Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 647: Vân Thanh Nhã (5)
Tiêu Thất Gia
08/10/2018
Edit: Sahara
"Không cần!" Khinh Yên chống đỡ thân thể đứng lên: "Diệp Linh, nếu như ta yếu ớt đến nỗi phải nhờ đến chàng cõng, thì sao còn đủ tư cách theo tiểu thư chinh chiến bốn phương? Thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, chúng ta mau xuất phát đi thôi!"
Nói xong lời này, Khinh Yên cầm chặt thanh kiếm trong tay, định tiếp tục lên đường.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng cười lạnh lùng chợt vang lên, làm tất cả mọi người lập tức dâng lên sự cảnh giác.
"Người của Vân gia? Không ngờ vận khí của chúng ta lại tốt như vậy! Mới đi được nửa đường thì đã gặp được người của Vân gia rồi! Một khi đã như vậy, ta sẽ giết các ngươi trước, sau đó mới đến Vân gia tìm cái lão già Vân Lạc phiền phức kia!"
Lời còn chưa dứt, thì từ trên không trung bỗng nhảy xuống rất nhiều người, nháy mắt đã bao vậy hết đám người Khinh Yên.
Trong số đám người vừa đến, dẫn đầu là một nam nhân trung niên, nam nhân này mặc y phục rất hoa lệ, đôi mắt lại âm hiểm lạnh lùng giống như rắn độc, khiến người nhìn vào đều cảm thấy rất không thoải mái.
"Diệp Linh, tam hoàng tử Lưu Kim Quốc, thủ hạ của Vân Lạc Phong, phó đội trưởng của Cương Thiết quân đoàn. Khinh Yên, nha hoàn làm bạn từ nhỏ của Vân Lạc Phong, đội trưởng Liệt Diễm quân đoàn, xem ra người mà ta gặp được cũng không tệ!"
Nam nhân trung niên kia tự mình lẩm ba lẩm bẩm, bên môi lại phát ra tiếng cười khẩy nhạo báng.
"Ngươi là người phương nào?"
Sau khi cảm nhận được hơi thở cường đại trên người nam nhân trung niên kia, Diệp Linh theo bản năng kéo Khinh Yên ra sau lưng mà che chắn, thần sắc lạnh lùng nhìn đối phương.
"Ta là thủ hạ dưới trướng của La Phù trưởng lão ở Y Sư Hiệp Hội!"
Nam nhân trung niên hơi hơi nheo lại đôi mắt: "lần này phụng mệnh đến Vân gia bắt lão già Vân Lạc."
Lúc trước, sau khi Lâm Nhã Đình bị Vân Lạc Phong cự tuyệt, thì liền phái người đi đến Vân gia. Đây cũng là do cô ta phòng xa! Nếu Vân Lạc Phong vẫn không đồng ý quy thuận cô ta thì sẽ dùng mạng của người trong Vân gia mà uy hiếp Vân Lạc Phong.
Loại thủ đoạn này, Lâm Nhã Đình sử dụng cũng không ít lần!
Đáng tiếc, nam nhân trung niên còn chưa biết những biến cố đã xảy ra ở Y Sư Hiệp Hội, càng không biết La Phù đã rớt đài rồi, Lâm Nhã Đình thì bản thân khó giữ! Bằng không, sao ông ta còn dám đi tìm Vân gia gây phiền phức?
"Yên nhi, nàng phải cẩn thận!" khuôn mặt của Diệp Linh trầm xuống: "người này là cường giả Địa Linh Giả trung giai, những người khác đều là Cao Linh Giả."
Trước mắt, trong quân đoàn của Vân gia chỉ mới có mình Diệp Linh là vừa đột phá đến Địa Linh Giả sơ giai. Những người khác, cao nhất cũng chỉ mới là Cao Linh Giả mà thôi!
Nhưng chỉ với thực lực của một mình Diệp Linh, làm sao đủ để chống lại nhiều người như vậy.
Cũng may là Vân gia có Ninh lão và các chủ của Y Các bảo vệ, chỉ có một Địa Linh Giả, còn chưa đủ bản lĩnh để làm gì được Vân gia!
