Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1057: Vô số y sư nổi tiếng tìm đến (8)
Tiêu Thất Gia
01/12/2018
Edit: Sahara
Lấy quan hệ bằng hữu cùng chung hoạn nạn của hai người bọn họ ở kiếp trước, thì chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra nhau ở trong biển người mênh mông rồi.
"Phải rồi, Vân Lạc Phong, ngươi có thể giải thích cho ta biết một chút được không? Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Vân Lạc Phong nghe câu hỏi này, liền theo bản năng mà liếc sang Tiểu Mạch, đôi mày hơi nhíu lại một chút. Trong lòng cô tất nhiên là hiểu rõ, Nam Cung Vân Dật có thể xuyên đến thế giới này chắc chắn là không thoát khỏi quan hệ cùng Tiểu Mạch.
Chẳng qua, chuyện về Y Học Thần Điển đối với cô mà nói, là hết sức quan trọng, cho dù cô rất tin tưởng Nam Cung Vân Dật, nhưng cũng không thể đem chuyện này nói cho hắn biết được.
Nghĩ vậy, Vân Lạc Phong trầm ngâm hết một hồi lâu: "Ta cũng giống như ngươi, khi tỉnh lại thì đã ở nơi này rồi. Còn về việc đã xảy ra chuyện gì, ta thật sự cũng không rõ!"
Nam Cung Vân Dật có chút chán nản: "Xem ra muốn rời khỏi cái nơi quái quỷ này không dễ dàng một chút nào rồi..."
Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười: "Ta thì lại cảm thấy phiếm đại lục này không có cái gì mà không tốt! Nếu đã tới thì cứ an tâm mà ở lại. Hiện tại, việc chúng ta cần làm chính là phải sống sót ở phiếm đại lục này!"
Trước kia, Vân Lạc Phong là người duy nhất từ Hoa Hạ xuyên đến đại lục này, hiện giờ gặp lại Nam Cung Vân Dật, cô bỗng có một cảm giác tha hương gặp cố tri*. (*đi xa xứ gặp được người quen cũ)
"Ha ha!" Nam Cung Vân Dật cười ha ha hai tiếng: "Đã đến thì cứ an tâm ở lại, câu này nói không sai một chút nào. Đúng thế, ta cũng không nên tiếp tục buồn lo vô cớ như vậy nữa. Chỉ cần chúng ta cứ tiếp tục cố gắng, chắc chắn rồi cũng sẽ có một ngày trở về được Hoa hạ. Phải rồi, Vân Lạc Phong, trước giờ ta chưa từng gặp được ngươi, có phải ngươi vừa mới tới Vô Tận Thành này không?"
Vân Lạc Phong nhắp thêm một ngụm trà: "Ừm, ta đúng là lần đầu tiên đến Vô Tận Thành này!"
"Đã vậy, thì để ta nói sơ lượt cho ngươi biết về các thế lực trong Vô Tận Thành này." Nam Cung Vân Dật lười biếng dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, nở nụ cười phong lưu phóng khoáng: "Vô Tận Thành này là thuộc sở hữu của tam đại gia tộc, trùng hợp thay, Nam Cung gia của ta chính là một trong tam đại gia tộc kia. Nếu trong Vô Tận Thành này có kẻ nào dám khi dễ ngươi, thì cứ tới tìm ta, ta sẽ dẫn người đi báo thù cho ngươi. Tốt xấu gì thì ta cũng là thiếu gia của Nam Cung gia, chút bản lĩnh này vẫn phải có."
"Nhưng mà...." Nam Cung Vân Dật ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Nếu như ngươi gặp được người của Y Tháp thì nhớ phải đi vòng đường khác!"
Vân Lạc Phong vừa mới nâng chén trà lên uống, thì nghe được câu này của Nam Cung Vân Dật, làm cho cô suýt nữa là bị sặc rồi. Cô buông chén trà xuống, lau đi nước trà bên khóe miệng, liếc ánh mắt cổ quái về phía Nam Cung Vân Dật.
"Tại sao ta thấy người của Y Tháp thì phải đi đường vòng?"
