người của Lam Tường Quốc, đến lúc ấy, bệ hạ khẳng định sẽ không bỏ qua đâu!"
Ngữ khí của Thanh Mộc lúc này ẩn hiện sự thất vọng vô vàn: "Nếu không phải còn có một tia tín niệm ban đầu chống đỡ, thì lão hủ đã sớm rời khỏi Thiên Hồi Đế Quốc này rồi!"
Nghe thấy câu này của Thanh Mộc, con ngươi của Vân Lạc Phong lập tức nhá lên.
Thanh Mộc gật gật đầu: "Chính bởi vì Lăng Quý Phi, cho nên bệ hạ đối với Vân cô nương có thành kiến rất sâu. Chỉ là đáng tiếc, một thiên tài tuyệt thế như vậy mà lại phải mai một tại đây!"
Nếu Vân Lạc Phong có thể trở thành người của Thiên Hồi Đế Quốc, lại được Thiên Hồi Đế Quốc dốc lòng bồi dưỡng, như vậy, tốc độ trưởng thành của Vân Lạc Phong chắc chắn sẽ rất nhanh.
Cát Dương cũng có chút tiếc hận: "Vân cô nương xác thật là một thiên tài, nếu Thiên Hồi Đế Quốc chúng ta mà có được cô nương ấy, thực lực của ngự y viện sẽ được tăng lên không ít, tuy nhiên, lời thật thường trái tai, bệ hạ đã bị Lăng Quý Phi mê hoặc tâm trí, nào còn nghe lọt tai lời can gián của chúng ta!"
Thanh Mộc dừng lại một chút rồi nói: "Ta dự định sẽ đi gặp Vân cô nương một lần, cho dù không thể cùng góp sức cho Thiên Hồi Đế Quốc, nhưng tham khảo một chút y thuật với Vân cô nương cũng không tệ!"
"Được!" Cát Dương gật đầu: "Ta phải đi chuẩn bị cho buổi thi đấu chiều nay, nên không đi cùng ông được, đến lúc đó, ông nhớ nhắc nhở Vân cô nương một chút, là phải cẩn thận đề phòng người của Lam Tường Quốc! Ta vừa hay tin, Lăng Quý Phi cho cung nữ đi mời Vân cô nương đến gặp mặt, nhưng bị cô nương ấy cự tuyệt, dựa theo tính tình của Lăng Quý Phi, thì sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu!"
Thanh Mộc trầm ngâm nửa ngày: "Ta sẽ nhắc nhở Vân cô nương!"
Nói xong lời này, Thanh Mộc nhanh chóng cất bước đi theo phương hướng rời khỏi hoàng cung, từ từ biến mất trong tầm mắt của Cát Dương.
Cát Dương quay lại nhìn cánh cửa ngự thư phòng đang đóng chặt, cảm thấy thất vọng mà lắc đầu.
Từ sau khi có Lăng Quý Phi, bệ hạ liền vô tâm đối với chuyện triều chính, khiến cho mấy người đại thần như bọn họ càng ngày càng thất vọng, nếu Thiên Hồi Đế Quốc này mà không có vị đại nhân kia chống đỡ, e là đã sớm xuống dốc không phanh rồi.
Nếu bệ hạ mà còn tiếp tục như thế này nữa, thì sớm muộn gì đám lão thần bọn họ cũng sẽ cáo lão từ quan.
Cho dù tìm một nơi heo hút ẩn cư, cũng còn tốt hơn lưu lại ở một nơi như thế này.
______
Dịch trạm.
Vân Lạc Phong cùng đám người Lâm Nhược Bạch sau khi về tới sân viện, liền chia ra ai về phòng nấy.
Tuy nhiên Vân Lạc Phong còn chưa kịp lên giường nghỉ ngơi thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
"Vân cô nương, lão hủ mạn phép đến đây xin được bái phỏng, không biết Vân cô nương có thời gian hay không?"
Một giọng nói già nua từ bên ngoài vọng vào, nghe cũng có chút quen tai.
Vân Lạc Phong vội vàng mặc lại y phục nghiêm chỉnh, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhướng mày nói: "Vào đi!"
Cửa phòng liền bị đẩy mở ra, thân ảnh già nua của Thanh Mộc chậm rãi đi vào.
"Thanh Mộc đại sư lúc này đến tìm ta, không biết là có chuyện gì quan trọng?"
Vân Lạc Phong nhướng mày hỏi, khuôn mặt ngập tràn ý cười thân thiện.
Thanh Mộc thở dài: "Vân cô nương, lão hủ vốn dĩ muốn chiêu mộ cô nương gia nhập Thiên Hồi Đế Quốc, nhưng lại bị bệ hạ cự tuyệt!"
Nghe vậy, Vân Lạc Phong liền cười khẽ lên một tiếng: "Thanh Mộc đại sư, ta là người Thiên Vân Quốc, gia tộc nam nhân của ta cũng ở nơi đó, cho dù hoàng đế của các người không cự tuyệt, thì ta cũng không có khả năng gia nhập vào Thiên Hồi Đế Quốc!"
Quân Phượng Linh đã gả tới Diệp gia, vì vậy cũng đại biểu cho việc gốc rễ của Vân Tiêu là ở Diệp gia.
Cũng có nghĩa, Vân Lạc Phong cô tuyệt đối sẽ không rời khỏi Thiên Vân Quốc!
Quan trọng nhất là, so với tên hôn quân Long Nguyên kia, thì hoàng đế của Thiên Vân Quốc anh minh hơn nhiều.
Thanh Mộc cười khổ, nói: "Vân cô nương, lần này lão hủ tới thật ra vẫn còn một việc khác, chính là muốn nhắc nhở Vân cô nương phải cẩn thận đề phòng người của Lam Tường Quốc gây bất lợi cho cô nương."
Lam Tường Quốc?
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại hai mắt: "Bọn chúng đã muốn chết, vậy tại sao ta lại không thể thanh toàn cho bọn chúng?"
Thanh Mộc đầu tiên là ngây người, sau đó liền bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Cô nương đừng xem thường Lam Tường Quốc! Thánh Linh Giả của Lam Tường Quốc nhiều hơn Thiên Vân Quốc! Hơn nữa, Lăng Quý Phi kia lại được bệ hạ cực kì sủng ái, nếu cô đả thương người của Lam Tường Quốc, đến lúc ấy, bệ hạ khẳng định sẽ không bỏ qua đâu!"
Ngữ khí của Thanh Mộc lúc này ẩn hiện sự thất vọng vô vàn: "Nếu không phải còn có một tia tín niệm ban đầu chống đỡ, thì lão hủ đã sớm rời khỏi Thiên Hồi Đế Quốc này rồi!"
Nghe thấy câu này của Thanh Mộc, con ngươi của Vân Lạc Phong lập tức nhá lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.