Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 447: Vân Lạc Phong tức giận (3)
Tiêu Thất Gia
17/09/2018
Editor: Tiểu Ly Ly.
“Phương Nhã, nhị thúc ta liền tạm thời giao cho ngươi chắm sóc. “
Nàng thít thở một hơi thật sâu, đè ép cơn tức giận đang điên cuồng trong lòng xuống, nâng đôi mắt lên, nhìn chăm chú nữ tử yêu mị* đến tận xương ở trước mắt.
Nữ tử yêu mị*: chỉ người con gái lẵng lơ, không đứng đắn.
Nghe được lời nói của thiếu nữ, Phương Nhã sửng sốt một chút, nhíu chặt mày: “Ngươi quyết định cứ như vậy đi đến Ninh gia? Không đợi Ninh lão trở về?”
“Không cần.” Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Chỉ sợ Ninh Hân không thoát được lâu, ta đi Ninh gia trước trị thương cho nàng, lại tính sổ với Tứ trưởng lão Ninh gia!”
Nàng thế nào cũng không có nghĩ đến, mình rời đi trong khoảng thời gian này, sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy. Cho dù chuyện gì thương tổn đến người thân của nàng, nàng đều sẽ không bỏ qua!
“Được.”
Phương Nhã nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu: “Ngươi cứ yên tâm giao Vân Thanh Nhã cho ta, ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt, mặt khác, ngươi hẳn là không biết cụ thể Ninh gia ở nơi nào, ta sẽ phái người đưa ngươi đi.”
Xác thật, theo như lời Vân Lạc Phong nói, Ninh Hân đã không thoát được bao lâu, mà còn chưa biết Ninh lão ở chỗ nào……
Cho nên, đối mặt với lựa chọn của Vân Lạc Phong, nàng không có biện pháp để ngăn cản, chỉ hy vọng Vinh lão có thể nhanh chóng báo với lại Ninh lão, để tránh cho nha đầu này ở Ninh gia chịu thiệt thòi.
Có lẽ là cảm nhận được trong lòng Phương Nhã lo lắng, ánh mắt của Vân Lạc Phong dần dần ôn hòa lại: “Ngươi yên tâm, Vân Lạc Phong ta cái gì cũng đều ăn, chính là không ăn thiệt thòi!”
Nói xong lời này, tầm mắt của nàng lại chuyển nhìn về phía lão gia tử, vẻ mặt chân thành tha thiết: “Gia gia, người ở nơi này chờ cháu, cháu sẽ đưa nhi tức phụ trở về cho người.”
Lão gia tử hơi hơi hé miệng, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Có muốn ta đi chung với cháu hay không?”
Để cho một mình cháu gái đi đến hang cọp kia, hắn làm sao có thể yên tâm?
“Vân gia cần người làm chủ.” Vân Lạc Phong trang trọng nhìn vẻ mặt ão gia tử tràn ngập sầu lo: “Cho nên, người nhất định phải ở lại nơi này!”
Nghe vậy, lão gia tử cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ thở dài: “Được, vậy cháu đi sớm về sớm, ta chờ cháu dẫn nhi tức phụ tương lai trở về đây.”
Cuối cùng, ánh mắt Vân Lạc Phong nhìn Vân Thanh Nhã nằm ở trên giường, hơi hơi rũ mắt xuốn, che giấu lửa giận điên cuồng ở trong mắt.
“Tiểu Bạch, chúng ta đi!”
“Vâng.”
Lâm Nhược Bạch chớp chớp mắt: “Sư phụ, muốn tìm phụ thân ta giúp đỡ hay không?”
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Quá xa, không kịp.”
Thương thế của Ninh Hân không thể nào đi tiếp, nếu hiện tại trơ lại Linh vực tìm Linh thần Thượng Tương giúp đỡ, chỉ sợ trước khi nàng trở về, Ninh Hân sẽ phải bỏ mình vì bị trọng thương.
“Đợi một chút!”
Ngay khi Vân Lạc Phong xoay người rời đi, phía sau truyền đến một giọng nói nôn nóng.
Chỉ thấy nam tử vừa rồi còn nằm ở trên giường ánh mắt vô thần, không biết khi nào chống gượng từ trên giường đứng lên, tay hắn đè chặt lại mép giường, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt nở ra nụ cười duyên dáng.
Nam nhân tươi cười, liền tựa như một đóa thanh liên, đẹp đến rung động lòng người.
“Ta đi với ngươi.”
Vân Lạc Phong giật mình, hơi nhíu mày: “Thương thế của người……”
“Ta không sao.” Vân Thanh Nhã khẽ lắc đầu, suy yếu cười: “Tiểu Phong nhi, tiểu Hân là vì ta mà bị thương, ngươi lại là nguyên nhân mà ta quyết định đi Ninh gia, sao ta có thể lùi bước ngay lúc này? Lúc trước không có bảo vệ nàng, hiện tại, ta muốn đích thân đi đưa nàng tới Vân gia.”
Hắn là nam nhân, thân là một người nam nhân nhất định phải có khí phách kiên cường! Mà không phải tránh ở phía sau chất nữ nhà mình!
Nhìn vẻ mặt Vân Thanh Nhã kiên định, Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, gật đầu nói: “Người uống hết thuốc, lập tức xuất phát với cháu, đi Ninh gia!”
