Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1047: Vân Lạc Phong trở về (2)
Tiêu Thất Gia
30/11/2018
Edit: Sahara
Người hướng chỗ cao, nước chảy chỗ thấp, ai mà không muốn được gia nhập vào một thế lực cường đại?
Một Y Tháp nho nhỏ, sao có thể so sánh được với đạo tặc đoàn của bọn họ kia chứ?
"Yên nhi, nàng giúp các huynh đệ xử lý vết thương trên người đi!" thân mình Diệp Linh có chút mệt mỏi, hắn dựa người vào vách tường, hơi khép hờ hai mắt: "Ta đi đến thành lân cận tìm Thanh Mộc đại sư!"
"Diệp Linh, vết thương của chàng...."
"Chút thương thế này không đáng ngại, chúng ta chỉ có ba ngày thời gian, ta cần phải trong thời gian này tìm được Thanh Mộc đại sư trở về!"
Diệp Linh mở hai mắt ra, trong mắt là một mảnh kiên định.
Chủ tử không có ở đây, cho nên, dù bọn họ có chết cũng phải bảo vệ Y Tháp.
"Được!"
Khinh Yên gật đầu: "Chuyện nơi này cứ giao cho ta, chàng.... Nhớ phải cẩn thận!"
Lời tuy là nói như vậy, nhưng trên mặt Khinh Yên vẫn ngập tràn lo lắng không thôi.
Diệp Linh khẽ nhấp môi mỏng, bàn tay gắt gao đè chặt vết thương trên bả vai, hơi thở hơi có chút khó khăn mà đi về phía cửa.
Tuy nhiên, chân của Diệp Linh còn chưa bước tới ngạch cửa, thì ánh sáng trước mắt đã bị một đạo thân ảnh che khuất, tiếp theo là một âm thanh quen thuộc vang lên.
"Ta mới chỉ không ở đây nửa tháng mà đã xảy ra chuyện gì thế này?"
Giọng nói lười biếng của thiếu nữ làm cho Diệp Linh ngẩn người ra, hắn có chút cứng nhắc mà ngẩng đầu lên, hai mắt có chút ngơ ngác mà nhìn người thiếu nữ đang đứng ở ngạch cửa.
Dưới ánh mặt trời, thiếu nữ một thân bạch y trắng hơn tuyết, xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Một đôi mắt đen láy đầy kiệt ngạo đã không còn vẻ bình tĩnh như trước kia, trong đôi con ngươi đen nhánh lúc này đang ẩn ẩn cơn giận dữ chực chờ bùng nổ.
"Chủ tử...." giọng nói của Diệp Linh có chút nghẹn ngào: "Người rốt cuộc cũng trở về rồi! Xin lỗi chủ tử, bởi vì thực lực của chúng ta không đủ mạnh, thế cho nên mới để Y Tháp biến thành như thế này!"
Vân Lạc Phong không nói gì, đem tầm mắt quét hết khắp đại sảnh Y Tháp một lượt.
"Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu thư.... "
Khinh Yên cảm nhận được lửa giận của Vân Lạc Phong, vì vậy mà thân mình khẽ run lên: "Là.... Là người của Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn tới đây cướp bóc, chúng ta không đồng ý giao bạc ra, cho nên hắn mới đánh người của Y Tháp chúng ta!"
Nghe xong, sắc mặt Vân Lạc Phong lại đột ngột biến thành bình tĩnh.
Nếu không phải đôi con ngươi của cô đang cuồn cuộn sóng gió mãnh liệt, có lẽ sẽ không có một người nào biết được rằng trong lòng của cô đang sôi trào lửa giận.
"Khinh Yên, đem linh thảo phân phát cho những người bị thương, để bọn họ ăn vào đi!"
Trong mắt Vân Lạc Phong bỗng xẹt qua một tia sáng ngạo nghễ: "Chờ sau khi vết thương của các ngươi hồi phục, thì đi theo ta một chuyến!"
