Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1072: Yến hội (6)
Tiêu Thất Gia
03/12/2018
"Đúng vậy, trong mắt những bình dân bá tánh bình thường thì nhẫn không
gian quả thật lả một bảo vật trân quý, thế nhưng, đối với Nam Cung gia
mà nói thì có xá là gì. Ta thấy là do cô ta không thể kiếm ra được bảo
vật gì đáng giá, cho nên mới dùng nhẫn không gian để là lễ vật."
Khóe môi Nam Cung Lam gợi lên một độ cong, ý vị châm chọc hiện đủ mười phần trên khuôn mặt thanh lệ của cô ta.
Một cái nhẫn không gian? Người lấy ra cái loại lễ vật như thế, khẳng định là chẳng có thân phận cao quý gì. Cũng tốt, để cho phụ thân có thể nhìn rõ được, bằng hữu mà Nam Cung Vân Dật kết giao là hạng người gì.
Thế nhưng, Nam Cung Khánh lại không có chút dấu hiệu tức giận nào giống như tưởng tượng của Nam Cung Lam. Một đôi con ngươi vô cùng kích động cứ nhìn chằm chằm vào cái nhẫn làm lễ vật tặng cho Nam Cung Vân Dật của Vân Lạc Phong.
"Chiếc nhẫn này, chính là chiếc nhẫn có thể chứa đựng linh thú trong truyền thuyết!"
Thật lâu sau, giọng nói mang theo cảm xúc chấn động không nhỏ của Nam Cung Khanh mới đột ngột vang lên.
Trong nháy mắt, những kẻ lúc đầu còn cười nhạo Vân Lạc Phong đều đồng loạt ngây ngẩn cả người.
Nhẫn...... có thể chứa linh thú trong truyền thuyết?
"Chiếc nhẫn này chính là Linh Thú Giới Chỉ?" (*giới chỉ = nhẫn)
"Chẳng lẽ vị cô nương đã sớm đoán được lễ vật mà Nam Cung tiểu thư tặng là một con linh thú, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền mà dùng chiếc nhẫn này làm lễ vật?"
"Linh Thú Giới Chỉ đúng thật là trân quý, còn lễ vật mà Nam Cung tiểu thư tặng lại rất thực dụng, cho nên, so sánh với nhau thì cô ta vẫn thua Nam Cung tiểu thư."
Vân Lạc Phong làm như không nghe thấy những âm thanh trào phúng kia, nhún nhún vai: "Trên đường tìm kiếm lễ vật cho ngươi, ta tình cờ phát hiện được chiếc nhẫn này, xem thử có thích hay không?"
Ý gì? Chẳng lẽ nữ nhân này đang muốn nói, Linh Thú Giới Chỉ kia không phải là lễ vật mà cô ta tặng cho Nam Cung Vân Dật sao?
Chỉ là tiện tay mua?
Nam Cung Vân Dật hồi phục lại tinh thần, quay sang nhìn Vân Lạc Phong, tức thì, hắn giống như là chợt hiểu ra cái gì đó, liền đeo nhẫn lên tay mình, rồi dùng ngón tay vuốt vuốt lên mặt nhẫn, ngay sau đó, một tia sáng từ trong nhẫn bất ngờ lóe lên, càng lúc càng sáng, làm người ta chói mắt.
Giữa ánh sáng chói mắt kia, một bóng dáng mơ hồ dần dần lộ rõ ra.
Đó là một con chồn nhỏ, toàn thân trắng như tuyết, nhưng cái đuôi lại có màu tím khác thường, một đôi mắt màu tím mã não quay tròn đảo loạn khắp nơi, thông minh cơ trí mà cũng không kém phần đáng sợ.
Trên lưng con chồn nhỏ này còn có một đôi cánh, tựa như đôi cánh của thiên sứ, trăng tinh sạch sẽ.
"Một con chồn nhỏ?"