Bởi vì tin tức mà Lâm Nhã Đình thu được về Vân gia đều dừng ở thời điểm Vân Lạc Phong còn ở Vân gia, cho nên cô ta không biết hiện tại đang có hai cường giả tọa trấn tại Vân gia.
Nhưng cho dù cô ta biết thì kết quả cũng không có gì thay đổi! Bởi vì lực lượng của Y Sư Hiệp Hội mà Lâm Nhã Đình có thể điều động được cũng chỉ dừng ở cường giả Địa Linh Giả mà thôi.
Đây cũng là nguyên nhân mà lúc ở trên quảng trường, khi Vinh lão nghe được những lời uy hiếp của Lâm Nhã Đình lại không có bất cứ cảm giác lo lắng nào ngược lại còn liên tục trấn an Vân Lạc Phong.
Đơn giản là vì Vinh lão biết rõ, cao thủ mà Lâm Nhã Đình phái đi chẳng thể động đến một sợi tóc của người Vân gia.
Những người này xác thật là không làm gì được Vân gia, tuy nhiên, lại là một uy hiếp không nhỏ đối với người của Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn.
"Lên cho ta! Giết sạch người của Vân gia!" trên mặt của nam nhân trung niên hiện lên một mạc âm trầm, lạnh giọng ra lệnh: "để cho bọn họ biết được kết cục của việc đối đầu cùng Nhã Đình!"
Nháy mắt, tất cả những người đứng phía sau nam nhân trung niên đều rút vũ khí ra, tấn công về phía người của quân đoàn.
"Diệp Linh, chúng ta cùng nhau quyết chiến!"
Khinh Yên lập tức rút vũ khí ra, cùng với Diệp Linh lưng đôi lưng, trong ánh mắt thanh triệt chứa đầy tia sáng kiên định: "Khinh Yên ta cho dù có phải chết, cũng tuyệt đối không cúi đầu trước Y Sư Hiệp Hội!"
*** lưng đôi lưng: hai người dựa lưng vào nhau.
"Không cần!" Khinh Yên chống đỡ thân thể đứng lên: "Diệp Linh, nếu như ta yếu ớt đến nỗi phải nhờ đến chàng cõng, thì sao còn đủ tư cách theo tiểu thư chinh chiến bốn phương? Thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, chúng ta mau xuất phát đi thôi!"
Nói xong lời này, Khinh Yên cầm chặt thanh kiếm trong tay, định tiếp tục lên đường.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng cười lạnh lùng chợt vang lên, làm tất cả mọi người lập tức dâng lên sự cảnh giác.
"Người của Vân gia? Không ngờ vận khí của chúng ta lại tốt như vậy! Mới đi được nửa đường thì đã gặp được người của Vân gia rồi! Một khi đã như vậy, ta sẽ giết các ngươi trước, sau đó mới đến Vân gia tìm cái lão già Vân Lạc phiền phức kia!"
Lời còn chưa dứt, thì từ trên không trung bỗng nhảy xuống rất nhiều người, nháy mắt đã bao vậy hết đám người Khinh Yên.
Trong số đám người vừa đến, dẫn đầu là một nam nhân trung niên, nam nhân này mặc y phục rất hoa lệ, đôi mắt lại âm hiểm lạnh lùng giống như rắn độc, khiến người nhìn vào đều cảm thấy rất không thoải mái.
"Diệp Linh, tam hoàng tử Lưu Kim Quốc, thủ hạ của Vân Lạc Phong, phó đội trưởng của Cương Thiết quân đoàn. Khinh Yên, nha hoàn làm bạn từ nhỏ của Vân Lạc Phong, đội trưởng Liệt Diễm quân đoàn, xem ra người mà ta gặp được cũng không tệ!"
Nam nhân trung niên kia tự mình lẩm ba lẩm bẩm, bên môi lại phát ra tiếng cười khẩy nhạo báng.
"Ngươi là người phương nào?"