"Tiểu thư, người đưa chúng ta đi đâu?" Khinh Yên chớp chớp mắt, cảm thấy khó hiểu mà nhìn Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong dừng lại một chút, sự sắc bén trong mắt lại càng sâu hơn.
"Lấy vũ khí, đi san bằng Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn!"
Lời Vân Lạc Phong nói làm tất cả mọi người bất giác đều ngẩn ra, tuy nhiên, ngay sau đó thì người nào người nấy đều thẳng lưng mà đứng.
Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn các ngươi không phải tự xưng cường hãn lắm sao? Chúng ta cũng có người chống lưng, ai sợ ai?
__..____
Tây thành.
Bởi vì người của Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn kéo quân đến gây sự, cho nên nhà nhà đều đóng cửa cài then thật chặt.
Vất vả lắm mới chờ được người của Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn rời đi, lúc này, dân chúng mới kéo từng tốp năm tốp ba ra khỏi cửa.
Cũng đúng vào lúc này, một vị đại thẩm bỗng bị một người khác chặn đường, bà ấy nhìn vị cô nương đang đứng chắn trước mặt mình, liền nhận ra ngay người này chính là tháp chủ của Y Tháp.
"Xin hỏi đại thẩm có biết Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn ở chỗ nào hay không?"
Thiếu nữ chỉ có một mình đứng ngăn trước mặt vị đại thẩm kia, cất giọng nói lười nhác mà hỏi.
Đại thẩm hơi ngẩn người, sao đó liền tốt bụng mà khuyên bảo: "Cô nương, cô vẫn là đừng nên đi trêu chọc vào đám cướp kia thì hơn, bọn chúng chẳng những có thực lực rất mạnh, mà tên nào tên nấy đều giết người không chớp mắt."
"Người chỉ cần nói cho ta biết bọn họ ở đâu là được rồi!" Vân Lạc Phong khẽ cau mày, hỏi lại một lần nữa.
Đại thẩm bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Bọn chúng ở trên một ngọn núi bên ngoài Vô Tận Thành, cách nơi này cũng không xa lắm, đi khoảng nửa canh giờ thì sẽ tới!"
Người hướng chỗ cao, nước chảy chỗ thấp, ai mà không muốn được gia nhập vào một thế lực cường đại?
Một Y Tháp nho nhỏ, sao có thể so sánh được với đạo tặc đoàn của bọn họ kia chứ?
"Yên nhi, nàng giúp các huynh đệ xử lý vết thương trên người đi!" thân mình Diệp Linh có chút mệt mỏi, hắn dựa người vào vách tường, hơi khép hờ hai mắt: "Ta đi đến thành lân cận tìm Thanh Mộc đại sư!"
"Diệp Linh, vết thương của chàng...."
"Chút thương thế này không đáng ngại, chúng ta chỉ có ba ngày thời gian, ta cần phải trong thời gian này tìm được Thanh Mộc đại sư trở về!"
Diệp Linh mở hai mắt ra, trong mắt là một mảnh kiên định.
Chủ tử không có ở đây, cho nên, dù bọn họ có chết cũng phải bảo vệ Y Tháp.
"Được!"
Khinh Yên gật đầu: "Chuyện nơi này cứ giao cho ta, chàng.... Nhớ phải cẩn thận!"
Lời tuy là nói như vậy, nhưng trên mặt Khinh Yên vẫn ngập tràn lo lắng không thôi.
Diệp Linh khẽ nhấp môi mỏng, bàn tay gắt gao đè chặt vết thương trên bả vai, hơi thở hơi có chút khó khăn mà đi về phía cửa.
Tuy nhiên, chân của Diệp Linh còn chưa bước tới ngạch cửa, thì ánh sáng trước mắt đã bị một đạo thân ảnh che khuất, tiếp theo là một âm thanh quen thuộc vang lên.
"Ta mới chỉ không ở đây nửa tháng mà đã xảy ra chuyện gì thế này?"