“Phương Nhã, nhị thúc ta liền tạm thời giao cho ngươi chắm sóc. “
Nàng thít thở một hơi thật sâu, đè ép cơn tức giận đang điên cuồng trong lòng xuống, nâng đôi mắt lên, nhìn chăm chú nữ tử yêu mị* đến tận xương ở trước mắt.
Nữ tử yêu mị*: chỉ người con gái lẵng lơ, không đứng đắn.
Nghe được lời nói của thiếu nữ, Phương Nhã sửng sốt một chút, nhíu chặt mày: “Ngươi quyết định cứ như vậy đi đến Ninh gia? Không đợi Ninh lão trở về?”
“Không cần.” Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Chỉ sợ Ninh Hân không thoát được lâu, ta đi Ninh gia trước trị thương cho nàng, lại tính sổ với Tứ trưởng lão Ninh gia!”
Nàng thế nào cũng không có nghĩ đến, mình rời đi trong khoảng thời gian này, sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy. Cho dù chuyện gì thương tổn đến người thân của nàng, nàng đều sẽ không bỏ qua!
“Được.”
Phương Nhã nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu: “Ngươi cứ yên tâm giao Vân Thanh Nhã cho ta, ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt, mặt khác, ngươi hẳn là không biết cụ thể Ninh gia ở nơi nào, ta sẽ phái người đưa ngươi đi.”
Xác thật, theo như lời Vân Lạc Phong nói, Ninh Hân đã không thoát được bao lâu, mà còn chưa biết Ninh lão ở chỗ nào……
Cho nên, đối mặt với lựa chọn của Vân Lạc Phong, nàng không có biện pháp để ngăn cản, chỉ hy vọng Vinh lão có thể nhanh chóng báo với lại Ninh lão, để tránh cho nha đầu này ở Ninh gia chịu thiệt thòi.
Có lẽ là cảm nhận được trong lòng Phương Nhã lo lắng, ánh mắt của Vân Lạc Phong dần dần ôn hòa lại: “Ngươi yên tâm, Vân Lạc Phong ta cái gì cũng đều ăn, chính là không ăn thiệt thòi!”
Nói xong lời này, tầm mắt của nàng lại chuyển nhìn về phía lão gia tử, vẻ mặt chân thành tha thiết: “Gia gia, người ở nơi này chờ cháu, cháu sẽ đưa nhi tức phụ trở về cho người.”
Lão gia tử hơi hơi hé miệng, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Có muốn ta đi chung với cháu hay không?”
Để cho một mình cháu gái đi đến hang cọp kia, hắn làm sao có thể yên tâm?
“Vân gia cần người làm chủ.” Vân Lạc Phong trang trọng nhìn vẻ mặt ão gia tử tràn ngập sầu lo: “Cho nên, người nhất định phải ở lại nơi này!”
Nghe vậy, lão gia tử cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ thở dài: “Được, vậy cháu đi sớm về sớm, ta chờ cháu dẫn nhi tức phụ tương lai trở về đây.”
Cuối cùng, ánh mắt Vân Lạc Phong nhìn Vân Thanh Nhã nằm ở trên giường, hơi hơi rũ mắt xuốn, che giấu lửa giận điên cuồng ở trong mắt.
“Tiểu Bạch, chúng ta đi!”
“Vâng.”
Lâm Nhược Bạch chớp chớp mắt: “Sư phụ, muốn tìm phụ thân ta giúp đỡ hay không?”
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Quá xa, không kịp.”
Thương thế của Ninh Hân không thể nào đi tiếp, nếu hiện tại trơ lại Linh vực tìm Linh thần Thượng Tương giúp đỡ, chỉ sợ trước khi nàng trở về, Ninh Hân sẽ phải bỏ mình vì bị trọng thương.
“Đợi một chút!”
Ngay khi Vân Lạc Phong xoay người rời đi, phía sau truyền đến một giọng nói nôn nóng.
Chỉ thấy nam tử vừa rồi còn nằm ở trên giường ánh mắt vô thần, không biết khi nào chống gượng từ trên giường đứng lên, tay hắn đè chặt lại mép giường, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt nở ra nụ cười duyên dáng.
Nam nhân tươi cười, liền tựa như một đóa thanh liên, đẹp đến rung động lòng người.
“Ta đi với ngươi.”
Vân Lạc Phong giật mình, hơi nhíu mày: “Thương thế của người……”
“Ta không sao.” Vân Thanh Nhã khẽ lắc đầu, suy yếu cười: “Tiểu Phong nhi, tiểu Hân là vì ta mà bị thương, ngươi lại là nguyên nhân mà ta quyết định đi Ninh gia, sao ta có thể lùi bước ngay lúc này? Lúc trước không có bảo vệ nàng, hiện tại, ta muốn đích thân đi đưa nàng tới Vân gia.”
Hắn là nam nhân, thân là một người nam nhân nhất định phải có khí phách kiên cường! Mà không phải tránh ở phía sau chất nữ nhà mình!
Nhìn vẻ mặt Vân Thanh Nhã kiên định, Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, gật đầu nói: “Người uống hết thuốc, lập tức xuất phát với cháu, đi Ninh gia!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.