Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 984: Vân Lạc Phong đào góc tường (5)
Tiêu Thất Gia
30/11/2018
Edit: Sahara
Thanh Mộc ngây ngốc chớp chớp mắt.
Tiểu nha đầu này dám ở trên địa bàn của Thiên Hồi Đế Quốc mà danh chính ngôn thuận đào góc tường nhà người ta như thế?
Bất quá.....
"Ha ha ha...." Thanh Mộc cười to mấy tiếng: "Chờ sau khi kết thúc đại hội tỷ thí lần này, ta lập tức xin cáo lão hồi hương cùng bệ hạ. Đợi khi Y Tháp của cô thành lập, ta sẽ đến đó!"
Không có gì dễ dàng thu phục nhân tâm của một ai đó bằng việc tán thưởng thực lực cùng nhân phẩm của họ.
"Tốt!" Vân Lạc Phong vươn tay về phía Thanh Mộc: "Ta sẽ ở Y Tháp chờ ông!"
Thanh Mộc cũng mỉm cười bắt lấy tay Vân Lạc Phong: "Đến lúc đó, nói không chừng ta còn dẫn theo mấy lão già giống ta cùng gia nhập Y Tháp, không biết khi ấy cô có chịu thu nhận bọn họ luôn không?"
Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười: "Chỉ cần thật lòng muốn gia nhập Y Tháp, ta bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh! Hơn nữa, cũng sẽ để cho bọn họ giữ chức vị trưởng lão! Đối với các người, Vân Lạc Phong ta không có yêu cầu gì khác ngoại trừ một điều, chính là vĩnh viễn không được phản bội!"
"Lão già như ta cả đời không có hứng thú với bất cứ thứ gì ngoại trừ y thuật, ta một lòng chỉ muốn nghiên cứu y thuật mà thôi! Mấy lão già kia cũng giống như ta vậy, hoàn toàn không cầu danh lợi! Cho nên, dù những thế lực khác có ra điều kiện hấp dẫn thế nào đi nữa thì chúng ta cũng sẽ không rời bỏ Y Tháp!"
Thanh Mộc cười ha ha mấy tiếng, khuôn mặt già nua lúc này cũng đượm đầy ý cười.
Xác thật, tiền tài danh vọng đối với ông mà nói, còn không quan trọng bằng một phần của y thuật! Vì những quyển y thư và phương thuốc kia của Vân Lạc Phong, ông cam nguyện cả đời gắn bó cùng Y Tháp!
Vĩnh viễn không ruồng bỏ!
_______
Sau khi Thanh Mộc mang theo khuôn mặt đầy tươi cười rời đi, Hỏa Hỏa liền từ trong không gian thần điển đi ra, cô bé ngồi trên xà nhà, cười hì hì mà nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Chủ nhân, tỷ cũng thật là nham hiểm quá rồi! Lão già Thanh Mộc kia rõ ràng là có phân lượng không nhỏ trong ngự y viện, một khi ông ta mở miệng, nhất định sẽ có rất nhiều người đi theo ông ta! Đến lúc đó, hoàng đế của Thiên Hồi Đế Quốc nhìn thấy ngự y viện của mình trống trải không một bóng người, nhất định là sẽ khóc không ra nước mắt cho mà xem!"
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, không đáp lời Hỏa Hỏa mà nói qua chuyện khác: "Chờ sau khi Y Tháp được thành lập, thì vấn đề về thức ăn của Tiểu Thụ và tộc chuột cũng không cần phải bận tâm nữa!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong tựa hồ sực nhớ ra cái gì đó, liền quay sang nhìn chúng Tầm Kim Thử.
"Ngày sau, khi ta thành lập Y Tháp xong, các ngươi hãy đi theo mọi người trong Y Tháp, giám sát nhất cử nhất động của bọn họ cho ta! Mỗi nửa tháng thì đến hồi báo với ta một lần, ta sẽ cho các ngươi linh dược để dùng."
"Chít chít!"
Chúng Tầm Kim Thử đều hưng phấn kêu lên không ngừng, đối với bọn nó mà nói, chỉ cần có linh dược, thì bất kể Vân Lạc Phong có giao nhiệm vụ gì đi nữa, chúng nó đều sẽ dốc toàn lực đi hoàn thành.
