Quỷ Đế Cuồng Thê: Tà Y Học Cách Yêu
Chương 85: Đại hội tỷ võ (25)
Bách Lý Hồng Trang
06/06/2023
Trong bóng đêm lập lòe, tiếng gió thổi qua làm tung bay mái tóc đen như màu mực của Thiên Lãnh. Cả không gian yên tĩnh một cách lạ thường, ánh trăng chiếu xuống ánh lên đôi con ngươi lạnh nhạt của hắn.
Cuộc trò chuyện ban nãy giữa hắn và Vệ Thiên Sát, rõ ràng là rất bình thường, thế nhưng không biết vì lí do gì, hắn lại cảm thấy có chút mất mát.
Hắn chầm chậm thở dài ra một hơi thật nhẹ, bàn tay gắt gao nắm chặt cũng buông ra. Hắn tự giễu cười.
Hóa ra, là hắn đã đến chậm một bước rồi!
____
Đại hội tỷ võ đã dần đi đến hồi kết, ai ai cũng mong mỏi chờ đợi với tâm trạng hồi hộp cùng háo hức. Tuy nhiên, trước hôm thi đấu 2 ngày, bên tổ chức đại hội bất ngờ thông báo hoãn lịch, và trận chung kết sẽ được dời thêm 5 ngày.
Mọi người đều hoang mang bởi tin tức này, phía Tam Tinh học viện dù có chút ngạc nhiên nhưng cũng chẳng bận tâm đến. Còn lại, Lục Tinh học viện thì thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Quay lại thời điểm 3 ngày trước, trong thời gian nghỉ dưỡng, đám Huyền Diệp đã nhờ vả Thanh Nhã Như huấn luyện cho trận chung kết. Nhưng có một vài lí do khiến Thanh Nhã Như không thể tập luyện thường xuyên cho họ, nên cả đám quyết định đi tìm Bạch Dạ.
Nhưng mới tới cửa phòng, trong vô thức cả đám cảm nhận được một hơi thở áp bức bao bọc xung quanh căn phòng của Bạch Dạ. Nó mạnh mẽ đến mức có thể khiến cả ruột gan bọn họ đảo lộn, gân mạch đứt quãng ngay lập tức.
Giây phút ấy, đám Huyền Diệp đã cảm giác có chuyện không ổn, Ngưng Vũ ngay lập tức tìm gặp Vân lão sư.
Thế nhưng, thậm chí cả đến Vân lão sư cũng gặp khó khăn khi cố tình tiến vào bên trong. Ông nói "Đây chính là kết giới mà tiểu tử đó đã bày ra."
"Kết giới?" mọi người đều sợ hãi nói "Nhưng không phải đạt đến tu vi Linh Tông mới có thể tạo ra kết giới sao?"
Vân lão sư lắc đầu "Không hẳn. Kết giới là một lá chắn vô hình bảo vệ cho những gì bên trong nó, để tạo ra một thực thể mạnh mẽ như vậy, cần phải có trong mình một lượng Linh khí rất lớn. Thường thì cơ thể của tu luyện giả Linh Tông sẽ phù hợp để làm điều đó."
Câu nói này làm ai nấy cũng không khỏi khiếp sợ. Vậy thì điều này chứng tỏ, Bạch Dạ đã đạt ngưỡng Linh Tông hay là một thiên tài Linh Vương sở hữu lượng Linh khí nồng đậm? Nói tóm lại, cho dù có phỏng đoán theo hướng nào thì vẫn có một sự thật không thể chối cãi.
Bạch Dạ, tuyệt đối không thể chọc vào!
Vân lão sư vuốt cằm, suy nghĩ gì đó rất sâu xa một lúc rồi mới giật mình trịnh trọng nói lớn "Không biết các hạ là cao nhân phương nào, lão phu có thể diễm phúc gặp mặt?"
"Lão sư?"
Một tiếng gió nhẹ thổi qua, thân ảnh như ma quỷ bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt mọi người. Trên người hắn tỏa ra sát khí nhè nhẹ làm Vân lão sư và đám Huyền Diệp cảnh giác.
Hắc Nhất hỏi "Lão sư? Học viện Lục Tinh?"
Vân lão sư tiến lại gần, hơi cúi người trả lời "Đúng vậy! Cả lão phu và bọn họ đều không có ý xấu, không biết các hạ có thể cho biết tình hình của Bạch Dạ?"
Hắc Nhất im lặng chốc lát sau liền thu hồi sát khí trên người lại nói "Ngài ấy hiện tại đang bế quan tu luyện, trong thời gian này không một ai được phép tiến vào phòng."
"Không biết Bạch Dạ sẽ bế quan bao lâu?"
"Ta không biết!"
