Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 932: Vân Tiêu rời đi (1)
Tiêu Thất Gia
27/11/2018
Hôm sau.
Bình minh.
Vân Lạc Phong mới vừa mở mắt liền đối diện với một đôi mắt dịu dàng.
Nam nhân tuấn mỹ lãnh khốc, lại chỉ có một mình nàng, mới có vẻ ngập tràn tình ý miên man.
“Tỉnh rồi?” Vân Tiêu vòng tay ôm lấy eo thiếu nữ, “Vừa lúc ta có việc muốn nói với nàng, có khả năng ta phải rời khỏi một thời gian, nàng chờ ở Diệp gia ta, ta sẽ nhanh chóng trở lại.”
Ở bên trong Diệp gia, có Quân Phượng Linh bảo hộ, nàng sẽ thực an toàn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Vân Tiêu yên tâm rời đi.
“Không đợi lão gia tử tới?” Vân Lạc Phong hơi nhướng mày, hỏi.
Vân Tiêu dừng một chút: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ trở về trước khi bọn họ tới, nếu trong thời gian ngắn ta không thể trở lại bên cạnh nàng, nàng không cần lo lắng cho ta.”
“Vân Tiêu, chàng muốn đi làm cái gì?” Vân Lạc Phong khẽ cau mày, gương mặt tà khí đầy vẻ lo lắng.
Vân Tiêu im lặng một lúc lâu: “Bạch Túc là một mầm tai họa, không trừ khử hắn, ta không thể nào an tâm! Nàng chờ ta ở Diệp gia, ta sẽ thực mau trở lại.”
“Được.”
Nàng chưa bao giờ ngăn cản hắn đi làm bất cứ chuyện gì.
Bởi vì, nàng hoàn toàn tín nhiệm hắn.
“Ta cho chàng thời gian một tháng, nếu trong một tháng chàng không trở về, ta sẽ đi tìm chàng.” Vân Lạc Phong nâng mặt lên, trong mắt đen tràn đầy kiên định.
Cho dù nàng không biết Vân Tiêu ở đâu, cũng sẽ đi khắp đại lục tìm hắn!
Cuối cùng Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong, trong cái nhìn kia đều là không nỡ, nhưng rốt cuộc hắn vẫn xoay người rời đi.
Một thân hắc y lãnh khốc, chớp mắt liền biến mất ở trước mặt nàng, khiến nàng phiền muộn không thôi……
Kẽo kẹt!
Cửa phòng bị một bàn tay đẩy ra, Quân Phượng Linh toàn thân hồng y xuất hiện ở trong phòng, nàng nhìn Vân Lạc Phong, thở dài hỏi: “Tiêu nhi đi rồi sao?”
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: “Hắn có chút việc, tạm thời rời khỏi nơi này.”
“Phong nhi,” Dường như Quân Phượng Linh đã nhận ra Vân Lạc Phong sầu lo trong lòng, chậm rãi tiến lên, tay ngọc nhẹ vỗ về lưng nàng, mỉm cười nói, “Con không nên lo lắng quá mức, Tiêu nhi làm việc có chừng mực, nhất định sẽ bình an trở về gặp con.”
Vân Lạc Phong không nói chuyện nữa, mắt đen nhìn theo hướng Vân Tiêu rời đi, đáy mắt hiện lên một tia sáng khác thường.
Vân Tiêu, ta cho chàng thời gian một tháng, nếu sau một tháng chàng còn không trở lại gặp ta, chân trời góc biển, ta cũng phải đi tìm chàng!
……
Có lẽ là quá mức tín nhiệm đối với thực lực của Vân Tiêu, vốn Vân Lạc Phong tưởng rằng hắn rời đi mấy ngày thì sẽ trở về, không nghĩ tới đã hơn nửa tháng mà không hề có tin tức, ngay cả Tần Nguyên chưa nói một câu cũng mất tích theo.
Loáng thoáng, đáy lòng nàng sinh ra một nỗi bất an, vượt qua từng ngày, cảm xúc bất an kia cũng càng ngày càng nhiều thêm……
Nhưng ngay trong những ngày nàng bất an lại truyền đến một tin tức tương đối vui.
Đó chính là rốt cuộc lão gia tử đã đến Diệp gia!
Sau khi nghe tin tức đó, Vân Lạc Phong vội vàng tiến đến cửa thành, nhìn chăm chú dung nhan quen thuộc kia, tức khắc ngổn ngang trăm mối cảm xúc ……
Lão gia tử tinh thần phấn chấn như trước, mặt mày hồng hào, hiển nhiên trong khoảng thời gian này cuộc sống rất dễ chịu.
Nhị thúc cùng Ninh Hân đi song song hai bên người ông.
Gần một năm không thấy, khí chất Vân Thanh Nhã càng thêm thanh lãnh riêng biệt, một thân trường bào màu vàng nhạt, nhìn giống như trích tiên dưới ánh trăng, xuất trần tuyệt mỹ.
Ninh Hân như chim nhỏ nép vào người hắn, khoảnh khắc nàng nhìn thấy Vân Lạc Phong, khuôn mặt thanh tú hiện lên ý cười, độ cung bên môi cũng dần dần tăng thêm.
“Tiểu phong, đã lâu không gặp……”
Ngày từ biệt đó đã qua thời gian một năm, trong một năm này, Vân gia vẫn như cũ, chẳng có thay đổi gì. Mà khi gặp lại cố nhân, cũng làm cảm xúc căng thẳng trong mấy ngày nay của Vân Lạc Phong được buông lỏng.