Sau khi cảm nhận được hơi thở cường đại trên người nam nhân trung niên kia, Diệp Linh theo bản năng kéo Khinh Yên ra sau lưng mà che chắn, thần sắc lạnh lùng nhìn đối phương.
"Ta là thủ hạ dưới trướng của La Phù trưởng lão ở Y Sư Hiệp Hội!"
Nam nhân trung niên hơi hơi nheo lại đôi mắt: "lần này phụng mệnh đến Vân gia bắt lão già Vân Lạc."
Lúc trước, sau khi Lâm Nhã Đình bị Vân Lạc Phong cự tuyệt, thì liền phái người đi đến Vân gia. Đây cũng là do cô ta phòng xa! Nếu Vân Lạc Phong vẫn không đồng ý quy thuận cô ta thì sẽ dùng mạng của người trong Vân gia mà uy hiếp Vân Lạc Phong.
Loại thủ đoạn này, Lâm Nhã Đình sử dụng cũng không ít lần!
Đáng tiếc, nam nhân trung niên còn chưa biết những biến cố đã xảy ra ở Y Sư Hiệp Hội, càng không biết La Phù đã rớt đài rồi, Lâm Nhã Đình thì bản thân khó giữ! Bằng không, sao ông ta còn dám đi tìm Vân gia gây phiền phức?
"Yên nhi, nàng phải cẩn thận!" khuôn mặt của Diệp Linh trầm xuống: "người này là cường giả Địa Linh Giả trung giai, những người khác đều là Cao Linh Giả."
Trước mắt, trong quân đoàn của Vân gia chỉ mới có mình Diệp Linh là vừa đột phá đến Địa Linh Giả sơ giai. Những người khác, cao nhất cũng chỉ mới là Cao Linh Giả mà thôi!
Nhưng chỉ với thực lực của một mình Diệp Linh, làm sao đủ để chống lại nhiều người như vậy.
Cũng may là Vân gia có Ninh lão và các chủ của Y Các bảo vệ, chỉ có một Địa Linh Giả, còn chưa đủ bản lĩnh để làm gì được Vân gia!
Bởi vì tin tức mà Lâm Nhã Đình thu được về Vân gia đều dừng ở thời điểm Vân Lạc Phong còn ở Vân gia, cho nên cô ta không biết hiện tại đang có hai cường giả tọa trấn tại Vân gia.
Nhưng cho dù cô ta biết thì kết quả cũng không có gì thay đổi! Bởi vì lực lượng của Y Sư Hiệp Hội mà Lâm Nhã Đình có thể điều động được cũng chỉ dừng ở cường giả Địa Linh Giả mà thôi.
Đây cũng là nguyên nhân mà lúc ở trên quảng trường, khi Vinh lão nghe được những lời uy hiếp của Lâm Nhã Đình lại không có bất cứ cảm giác lo lắng nào ngược lại còn liên tục trấn an Vân Lạc Phong.
Đơn giản là vì Vinh lão biết rõ, cao thủ mà Lâm Nhã Đình phái đi chẳng thể động đến một sợi tóc của người Vân gia.
Những người này xác thật là không làm gì được Vân gia, tuy nhiên, lại là một uy hiếp không nhỏ đối với người của Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn.
"Lên cho ta! Giết sạch người của Vân gia!" trên mặt của nam nhân trung niên hiện lên một mạc âm trầm, lạnh giọng ra lệnh: "để cho bọn họ biết được kết cục của việc đối đầu cùng Nhã Đình!"
Nháy mắt, tất cả những người đứng phía sau nam nhân trung niên đều rút vũ khí ra, tấn công về phía người của quân đoàn.
"Diệp Linh, chúng ta cùng nhau quyết chiến!"
Khinh Yên lập tức rút vũ khí ra, cùng với Diệp Linh lưng đôi lưng, trong ánh mắt thanh triệt chứa đầy tia sáng kiên định: "Khinh Yên ta cho dù có phải chết, cũng tuyệt đối không cúi đầu trước Y Sư Hiệp Hội!"
*** lưng đôi lưng: hai người dựa lưng vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.