Câu trả lời rất ngắn gọn nhưng gây ra sự hoang mang tột độ cho bọn họ. Không một ai lên tiếng thêm bất kì điều gì, cũng chẳng có quyền hành đấy, thứ mà bọn họ có thể làm chỉ là cầu mong và chờ đợi.
Vân lão sư gương mặt tái nhợt đi như già thêm mấy tuổi, ông cố gắng trụ vững, nói "Vậy lúc Bạch Dạ ra ngoài, phiền các hạ thông báo cho chúng ta."
"Được!"
Trên đường trở về phòng, Ngưng Vũ sắc mặt buồn rười rượi nói "Người vừa nãy, là thuộc hạ của Bạch sư đệ sao?"
Ngọc Trần gật đầu "Nhìn thì có lẽ là vậy!"
Cô lo lắng "Đệ ấy bế quan ngay lúc này, có phải là không thích hợp không? Dù sao thì trận chung kết chỉ còn vài ngày nữa, nếu như đệ ấy vẫn bế quan thì chúng ta..."
Sự bất an bao trùm cả quãng đường của 3 người, ai ai cũng mang trong mình nỗi lòng và tâm sự riêng, chỉ là không muốn nói ra để cho bề ngoài luôn tốt đẹp và giống như là chẳng có chuyện gì xảy ra.
Vì ở ký túc xá nên nam nữ sẽ chia thành phòng riêng biệt, đêm tối đã khuya, nỗi lo cứ hiện hữu trong đầu khiến 3 người đều trằn trọc không ngủ được. Dù mặt trời còn chưa mọc, Ngưng Vũ đã thấy Huyền Diệp và Ngọc Trần đi tới phòng mình.
"Hai người cũng đều không ngủ được sao?"
"Ừm!"
"Vẫn nghĩ về chuyện đó à?"
"Chẳng biết nữa."
Không gian lại trở nên im ắng.
Cho đến khi có tiếng kẽo kẹt mở cửa, Thanh Nhã Như bước vào phá vỡ không khí ngượng ngùng của ba người.
"Sao lại tụ tập thành một đám thế này? Lại chơi trò gì mới à?"
"Thanh sư muội! Sao về khuya vậy?"
Thanh Nhã Như biết mọi người lo lắng nên cũng mỉm cười đáp "Có một vài chuyện riêng ấy mà. Nhưng sao mọi người lại không ngủ mà ngồi đây, rèn luyện tính kiên trì bằng việc thức khuya ư?"
Huyền Diệp cười gượng "Không phải đâu. Chỉ là xảy ra một vài khó khăn thôi."
"Chuyện gì?"
Cuộc trò chuyện ban nãy giữa hắn và Vệ Thiên Sát, rõ ràng là rất bình thường, thế nhưng không biết vì lí do gì, hắn lại cảm thấy có chút mất mát.
Hắn chầm chậm thở dài ra một hơi thật nhẹ, bàn tay gắt gao nắm chặt cũng buông ra. Hắn tự giễu cười.
Hóa ra, là hắn đã đến chậm một bước rồi!
____
Đại hội tỷ võ đã dần đi đến hồi kết, ai ai cũng mong mỏi chờ đợi với tâm trạng hồi hộp cùng háo hức. Tuy nhiên, trước hôm thi đấu 2 ngày, bên tổ chức đại hội bất ngờ thông báo hoãn lịch, và trận chung kết sẽ được dời thêm 5 ngày.
Mọi người đều hoang mang bởi tin tức này, phía Tam Tinh học viện dù có chút ngạc nhiên nhưng cũng chẳng bận tâm đến. Còn lại, Lục Tinh học viện thì thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Quay lại thời điểm 3 ngày trước, trong thời gian nghỉ dưỡng, đám Huyền Diệp đã nhờ vả Thanh Nhã Như huấn luyện cho trận chung kết. Nhưng có một vài lí do khiến Thanh Nhã Như không thể tập luyện thường xuyên cho họ, nên cả đám quyết định đi tìm Bạch Dạ.
Nhưng mới tới cửa phòng, trong vô thức cả đám cảm nhận được một hơi thở áp bức bao bọc xung quanh căn phòng của Bạch Dạ. Nó mạnh mẽ đến mức có thể khiến cả ruột gan bọn họ đảo lộn, gân mạch đứt quãng ngay lập tức.
Giây phút ấy, đám Huyền Diệp đã cảm giác có chuyện không ổn, Ngưng Vũ ngay lập tức tìm gặp Vân lão sư.
Thế nhưng, thậm chí cả đến Vân lão sư cũng gặp khó khăn khi cố tình tiến vào bên trong. Ông nói "Đây chính là kết giới mà tiểu tử đó đã bày ra."