Giữa đám đông, bỗng vang lên một giọng cười nhạo đầy trào phúng: "Con chồn con này nhiều lắm cũng chỉ có thể đóng vai trò sủng vật đáng yêu, căn bản là không có một chút sức chiến đấu. Vốn không thể nào so sánh với Huyết Sư của Nam Cung tiểu thư."
Nam Cung Vân Dật chậm rãi đi đến trước mắt con chồn nhỏ kia, nhàn nhạt nói: "Đối với ta mà nói, không có bất cứ thứ gì có thể so sánh được với con chồn con này!"
Bởi vì, con linh thú này là của Vân Lạc Phong tặng cho hắn.
Cho dù Huyết Sư có cường đại hơn đi nữa, thì cũng không quan trọng bằng chồn con này.
Chồn con khinh thường liếc mắt nhìn kẻ vừa lên tiếng nhạo báng, nó nâng cái chân nhỏ xíu ngắn ngủn của mình lên, vừa cao quý, vừa ưu nhã mà cất bước đi về phía cái lồng sắt đang nhốt Huyết Sư.
"Grào...."
Huyết Sư nhìn thấy chồn con đang tiến gần về phía mình, liền phát ra một tiếng gầm cảnh cáo, trong tiếng gầm của nó có chút run run, nhưng lại không có một người nào nghe ra được.
"Nam Cung tiểu thư, người mau thả Huyết Sư ra đi, dạy cho con chồn này biết mặt một chút!" người nọ lại tiếp tục nhạo báng, hiển nhiên là không hề để chồn con đáng yêu vào mắt mình.
Chồn con hừ một tiếng, từng bước đi đến trước mặt Huyết Sư, nó ngẩng đầu lên, cực kỳ kiêu căng mà nhìn xuống Huyết Sư.
Huyết Sư rốt cuộc cũng cảm nhận được sự sợ hãi, thân thể khổng lồ vội vàng dịch về phía sau, cả người nó run rẩy kịch liệt, cứ như con chồn con thoạt nhìn không hề có một chút lực công kích nào kia là một con dã thú vô cùng hung mãnh vậy.
Nhìn thấy một màn này, tất cả những âm thanh cười nhạo không ngừng kia ngay lập tức bị nghẹn lại ở cổ họng của chính chủ, gương mặt của họ ngập tràn sự kinh ngạc không thôi.
Khóe môi Nam Cung Lam gợi lên một độ cong, ý vị châm chọc hiện đủ mười phần trên khuôn mặt thanh lệ của cô ta.
Một cái nhẫn không gian? Người lấy ra cái loại lễ vật như thế, khẳng định là chẳng có thân phận cao quý gì. Cũng tốt, để cho phụ thân có thể nhìn rõ được, bằng hữu mà Nam Cung Vân Dật kết giao là hạng người gì.
Thế nhưng, Nam Cung Khánh lại không có chút dấu hiệu tức giận nào giống như tưởng tượng của Nam Cung Lam. Một đôi con ngươi vô cùng kích động cứ nhìn chằm chằm vào cái nhẫn làm lễ vật tặng cho Nam Cung Vân Dật của Vân Lạc Phong.
"Chiếc nhẫn này, chính là chiếc nhẫn có thể chứa đựng linh thú trong truyền thuyết!"
Thật lâu sau, giọng nói mang theo cảm xúc chấn động không nhỏ của Nam Cung Khanh mới đột ngột vang lên.
Trong nháy mắt, những kẻ lúc đầu còn cười nhạo Vân Lạc Phong đều đồng loạt ngây ngẩn cả người.
Nhẫn...... có thể chứa linh thú trong truyền thuyết?
"Chiếc nhẫn này chính là Linh Thú Giới Chỉ?" (*giới chỉ = nhẫn)
"Chẳng lẽ vị cô nương đã sớm đoán được lễ vật mà Nam Cung tiểu thư tặng là một con linh thú, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền mà dùng chiếc nhẫn này làm lễ vật?"
"Linh Thú Giới Chỉ đúng thật là trân quý, còn lễ vật mà Nam Cung tiểu thư tặng lại rất thực dụng, cho nên, so sánh với nhau thì cô ta vẫn thua Nam Cung tiểu thư."