Nam Cung Vân Dật nhìn Vân Lạc Phong, nói: "Ngươi tới Vô Tận Thành này quá trễ, cho nên mới không biết những chuyện xảy ra gần đây trong Vô Tận Thành, ta nghe nói, tháp chủ của Y Tháp là một nữ ma đầu vừa độc ác lại còn tàn nhẫn nữa!"
May mắn là hiện tại Vân Lạc Phong không có uống nước, nếu không, chắc chắn sẽ phun hết vào mặt Nam Cung Vân Dật.
Cô cùng Tiểu Mạch quay sang nhìn nhau một cái, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
"Nữ ma đầu?" Vân Lạc Phong chuyển hướng nhìn lại Nam Cung Vân Dật, hỏi.
Nam Cung Vân Dật gật gật đầu: "Nghe nói nữ ma đầu kia thực lực cường đại, có thể so sánh với cự long, sức mạnh vô cùng lớn, diện mạo thì cực kỳ xấu xí, tính tình cổ quái, nếu như ngươi vô tình trêu chọc phải ả, thì quan trọng nhất là phải chạy cho nhanh, bằng không, ta còn chưa kịp kéo người tới giúp ngươi thì ngươi đã chết trong tay ả mất rồi."
Vân Lạc Phong ngơ ngác chớp chớp mắt.
Sức mạnh vô cùng lớn? Diện mạo cực kỳ xấu xí? Đây là lời đồn được truyền ra từ khi nào thế?
Nam Cung Vân Dật hiển nhiên không có nhìn thấy cảm xúc kỳ lạ trong mắt Vân Lạc Phong, vẫn nói tiếp: "Hơn nữa, mới ngày hôm qua thôi, nữ ma đầu kia chỉ dùng một chân mà đã san bằng cả ngọn núi của Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn ở, một hơi thở thì đã tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng rồi. Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn bên ngoài mà thôi, ta nghi ngờ là cũng có thổi phồng lên một chút. Dù vậy, ả có thể tiêu diệt Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn thì cũng đã đủ để chứng minh thực lực của ả rồi!"
Lấy quan hệ bằng hữu cùng chung hoạn nạn của hai người bọn họ ở kiếp trước, thì chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra nhau ở trong biển người mênh mông rồi.
"Phải rồi, Vân Lạc Phong, ngươi có thể giải thích cho ta biết một chút được không? Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Vân Lạc Phong nghe câu hỏi này, liền theo bản năng mà liếc sang Tiểu Mạch, đôi mày hơi nhíu lại một chút. Trong lòng cô tất nhiên là hiểu rõ, Nam Cung Vân Dật có thể xuyên đến thế giới này chắc chắn là không thoát khỏi quan hệ cùng Tiểu Mạch.
Chẳng qua, chuyện về Y Học Thần Điển đối với cô mà nói, là hết sức quan trọng, cho dù cô rất tin tưởng Nam Cung Vân Dật, nhưng cũng không thể đem chuyện này nói cho hắn biết được.
Nghĩ vậy, Vân Lạc Phong trầm ngâm hết một hồi lâu: "Ta cũng giống như ngươi, khi tỉnh lại thì đã ở nơi này rồi. Còn về việc đã xảy ra chuyện gì, ta thật sự cũng không rõ!"
Nam Cung Vân Dật có chút chán nản: "Xem ra muốn rời khỏi cái nơi quái quỷ này không dễ dàng một chút nào rồi..."
Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười: "Ta thì lại cảm thấy phiếm đại lục này không có cái gì mà không tốt! Nếu đã tới thì cứ an tâm mà ở lại. Hiện tại, việc chúng ta cần làm chính là phải sống sót ở phiếm đại lục này!"