"Kết giới?" mọi người đều sợ hãi nói "Nhưng không phải đạt đến tu vi Linh Tông mới có thể tạo ra kết giới sao?"
Vân lão sư lắc đầu "Không hẳn. Kết giới là một lá chắn vô hình bảo vệ cho những gì bên trong nó, để tạo ra một thực thể mạnh mẽ như vậy, cần phải có trong mình một lượng Linh khí rất lớn. Thường thì cơ thể của tu luyện giả Linh Tông sẽ phù hợp để làm điều đó."
Câu nói này làm ai nấy cũng không khỏi khiếp sợ. Vậy thì điều này chứng tỏ, Bạch Dạ đã đạt ngưỡng Linh Tông hay là một thiên tài Linh Vương sở hữu lượng Linh khí nồng đậm? Nói tóm lại, cho dù có phỏng đoán theo hướng nào thì vẫn có một sự thật không thể chối cãi.
Bạch Dạ, tuyệt đối không thể chọc vào!
Vân lão sư vuốt cằm, suy nghĩ gì đó rất sâu xa một lúc rồi mới giật mình trịnh trọng nói lớn "Không biết các hạ là cao nhân phương nào, lão phu có thể diễm phúc gặp mặt?"
"Lão sư?"
Một tiếng gió nhẹ thổi qua, thân ảnh như ma quỷ bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt mọi người. Trên người hắn tỏa ra sát khí nhè nhẹ làm Vân lão sư và đám Huyền Diệp cảnh giác.
Hắc Nhất hỏi "Lão sư? Học viện Lục Tinh?"
Vân lão sư tiến lại gần, hơi cúi người trả lời "Đúng vậy! Cả lão phu và bọn họ đều không có ý xấu, không biết các hạ có thể cho biết tình hình của Bạch Dạ?"
Hắc Nhất im lặng chốc lát sau liền thu hồi sát khí trên người lại nói "Ngài ấy hiện tại đang bế quan tu luyện, trong thời gian này không một ai được phép tiến vào phòng."
"Không biết Bạch Dạ sẽ bế quan bao lâu?"
"Ta không biết!"
Câu trả lời rất ngắn gọn nhưng gây ra sự hoang mang tột độ cho bọn họ. Không một ai lên tiếng thêm bất kì điều gì, cũng chẳng có quyền hành đấy, thứ mà bọn họ có thể làm chỉ là cầu mong và chờ đợi.
Vân lão sư gương mặt tái nhợt đi như già thêm mấy tuổi, ông cố gắng trụ vững, nói "Vậy lúc Bạch Dạ ra ngoài, phiền các hạ thông báo cho chúng ta."
"Được!"
Trên đường trở về phòng, Ngưng Vũ sắc mặt buồn rười rượi nói "Người vừa nãy, là thuộc hạ của Bạch sư đệ sao?"
Ngọc Trần gật đầu "Nhìn thì có lẽ là vậy!"
Cô lo lắng "Đệ ấy bế quan ngay lúc này, có phải là không thích hợp không? Dù sao thì trận chung kết chỉ còn vài ngày nữa, nếu như đệ ấy vẫn bế quan thì chúng ta..."
Sự bất an bao trùm cả quãng đường của 3 người, ai ai cũng mang trong mình nỗi lòng và tâm sự riêng, chỉ là không muốn nói ra để cho bề ngoài luôn tốt đẹp và giống như là chẳng có chuyện gì xảy ra.
Vì ở ký túc xá nên nam nữ sẽ chia thành phòng riêng biệt, đêm tối đã khuya, nỗi lo cứ hiện hữu trong đầu khiến 3 người đều trằn trọc không ngủ được. Dù mặt trời còn chưa mọc, Ngưng Vũ đã thấy Huyền Diệp và Ngọc Trần đi tới phòng mình.
"Hai người cũng đều không ngủ được sao?"
"Ừm!"
"Vẫn nghĩ về chuyện đó à?"
"Chẳng biết nữa."
Không gian lại trở nên im ắng.
Cho đến khi có tiếng kẽo kẹt mở cửa, Thanh Nhã Như bước vào phá vỡ không khí ngượng ngùng của ba người.
"Sao lại tụ tập thành một đám thế này? Lại chơi trò gì mới à?"
"Thanh sư muội! Sao về khuya vậy?"
Thanh Nhã Như biết mọi người lo lắng nên cũng mỉm cười đáp "Có một vài chuyện riêng ấy mà. Nhưng sao mọi người lại không ngủ mà ngồi đây, rèn luyện tính kiên trì bằng việc thức khuya ư?"
Huyền Diệp cười gượng "Không phải đâu. Chỉ là xảy ra một vài khó khăn thôi."
"Chuyện gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.