Vân Lạc Phong làm như không nghe thấy những âm thanh trào phúng kia, nhún nhún vai: "Trên đường tìm kiếm lễ vật cho ngươi, ta tình cờ phát hiện được chiếc nhẫn này, xem thử có thích hay không?"
Ý gì? Chẳng lẽ nữ nhân này đang muốn nói, Linh Thú Giới Chỉ kia không phải là lễ vật mà cô ta tặng cho Nam Cung Vân Dật sao?
Chỉ là tiện tay mua?
Nam Cung Vân Dật hồi phục lại tinh thần, quay sang nhìn Vân Lạc Phong, tức thì, hắn giống như là chợt hiểu ra cái gì đó, liền đeo nhẫn lên tay mình, rồi dùng ngón tay vuốt vuốt lên mặt nhẫn, ngay sau đó, một tia sáng từ trong nhẫn bất ngờ lóe lên, càng lúc càng sáng, làm người ta chói mắt.
Giữa ánh sáng chói mắt kia, một bóng dáng mơ hồ dần dần lộ rõ ra.
Đó là một con chồn nhỏ, toàn thân trắng như tuyết, nhưng cái đuôi lại có màu tím khác thường, một đôi mắt màu tím mã não quay tròn đảo loạn khắp nơi, thông minh cơ trí mà cũng không kém phần đáng sợ.
Trên lưng con chồn nhỏ này còn có một đôi cánh, tựa như đôi cánh của thiên sứ, trăng tinh sạch sẽ.
"Một con chồn nhỏ?"
Giữa đám đông, bỗng vang lên một giọng cười nhạo đầy trào phúng: "Con chồn con này nhiều lắm cũng chỉ có thể đóng vai trò sủng vật đáng yêu, căn bản là không có một chút sức chiến đấu. Vốn không thể nào so sánh với Huyết Sư của Nam Cung tiểu thư."
Nam Cung Vân Dật chậm rãi đi đến trước mắt con chồn nhỏ kia, nhàn nhạt nói: "Đối với ta mà nói, không có bất cứ thứ gì có thể so sánh được với con chồn con này!"
Bởi vì, con linh thú này là của Vân Lạc Phong tặng cho hắn.
Cho dù Huyết Sư có cường đại hơn đi nữa, thì cũng không quan trọng bằng chồn con này.
Chồn con khinh thường liếc mắt nhìn kẻ vừa lên tiếng nhạo báng, nó nâng cái chân nhỏ xíu ngắn ngủn của mình lên, vừa cao quý, vừa ưu nhã mà cất bước đi về phía cái lồng sắt đang nhốt Huyết Sư.
"Grào...."
Huyết Sư nhìn thấy chồn con đang tiến gần về phía mình, liền phát ra một tiếng gầm cảnh cáo, trong tiếng gầm của nó có chút run run, nhưng lại không có một người nào nghe ra được.
"Nam Cung tiểu thư, người mau thả Huyết Sư ra đi, dạy cho con chồn này biết mặt một chút!" người nọ lại tiếp tục nhạo báng, hiển nhiên là không hề để chồn con đáng yêu vào mắt mình.
Chồn con hừ một tiếng, từng bước đi đến trước mặt Huyết Sư, nó ngẩng đầu lên, cực kỳ kiêu căng mà nhìn xuống Huyết Sư.
Huyết Sư rốt cuộc cũng cảm nhận được sự sợ hãi, thân thể khổng lồ vội vàng dịch về phía sau, cả người nó run rẩy kịch liệt, cứ như con chồn con thoạt nhìn không hề có một chút lực công kích nào kia là một con dã thú vô cùng hung mãnh vậy.
Nhìn thấy một màn này, tất cả những âm thanh cười nhạo không ngừng kia ngay lập tức bị nghẹn lại ở cổ họng của chính chủ, gương mặt của họ ngập tràn sự kinh ngạc không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.