Trước kia, Vân Lạc Phong là người duy nhất từ Hoa Hạ xuyên đến đại lục này, hiện giờ gặp lại Nam Cung Vân Dật, cô bỗng có một cảm giác tha hương gặp cố tri*. (*đi xa xứ gặp được người quen cũ)
"Ha ha!" Nam Cung Vân Dật cười ha ha hai tiếng: "Đã đến thì cứ an tâm ở lại, câu này nói không sai một chút nào. Đúng thế, ta cũng không nên tiếp tục buồn lo vô cớ như vậy nữa. Chỉ cần chúng ta cứ tiếp tục cố gắng, chắc chắn rồi cũng sẽ có một ngày trở về được Hoa hạ. Phải rồi, Vân Lạc Phong, trước giờ ta chưa từng gặp được ngươi, có phải ngươi vừa mới tới Vô Tận Thành này không?"
Vân Lạc Phong nhắp thêm một ngụm trà: "Ừm, ta đúng là lần đầu tiên đến Vô Tận Thành này!"
"Đã vậy, thì để ta nói sơ lượt cho ngươi biết về các thế lực trong Vô Tận Thành này." Nam Cung Vân Dật lười biếng dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, nở nụ cười phong lưu phóng khoáng: "Vô Tận Thành này là thuộc sở hữu của tam đại gia tộc, trùng hợp thay, Nam Cung gia của ta chính là một trong tam đại gia tộc kia. Nếu trong Vô Tận Thành này có kẻ nào dám khi dễ ngươi, thì cứ tới tìm ta, ta sẽ dẫn người đi báo thù cho ngươi. Tốt xấu gì thì ta cũng là thiếu gia của Nam Cung gia, chút bản lĩnh này vẫn phải có."
"Nhưng mà...." Nam Cung Vân Dật ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Nếu như ngươi gặp được người của Y Tháp thì nhớ phải đi vòng đường khác!"
Vân Lạc Phong vừa mới nâng chén trà lên uống, thì nghe được câu này của Nam Cung Vân Dật, làm cho cô suýt nữa là bị sặc rồi. Cô buông chén trà xuống, lau đi nước trà bên khóe miệng, liếc ánh mắt cổ quái về phía Nam Cung Vân Dật.
"Tại sao ta thấy người của Y Tháp thì phải đi đường vòng?"
Nam Cung Vân Dật nhìn Vân Lạc Phong, nói: "Ngươi tới Vô Tận Thành này quá trễ, cho nên mới không biết những chuyện xảy ra gần đây trong Vô Tận Thành, ta nghe nói, tháp chủ của Y Tháp là một nữ ma đầu vừa độc ác lại còn tàn nhẫn nữa!"
May mắn là hiện tại Vân Lạc Phong không có uống nước, nếu không, chắc chắn sẽ phun hết vào mặt Nam Cung Vân Dật.
Cô cùng Tiểu Mạch quay sang nhìn nhau một cái, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
"Nữ ma đầu?" Vân Lạc Phong chuyển hướng nhìn lại Nam Cung Vân Dật, hỏi.
Nam Cung Vân Dật gật gật đầu: "Nghe nói nữ ma đầu kia thực lực cường đại, có thể so sánh với cự long, sức mạnh vô cùng lớn, diện mạo thì cực kỳ xấu xí, tính tình cổ quái, nếu như ngươi vô tình trêu chọc phải ả, thì quan trọng nhất là phải chạy cho nhanh, bằng không, ta còn chưa kịp kéo người tới giúp ngươi thì ngươi đã chết trong tay ả mất rồi."
Vân Lạc Phong ngơ ngác chớp chớp mắt.
Sức mạnh vô cùng lớn? Diện mạo cực kỳ xấu xí? Đây là lời đồn được truyền ra từ khi nào thế?
Nam Cung Vân Dật hiển nhiên không có nhìn thấy cảm xúc kỳ lạ trong mắt Vân Lạc Phong, vẫn nói tiếp: "Hơn nữa, mới ngày hôm qua thôi, nữ ma đầu kia chỉ dùng một chân mà đã san bằng cả ngọn núi của Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn ở, một hơi thở thì đã tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng rồi. Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn bên ngoài mà thôi, ta nghi ngờ là cũng có thổi phồng lên một chút. Dù vậy, ả có thể tiêu diệt Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn thì cũng đã đủ để chứng minh thực lực của ả rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.