"Manh Manh, ngươi không cần phải đi!" Vân Lạc Phong nhìn Manh Manh, cong cong khóe môi cười, nói: "Ngươi và mẫu hậu của ngươi đều lưu lại bên cạnh ta!"
Chuột hậu đã là một Tôn Linh Thú, cô sẽ không để cho chuột hậu đi làm những nhiệm vụ thế này, còn về Manh Manh.....
Trà Sữa một lòng si mê lưu luyến đối với Manh Manh, tất nhiên là sẽ không đành lòng chia cách cùng Manh Manh, thân làm chủ nhân, Vân Lạc Phong cô sao có thể làm ra chuyện gậy đánh uyên ươn được chứ?
Manh Manh gật gật đầu, kêu to hai tiếng chít chít.
"Manh Manh, ngươi đã đột phá đến Thiên Linh Giả cao giai rồi, lát nữa ta sẽ bảo Tiểu Mạch đem linh thảo trong dược điền cho ngươi, để ngươi mau chóng đột phá đến Tôn Linh Giả, khi ấy, ngươi sẽ có thể mở miệng nói chuyện, cũng có thể hóa thành hình người."
Ánh mắt của Manh Manh tràn đầy hưng phấn, trong lòng đối với Vân Lạc Phong cảm kích không thôi.
Nếu không nhờ Vân Lạc Phong, có lẽ tộc chuột còn đang ngây người ở Vô Hồi Chi Sâm bị linh thú khác ức hiếp, mà mình cũng không có cơ hội đạt được thực lực như bây giờ.
"Ngươi không cần cảm kích ta!" Vân Lạc Phong cười cười: "Người ngươi cần cảm kích chính là Trà Sữa, lúc trước, là do Trà Sữa bảo ta thu nhận lấy các ngươi!"
Trên thực tế, lần đầu nhìn thấy tộc chuột thì Vân Lạc Phong đã có ý thu phục để cho mình dùng.
Tuy nhiên, ở trước mặt Manh Manh, cô cần phải đem công lao này đẩy lên trên người Trà Sữa.
Mà người làm chủ nhân như cô cũng chỉ có thể giúp được con chuột nhỏ nhà mình bấy nhiêu đó thôi!
Thanh Mộc ngây ngốc chớp chớp mắt.
Tiểu nha đầu này dám ở trên địa bàn của Thiên Hồi Đế Quốc mà danh chính ngôn thuận đào góc tường nhà người ta như thế?
Bất quá.....
"Ha ha ha...." Thanh Mộc cười to mấy tiếng: "Chờ sau khi kết thúc đại hội tỷ thí lần này, ta lập tức xin cáo lão hồi hương cùng bệ hạ. Đợi khi Y Tháp của cô thành lập, ta sẽ đến đó!"
Không có gì dễ dàng thu phục nhân tâm của một ai đó bằng việc tán thưởng thực lực cùng nhân phẩm của họ.
"Tốt!" Vân Lạc Phong vươn tay về phía Thanh Mộc: "Ta sẽ ở Y Tháp chờ ông!"
Thanh Mộc cũng mỉm cười bắt lấy tay Vân Lạc Phong: "Đến lúc đó, nói không chừng ta còn dẫn theo mấy lão già giống ta cùng gia nhập Y Tháp, không biết khi ấy cô có chịu thu nhận bọn họ luôn không?"
Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười: "Chỉ cần thật lòng muốn gia nhập Y Tháp, ta bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh! Hơn nữa, cũng sẽ để cho bọn họ giữ chức vị trưởng lão! Đối với các người, Vân Lạc Phong ta không có yêu cầu gì khác ngoại trừ một điều, chính là vĩnh viễn không được phản bội!"
"Lão già như ta cả đời không có hứng thú với bất cứ thứ gì ngoại trừ y thuật, ta một lòng chỉ muốn nghiên cứu y thuật mà thôi! Mấy lão già kia cũng giống như ta vậy, hoàn toàn không cầu danh lợi! Cho nên, dù những thế lực khác có ra điều kiện hấp dẫn thế nào đi nữa thì chúng ta cũng sẽ không rời bỏ Y Tháp!"
Thanh Mộc cười ha ha mấy tiếng, khuôn mặt già nua lúc này cũng đượm đầy ý cười.