Bình minh.
Vân Lạc Phong mới vừa mở mắt liền đối diện với một đôi mắt dịu dàng.
Nam nhân tuấn mỹ lãnh khốc, lại chỉ có một mình nàng, mới có vẻ ngập tràn tình ý miên man.
“Tỉnh rồi?” Vân Tiêu vòng tay ôm lấy eo thiếu nữ, “Vừa lúc ta có việc muốn nói với nàng, có khả năng ta phải rời khỏi một thời gian, nàng chờ ở Diệp gia ta, ta sẽ nhanh chóng trở lại.”
Ở bên trong Diệp gia, có Quân Phượng Linh bảo hộ, nàng sẽ thực an toàn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Vân Tiêu yên tâm rời đi.
“Không đợi lão gia tử tới?” Vân Lạc Phong hơi nhướng mày, hỏi.
Vân Tiêu dừng một chút: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ trở về trước khi bọn họ tới, nếu trong thời gian ngắn ta không thể trở lại bên cạnh nàng, nàng không cần lo lắng cho ta.”
“Vân Tiêu, chàng muốn đi làm cái gì?” Vân Lạc Phong khẽ cau mày, gương mặt tà khí đầy vẻ lo lắng.
Vân Tiêu im lặng một lúc lâu: “Bạch Túc là một mầm tai họa, không trừ khử hắn, ta không thể nào an tâm! Nàng chờ ta ở Diệp gia, ta sẽ thực mau trở lại.”
“Được.”
Nàng chưa bao giờ ngăn cản hắn đi làm bất cứ chuyện gì.
Bởi vì, nàng hoàn toàn tín nhiệm hắn.
“Ta cho chàng thời gian một tháng, nếu trong một tháng chàng không trở về, ta sẽ đi tìm chàng.” Vân Lạc Phong nâng mặt lên, trong mắt đen tràn đầy kiên định.
Cho dù nàng không biết Vân Tiêu ở đâu, cũng sẽ đi khắp đại lục tìm hắn!
Cuối cùng Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong, trong cái nhìn kia đều là không nỡ, nhưng rốt cuộc hắn vẫn xoay người rời đi.
Một thân hắc y lãnh khốc, chớp mắt liền biến mất ở trước mặt nàng, khiến nàng phiền muộn không thôi……
Kẽo kẹt!
Cửa phòng bị một bàn tay đẩy ra, Quân Phượng Linh toàn thân hồng y xuất hiện ở trong phòng, nàng nhìn Vân Lạc Phong, thở dài hỏi: “Tiêu nhi đi rồi sao?”
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: “Hắn có chút việc, tạm thời rời khỏi nơi này.”
“Phong nhi,” Dường như Quân Phượng Linh đã nhận ra Vân Lạc Phong sầu lo trong lòng, chậm rãi tiến lên, tay ngọc nhẹ vỗ về lưng nàng, mỉm cười nói, “Con không nên lo lắng quá mức, Tiêu nhi làm việc có chừng mực, nhất định sẽ bình an trở về gặp con.”
Vân Lạc Phong không nói chuyện nữa, mắt đen nhìn theo hướng Vân Tiêu rời đi, đáy mắt hiện lên một tia sáng khác thường.
Vân Tiêu, ta cho chàng thời gian một tháng, nếu sau một tháng chàng còn không trở lại gặp ta, chân trời góc biển, ta cũng phải đi tìm chàng!
……
Có lẽ là quá mức tín nhiệm đối với thực lực của Vân Tiêu, vốn Vân Lạc Phong tưởng rằng hắn rời đi mấy ngày thì sẽ trở về, không nghĩ tới đã hơn nửa tháng mà không hề có tin tức, ngay cả Tần Nguyên chưa nói một câu cũng mất tích theo.
Loáng thoáng, đáy lòng nàng sinh ra một nỗi bất an, vượt qua từng ngày, cảm xúc bất an kia cũng càng ngày càng nhiều thêm……
Nhưng ngay trong những ngày nàng bất an lại truyền đến một tin tức tương đối vui.
Đó chính là rốt cuộc lão gia tử đã đến Diệp gia!
Sau khi nghe tin tức đó, Vân Lạc Phong vội vàng tiến đến cửa thành, nhìn chăm chú dung nhan quen thuộc kia, tức khắc ngổn ngang trăm mối cảm xúc ……
Lão gia tử tinh thần phấn chấn như trước, mặt mày hồng hào, hiển nhiên trong khoảng thời gian này cuộc sống rất dễ chịu.
Nhị thúc cùng Ninh Hân đi song song hai bên người ông.
Gần một năm không thấy, khí chất Vân Thanh Nhã càng thêm thanh lãnh riêng biệt, một thân trường bào màu vàng nhạt, nhìn giống như trích tiên dưới ánh trăng, xuất trần tuyệt mỹ.
Ninh Hân như chim nhỏ nép vào người hắn, khoảnh khắc nàng nhìn thấy Vân Lạc Phong, khuôn mặt thanh tú hiện lên ý cười, độ cung bên môi cũng dần dần tăng thêm.
“Tiểu phong, đã lâu không gặp……”
Ngày từ biệt đó đã qua thời gian một năm, trong một năm này, Vân gia vẫn như cũ, chẳng có thay đổi gì. Mà khi gặp lại cố nhân, cũng làm cảm xúc căng thẳng trong mấy ngày nay của Vân Lạc Phong được buông lỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.