Giọng nói lười biếng của thiếu nữ làm cho Diệp Linh ngẩn người ra, hắn có chút cứng nhắc mà ngẩng đầu lên, hai mắt có chút ngơ ngác mà nhìn người thiếu nữ đang đứng ở ngạch cửa.
Dưới ánh mặt trời, thiếu nữ một thân bạch y trắng hơn tuyết, xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Một đôi mắt đen láy đầy kiệt ngạo đã không còn vẻ bình tĩnh như trước kia, trong đôi con ngươi đen nhánh lúc này đang ẩn ẩn cơn giận dữ chực chờ bùng nổ.
"Chủ tử...." giọng nói của Diệp Linh có chút nghẹn ngào: "Người rốt cuộc cũng trở về rồi! Xin lỗi chủ tử, bởi vì thực lực của chúng ta không đủ mạnh, thế cho nên mới để Y Tháp biến thành như thế này!"
Vân Lạc Phong không nói gì, đem tầm mắt quét hết khắp đại sảnh Y Tháp một lượt.
"Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu thư.... "
Khinh Yên cảm nhận được lửa giận của Vân Lạc Phong, vì vậy mà thân mình khẽ run lên: "Là.... Là người của Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn tới đây cướp bóc, chúng ta không đồng ý giao bạc ra, cho nên hắn mới đánh người của Y Tháp chúng ta!"
Nghe xong, sắc mặt Vân Lạc Phong lại đột ngột biến thành bình tĩnh.
Nếu không phải đôi con ngươi của cô đang cuồn cuộn sóng gió mãnh liệt, có lẽ sẽ không có một người nào biết được rằng trong lòng của cô đang sôi trào lửa giận.
"Khinh Yên, đem linh thảo phân phát cho những người bị thương, để bọn họ ăn vào đi!"
Trong mắt Vân Lạc Phong bỗng xẹt qua một tia sáng ngạo nghễ: "Chờ sau khi vết thương của các ngươi hồi phục, thì đi theo ta một chuyến!"
"Tiểu thư, người đưa chúng ta đi đâu?" Khinh Yên chớp chớp mắt, cảm thấy khó hiểu mà nhìn Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong dừng lại một chút, sự sắc bén trong mắt lại càng sâu hơn.
"Lấy vũ khí, đi san bằng Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn!"
Lời Vân Lạc Phong nói làm tất cả mọi người bất giác đều ngẩn ra, tuy nhiên, ngay sau đó thì người nào người nấy đều thẳng lưng mà đứng.
Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn các ngươi không phải tự xưng cường hãn lắm sao? Chúng ta cũng có người chống lưng, ai sợ ai?
__..____
Tây thành.
Bởi vì người của Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn kéo quân đến gây sự, cho nên nhà nhà đều đóng cửa cài then thật chặt.
Vất vả lắm mới chờ được người của Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn rời đi, lúc này, dân chúng mới kéo từng tốp năm tốp ba ra khỏi cửa.
Cũng đúng vào lúc này, một vị đại thẩm bỗng bị một người khác chặn đường, bà ấy nhìn vị cô nương đang đứng chắn trước mặt mình, liền nhận ra ngay người này chính là tháp chủ của Y Tháp.
"Xin hỏi đại thẩm có biết Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn ở chỗ nào hay không?"
Thiếu nữ chỉ có một mình đứng ngăn trước mặt vị đại thẩm kia, cất giọng nói lười nhác mà hỏi.
Đại thẩm hơi ngẩn người, sao đó liền tốt bụng mà khuyên bảo: "Cô nương, cô vẫn là đừng nên đi trêu chọc vào đám cướp kia thì hơn, bọn chúng chẳng những có thực lực rất mạnh, mà tên nào tên nấy đều giết người không chớp mắt."
"Người chỉ cần nói cho ta biết bọn họ ở đâu là được rồi!" Vân Lạc Phong khẽ cau mày, hỏi lại một lần nữa.
Đại thẩm bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Bọn chúng ở trên một ngọn núi bên ngoài Vô Tận Thành, cách nơi này cũng không xa lắm, đi khoảng nửa canh giờ thì sẽ tới!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.