Xác thật, tiền tài danh vọng đối với ông mà nói, còn không quan trọng bằng một phần của y thuật! Vì những quyển y thư và phương thuốc kia của Vân Lạc Phong, ông cam nguyện cả đời gắn bó cùng Y Tháp!
Vĩnh viễn không ruồng bỏ!
_______
Sau khi Thanh Mộc mang theo khuôn mặt đầy tươi cười rời đi, Hỏa Hỏa liền từ trong không gian thần điển đi ra, cô bé ngồi trên xà nhà, cười hì hì mà nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Chủ nhân, tỷ cũng thật là nham hiểm quá rồi! Lão già Thanh Mộc kia rõ ràng là có phân lượng không nhỏ trong ngự y viện, một khi ông ta mở miệng, nhất định sẽ có rất nhiều người đi theo ông ta! Đến lúc đó, hoàng đế của Thiên Hồi Đế Quốc nhìn thấy ngự y viện của mình trống trải không một bóng người, nhất định là sẽ khóc không ra nước mắt cho mà xem!"
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, không đáp lời Hỏa Hỏa mà nói qua chuyện khác: "Chờ sau khi Y Tháp được thành lập, thì vấn đề về thức ăn của Tiểu Thụ và tộc chuột cũng không cần phải bận tâm nữa!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong tựa hồ sực nhớ ra cái gì đó, liền quay sang nhìn chúng Tầm Kim Thử.
"Ngày sau, khi ta thành lập Y Tháp xong, các ngươi hãy đi theo mọi người trong Y Tháp, giám sát nhất cử nhất động của bọn họ cho ta! Mỗi nửa tháng thì đến hồi báo với ta một lần, ta sẽ cho các ngươi linh dược để dùng."
"Chít chít!"
Chúng Tầm Kim Thử đều hưng phấn kêu lên không ngừng, đối với bọn nó mà nói, chỉ cần có linh dược, thì bất kể Vân Lạc Phong có giao nhiệm vụ gì đi nữa, chúng nó đều sẽ dốc toàn lực đi hoàn thành.
"Manh Manh, ngươi không cần phải đi!" Vân Lạc Phong nhìn Manh Manh, cong cong khóe môi cười, nói: "Ngươi và mẫu hậu của ngươi đều lưu lại bên cạnh ta!"
Chuột hậu đã là một Tôn Linh Thú, cô sẽ không để cho chuột hậu đi làm những nhiệm vụ thế này, còn về Manh Manh.....
Trà Sữa một lòng si mê lưu luyến đối với Manh Manh, tất nhiên là sẽ không đành lòng chia cách cùng Manh Manh, thân làm chủ nhân, Vân Lạc Phong cô sao có thể làm ra chuyện gậy đánh uyên ươn được chứ?
Manh Manh gật gật đầu, kêu to hai tiếng chít chít.
"Manh Manh, ngươi đã đột phá đến Thiên Linh Giả cao giai rồi, lát nữa ta sẽ bảo Tiểu Mạch đem linh thảo trong dược điền cho ngươi, để ngươi mau chóng đột phá đến Tôn Linh Giả, khi ấy, ngươi sẽ có thể mở miệng nói chuyện, cũng có thể hóa thành hình người."
Ánh mắt của Manh Manh tràn đầy hưng phấn, trong lòng đối với Vân Lạc Phong cảm kích không thôi.
Nếu không nhờ Vân Lạc Phong, có lẽ tộc chuột còn đang ngây người ở Vô Hồi Chi Sâm bị linh thú khác ức hiếp, mà mình cũng không có cơ hội đạt được thực lực như bây giờ.
"Ngươi không cần cảm kích ta!" Vân Lạc Phong cười cười: "Người ngươi cần cảm kích chính là Trà Sữa, lúc trước, là do Trà Sữa bảo ta thu nhận lấy các ngươi!"
Trên thực tế, lần đầu nhìn thấy tộc chuột thì Vân Lạc Phong đã có ý thu phục để cho mình dùng.
Tuy nhiên, ở trước mặt Manh Manh, cô cần phải đem công lao này đẩy lên trên người Trà Sữa.
Mà người làm chủ nhân như cô cũng chỉ có thể giúp được con chuột nhỏ nhà mình bấy nhiêu đó thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.